Chương này là do Emma_Yul edit nha mn, tui chỉ beta lại thôi, bạn này cũng chỉ mới tập edit nên nếu có sai sót gì mong mn thông cảm nha. Vài chương tiếp theo cũng có thể do bạn này nhận edit, mong mn sẽ đón nhận hihi^^
Chương 37: Tiểu thúc ngồi xe lăn (7).
Bác sĩ Joseph cứ như vậy ở lại Tạ gia, sau khi chuẩn bị phương án kĩ càng liền bắt đầu tiến hành trị liệu cho Tạ Mộc.
Trong khoảng thời gian này bởi vì Trình Xuyên không có ở đây, nam nhân vẫn luôn được Tạ Thời chăm sóc.
Ngay từ đầu Tạ Mộc còn không muốn người cháu trai trên danh nghĩa này chăm sóc mình, bọn họ lúc trước cũng không có than thiết gì, dù cho là chú cháu nhưng kỳ thật cũng không có quan hệ huyết thống, thậm chí hộ khẩu của Tạ Mộc cũng không ở Tạ gia, để Tạ Thời cả ngày bỏ bê công ty mà chăm sóc cậu, Tạ Mộc làm không được.
Nhưng thanh niên lại khăng khăng muốn như vậy.
"Chú à, trên thế giới này cháu chỉ có một mình chú là người thân, cháu thật sự rất muốn chăm sóc cho người."
Thời điểm hắn nói những lời này mang theo biểu tình 'người trẻ tuổi cô độc mà quật cường'
"Cháu biết Trình Xuyên mỗi ngày đều theo chú, anh ta chiếu cố chú như thế nào, cháu sẽ thay anh ta làm càng tốt hơn. Cháu chỉ là suy nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc cho người thật tốt."
Nam nhân trên xe lăn được hắn đẩy đi dọc hành lang, nghe Tạ Thời nói, cậu liền nghĩ đến cuộc đối thoại ban nãy của hai người.
Thực sự là... đứa nhỏ này từ lúc sinh ra chưa hề được yêu thương.
Dù là anh hai hay là mẹ của Tạ Thời cũng đều không cho hắn tình yêu thương, hiện tại ba hắn cũng qua đời, hắn ở trong vũng bùn Tạ gia này tứ cố vô thân*, khát vọng muốn có người thân bầu bạn cũng là chuyện thường.
(*) đơn độc, không có người thân
Tạ Mộc cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Ngay từ lúc đầu cậu còn nghĩ, Tạ Thời từ nhỏ chưa từng chịu khổ, có lẽ để hắn chiếu cố một ngày hắn liền chịu không nổi, nhưng nằm ngoài dự kiến của nam nhân, mặc dù nhìn hắn như người trẻ tuổi dương quang lại yếu ớt, vậy mà không hề ghét bỏ, cứ như vậy ở lại chăm sóc cậu.
Theo thời gian hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, ánh mắt Tạ Mộc nhìn về phía hắn cũng ngày càng ôn hòa hơn.
Tạ Thời sẽ ở thời điểm giúp cậu đẩy xe lăn, nói với cậu một ít sự việc thú vị ngoài kia, ví dụ như chuyện ở công ty, chuyện Tạ gia, còn có các bát quái* khác. Thanh âm hắn vĩnh viễn đều tràn ngập sức sống như vậy, phú cả triều khí**, điều này làm cho Tạ Mộc nghĩ tới chính mình cũng đã từng như vậy.
(*) kiểu như tin đồn, drama í.
(**) cái này tui cũng không rõ là cái gì, cũng không có bản raw để tra, nếu có ai biết chỉ tui với nhen^^
Vốn dĩ đối với Tạ Thời đây chỉ là trách nhiệm, nhưng cậu được thanh niên chăm sóc như vậy, cũng bất tri bất giác chân chính bắt đầu động tâm.
"Những lão già xảo quyệt trong công ty thật sự rất đáng lo ngại, nhưng tin tốt là tên họ Chu kia ngày hôm qua vừa mới xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, có lẽ không thể nào ra viện mà gây trở ngại cho cháu nữa."
Nam nhân dựa vào mép giường hơi hơi nghiêng người, trên khuôn mặt tái nhợt có vài phần nghi hoặc
"Lão Chu bị tai nạn?"
"Đúng vậy, nghe nói là lúc trời tuyết rơi ở cao tốc đua xe, kết quả đâm vào lan can thiếu chút nữa không thể cứu được, chú nói xem hắn tuổi tác đã lớn như vậy còn muốn bắt kịp thời đại."
"Tới, chú à, không nói nữa, cháu đút cho chú."
Ngồi ở trước giường, Tạ Thời cẩn thận nâng thìa trong tay, vững vàng mà đưa tới trước mặt nam nhân.
"Để chú tự làm......"
Tạ Mộc tuy rằng hai chân tàn phế, nhưng việc mình có thể tự làm tuyệt đối sẽ không phiền đến người khác, trên mặt cậu lộ ra một nụ cười, nhận lấy chén, cầm thìa khuấy cháo bên trong, đột nhiên nói:
"Lão Chu là người cẩn thận, chưa bao giờ làm ra sự việc gì nguy hiểm, huống chi người này dã tâm rất lớn, hiện tại cháu vừa mới tiếp nhận công ty, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách phá rối sau lưng, nhân cơ hội khiến bản thân càng nắm quyền......"
Thanh niên hơi hơi híp mắt, nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Cậu cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống bị ánh đèn pha lê chiếu vào giống như ánh lên kim sắc, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, đôi môi xinh đẹp khép mở, thay đứa cháu như hắn mà suy xét.
"Lão Chu lần này xảy ra chuyện, tám phần là có người tính kế. Tạ Thời, cháu hiện tại vừa mới tiếp nhận công ty, không ít người ở trong tối nhìn chằm chằm. Hiện tại lão Chu bị loại bỏ, đối với cháu mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt."
Tạ Thời chớp chớp mắt, lộ ra vài phần nghi hoặc cùng vô tội:
"Chú vì sao lại nói như vậy? Lão Chu muốn cùng cháu đối nghịch, hắn hiện tại xảy ra chuyện, cháu không phải đã an toàn sao?"
"Không......"
Tạ Mộc lắc đầu, trong mắt có chút lo lắng:
"Lúc trước chú đã từng bị lão Chu hạ vài lần ám chiêu, tưởng đã phản kích trở về lại căn bản không nắm được nhược điểm của hắn, một người cẩn thận như vậy đột nhiên ngã xuống nhất định là có người ở sau lưng xuống tay."
Nam nhân nâng mắt, lo lắng nhìn về phía cháu trai:
"Chú sợ là, người kia đã có năng lực hướng lão Chu xuống tay, lỡ đâu mục tiêu kế tiếp của hắn là cháu thì làm sao bây giờ?"
"Tạ Thời, từ bây giờ cháu bước ra khỏi cửa nhất định phải cẩn thận, vị trí này thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng đã ngồi lên rồi lại quá khó khăn."
Tạ Thời nghe nam nhân nói, khuôn mặt dường như lập tức tái đi, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi, hắn theo bản năng tìm kiếm sự bảo hộ, tay đặt ở trên người Tạ Mộc:
"Vậy cháu phải làm sao bây giờ đây chú à, người kia hắn sẽ không giống như lão Chu đối phó cháu chứ?!"
"Cháu hiện tại còn không thể điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai xuống tay, đây...đây căn bản không thể đề phòng được."
Cậu làm ra bộ dáng sợ hãi, một tay lạnh lẽo dừng ở trên mu bàn tay Tạ Thời, vỗ về trấn an.
Tạ Thời giương mắt, đối diện là biểu tình khẳng định của Tạ Mộc, cậu nói:
"Cháu yên tâm, chú sẽ không để cháu xảy ra chuyện gì."
Thanh niên đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi, ánh mắt tối đi, gục đầu che giấu suy nghĩ bên trong.
【 đinh! Tạ Thời độ hảo cảm: 61】
Tạ Mộc buông chén, ho khan vài tiếng, vô lực phất phất tay để hắn đứng lên, cũng để cho cậu thuận khí. Cậu nhấc tay Tạ Thời ra, nhẹ giọng mà lại suy yếu nói:
"Có thể ra tay với lão Chu, đơn giản cũng chỉ có thể là mấy người đó mà thôi."
"Vài năm nay, đám người bọn họ phạm pháp, chứng cứ chú cũng nắm được rất nhiều, chỉ thiếu một người là lão Chu, nếu hắn đã xảy ra chuyện, cũng không có gì đáng lo."
"Danh sách cùng tư liệu đều ở két sắt, cháu đi mở ra đi."
Tạ Mộc ho khan, gần như là thở dài nói:
"Chờ đến khi thu phục được mấy người kia, nhân mạch của cháu cũng sẽ mở rộng thêm một bước, còn có danh sách một phần nhân mạch ở trong tủ sắt đầu tiên, phía dưới chú có ký tên, bọn họ còn nợ ân tình Tạ gia, nợ ba của cháu, cũng có nợ chú, về sau nếu có gì khó khăn, có thể dựa theo những người này tùy tình huống đi tìm bọn họ."
Tạ Thời nghe lời gật gật đầu đứng lên, đi tới trước tủ sắt.
"Chú à, mật mã là gì?"
Tạ Mộc không nói gì.
Thanh niên trên mặt mang theo nghi hoặc xoay người:
"Chú?"
"Là......0502, khụ khụ khụ, cháu lấy xong đồ vật liền đem cái tủ sắt này dọn đi thôi. Dù sao về sau chú cũng không ở đây nữa."
Tạ Thời vừa mới mở cửa tủ ra, nghe được những lời này của nam nhân, đôi mắt đột nhiên nhíu lại:
"Chú không ở lại ư?"
"Không phải chú đã nói sẽ ở lại Tạ gia, sẽ luôn bên cạnh cháu sao?"
Trên mặt Tạ Mộc lộ ra nụ cười tái nhợt, như là cảm thấy có chút buồn cười, trong mắt lại mang theo sủng nịch nhìn về phía thanh niên:
"Cháu hiện tại muốn chú ở cùng cháu, chờ đến sau này sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa."
"Ai nói, cháu sẽ vẫn luôn muốn chú bên cạnh cháu."
Tạ Thời giống như nổi tính trẻ con lên tiếng.
"Vẫn luôn muốn nha!"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía đồ vật trong tủ sắt.
Toàn bộ đều là Tạ Mộc tích lũy được trong ba năm qua.
Chỉ là ba năm mà thôi, thế nhưng cậu đem toàn bộ Tạ gia khống chế thành loại tình trạng như thế này.
Quả nhiên ba nói không sai.
Chú ấy thật sự rất thông minh.
Thanh niên lấy danh sách ra, nhìn trên cùng là ảnh chụp lão Chu, môi hơi nhếch, thuận tay cầm bút ở bên cạnh, ở trên mặt hắn đánh một dấu X.
Chậc.
Lão cáo già lộng hành bao lâu này làm hắn phí không ít tâm lực.
Hắn có chút khinh thường chuẩn bị đóng lại cửa tủ, ngón tay thon dài dừng ở mặt trên cửa tủ, nơi hắn chạm vào lạnh lẽo, hắn cũng đột nhiên dừng lại.
05...02...
Bốn con số này, hình như hắn đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?