Tra Trời Sinh

Chương 6: “Dẫu Kỳ Tích ngược tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn đợi Kỳ Tích như mối tình đầu.”




Trong số rất nhiều loài chim cánh cụt, tính cách cánh cụt hoàng đế so ra thì trầm ổn hơn, không có tính tấn công, cũng không thích gây hấn, phong độ phấp phới, hai mắt ẩn tình, có thể nói là quân tử trong loài chim cánh cụt (cũng có ngụy quân tử).
— (Nhật ký nuôi dưỡng cánh cụt hoàng đế)
— —
Kỳ Tích rất được chào đón ở văn phòng của Nghiêm Cảnh Hoa, là một sinh viên, thành tích cậu ưu tú, ngoại hình lại đáng yêu, làm bạn trai của đồng nghiệp, cậu vung tay hào phóng, thường xuyên mang đồ ăn ở nhà hàng Giai Giai tới cho mọi người.
Là nhà hàng được ưa thích nhất, nơi đó không ship thức ăn ra ngoài, mọi người còn nghĩ không biết có phải cậu thuê người xếp hàng mua đồ không — lúc chia tay mọi người rất tiếc nuối.
Chỉ có người bạn trai Nghiêm Cảnh Hoa này biết, đó là bởi nhà hàng Giai Giai là sản nghiệp của ba Kỳ Tích. Trước khi họ chia tay không lâu, Nghiêm Cảnh Hoa đã bàn với Kỳ Tích chuyện gặp người nhà cậu.
Thế nhưng Kỳ Tích nói với hắn, ba của cậu không ở thành phố Đông Hải, khi hỏi bao giờ mới có thể gặp, cậu lại không nói được, trong lúc nói chuyện để lộ ra, ba cậu đi không chỉ mới một hai năm.
Lúc đó Nghiêm Cảnh Hoa chỉ nghĩ, cha cậu quá coi trọng sự nghiệp, bận rộn ở bên ngoài lâu như vậy. Nhưng sau khi chia tay không khỏi nghĩ nhiều, liệu đây có phải Kỳ Tích chỉ viện cớ, biết cuối cùng vẫn sẽ chia tay, việc gì phải gặp người nhà.
Mà hắn thì, một lòng muốn toàn bộ người thân, bạn bè chấp nhận người yêu của mình.
Lúc Kỳ Tích tới nộp đơn xin nghỉ, Nghiêm Cảnh Hoa đang cúi đầu viết lách, ngẩng đầu lên trông thấy cậu thì hơi thất thần. Lúc họ còn bên nhau, Kỳ Tích thường xuyên tới văn phòng của hắn, hắn đã quen nhìn Kỳ Tích từ góc độ này.
“…Ngồi xuống đi.” Nghiêm Cảnh Hoa dừng lại một chút, bảo vậy.
“Em không ngồi đâu, thầy à, em đưa đơn xin nghỉ cho thầy.” Kỳ Tích định đưa đơn xin nghỉ rồi đi luôn.
Nhưng Nghiêm Cảnh Hoa lạnh lùng nói: “Ngồi xuống đi.”
Hắn có vẻ không định che giấu ý đồ của mình, nhưng lại cũng có vẻ giống như bao giáo viên học sinh khác.
Dù sao vẫn có thân phận thầy trò, sau hai giây giằng co, Kỳ Tích cực chẳng đã ngồi xuống. Cậu nhấp nhổm không yên, uốn tới ẹo lui, nhìn xung quanh.
Thực ra nơi này có rất nhiều dấu vết của Kỳ Tích, ví dụ như cây cảnh đặt bên bệ cửa sổ và bàn làm việc của Nghiêm Cảnh Hoa đều là do Kỳ Tích mang tới, được trồng ở công viên động vật hoang dã nhà Kỳ Tích mở. Ở đó linh khí dồi dào, cây cỏ mơn mởn xanh tươi.
Còn có vài món đồ trang trí đặt trên bàn làm việc của Nghiêm Cảnh Hoa, như máy tạo ẩm, thùng rác trên bàn, lót chuột gấu trúc, đều là Kỳ Tích mua thêm, tất cả vẫn được giữ lại.
Nhưng Nghiêm Cảnh Hoa không có dũng khí đi tìm kiếm xem những món đồ hắn tặng còn ở ký túc của Kỳ Tích hay không.
Văn phòng vốn đã ít người, vừa thấy cậu tới, hai người còn lại cũng lục tục rời đi, lúc này thế mà lại chỉ còn hai người họ. Điều này khiến Kỳ Tích rất khó xử, đã chia tay rồi, cậu muốn tránh mọi nghi ngờ đàm tiếu.
“Cô hỏi anh, sao lâu rồi em không tới nhà, cô ấy đan mũ cho em.” Nghiêm Cảnh Hoa nói. Cô hắn ở góa đã lâu, trước đây Kỳ Tích thường xuyên cùng hắn tới nhà thăm, cô rất quý Kỳ Tích, là người chấp nhận Kỳ Tích đầu tiên trong gia đình.
“Thầy à, thầy vẫn chưa nói với người nhà chuyện chúng ta đã chia tay hay sao? Em không tiện tới nhà nữa.” Kỳ Tích hỏi, “Nếu vẫn cứ giấu cô, chỉ khiến cô thất vọng hơn thôi.”
Đó là bởi Nghiêm Cảnh Hoa vẫn luôn tin rằng, họ còn có thể quay lại. Nghiêm Cảnh Hoa chỉ làm chuyện mà hầu như những người trước đều làm, cố gắng đánh thức những ký ức đẹp đẽ trong Kỳ Tích.
Tiếc là, sự thật chứng minh tra ngỗng sẽ không lưu luyến quá khứ.
Nghiêm Cảnh Hoa nhìn cậu nói: “Em định không gọi tên tôi nữa sao? Tôi quen nghe em gọi tiếng “thầy” khi ở trên giường hơn.”
“……..” Kỳ Tích há miệng, nói không nên lời, nghe lời nói trắng trợn của Nghiêm Cảnh Hoa, gò má hơi ửng lên. Dù sao lúc hai người bên nhau, tính cách Nghiêm Cảnh Hoa không giống như trước mặt mọi người.
Cậu nghẹn nửa buổi, cuối cùng chỉ nặn ra được ba chữ lí nhí: “Em phải đi…”
Nghiêm Cảnh Hoa nhìn biểu hiện của Kỳ Tích, trong lòng vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này không nói ra được ngay, hắn mở sách ra, day day sống mũi, uể oải nói: “Chẳng lẽ em không có trái tim? Hay em chỉ hưởng thụ cảm giác này, nhìn người khác đau khổ vì em, chỉ cần một ánh mắt của em cũng vui vẻ chịu đựng?”
Kỳ Tích ngẩn người ra.
Nghiêm Cảnh Hoa hơi tuyệt vọng, bởi vì quả nhiên Kỳ Tích lại nói lời thoại kinh điển kia ra: “Nhưng đã một năm rồi….”
Lại là câu nói này, giống như lời chú ma quỷ, khiến Nghiêm Cảnh Hoa hết sức muộn phiền, kéo tay Kỳ Tích lại, đè cậu xuống mặt bàn!
Tiếc là không đè nổi.
Nghiêm Cảnh Hoa: “…………..”
Nghiêm Cảnh Hoa lại càng tuyệt vọng hơn —— lúc bên nhau thì đẩy một cái cũng ngã, chia tay rồi lại cứng như thép, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Kỳ Tích khuyên nhủ: “Thầy à, đừng thử nữa, trước thầy đã có rất nhiều người thử rồi, không ai kéo nổi em đâu.”
Dù là thân thể hay là trái tim. Cánh cụt hoàng đế là động vật kiên định như vậy, cậu đã có mục tiêu mới, tuy chưa thành công, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nghiêm Cảnh Hoa nghe ra nghĩa bóng của cậu, trầm mặc hồi lâu.
Hắn dùng ánh mắt họa lại dáng hình Kỳ Tích, Kỳ Tích có đôi mắt đen láy, càng toát lên vẻ vô tội. Điều này khiến mới đầu hắn hơi thắc mắc, nói là người Hoa mắt đen, thế nhưng quan sát kỹ sẽ thấy là màu nâu chứ không đen tuyền. Trước đây hắn từng hỏi Kỳ Tích, Kỳ Tích cũng trả lời, thực ra cậu không phải người gốc Hoa, quê ở rất xa.
Lại nhìn mái tóc Kỳ Tích, mái tóc xoăn nhẹ. Kỳ Tích không phải kiểu người chăm chút cho vẻ ngoài, nhưng mái tóc lại rất đẹp, cứ cách một thời gian lại xoăn lên, không nhuộm màu, chỉ xoăn nhẹ, hắn còn hỏi cậu làm xoăn thế nào, hình như là tự làm, chỉ là trước giờ Nghiêm Cảnh Hoa chưa từng được chứng kiến cảnh tượng thú vị mà hắn mong chờ: Kỳ Tích vào phòng vệ sinh uốn tóc.
Bởi vậy nên Kỳ Tích có mái tóc xoăn nhè nhẹ, nhưng cảm giác xoa lên rất dễ chịu, Nghiêm Cảnh Hoa rất thích xoa…
Dưới cái nhìn nghiền ngẫm trong lặng thinh của Nghiêm Cảnh Hoa, Kỳ Tích lui về phía sau một bước, muốn xoay người bỏ đi.
Cậu lùi bước, Nghiêm Cảnh Hoa lại tiến lên một bước, vẻ mặt phức tạp nói: “Em sẽ hối hận thôi.”
Kỳ Tích lập tức nói: “Thầy muốn đánh trượt em à?”
Nghiêm Cảnh Hoa tức đến bật cười. Đúng là một tra nam không có lương tâm.
Nghiêm Cảnh Hoa: “Tôi lại thích tìm đồng nghiệp đánh trượt môn của Đàm Mộng Long hơn.”
Đúng vậy, so đo với sinh viên kia cũng chẳng có gì kì lạ, không phải hắn đã làm như vậy từ trước rồi hay sao.
Kỳ Tích nhìn hắn hai giây, tiếp tục đi ra ngoài, lại nói cậu có nhiều tiền nhiệm rồi, cũng không ít người muốn báo thù cậu.
Nghiêm Cảnh Hoa đi sau lưng cậu, dường như không có mục đích gì, chỉ là trước đây mỗi lần Kỳ Tích tới gặp hắn, lúc cậu đi hắn đều tiễn ra cửa, đồng nghiệp trong văn phòng còn trêu hắn làm vậy là để có thể ngắm cậu lâu hơn.

Mới ra hành lang được mấy bước, đầu bên kia có mấy người đi tới.
Nghiêm Cảnh Hoa vừa liếc mắt đã nhận ra được ngay, khẽ chau mày lại.
Ở giữa rõ ràng là Bạch Thịnh Thu đã xuất ngoại từ trước, ngoài anh ta ra còn có hiệu phó, mấy thầy giáo khoa kỹ thuật môi trường, cũng có ân sư của Bạch Thịnh Thu.
Nghiêm Cảnh Hoa cách Bạch Thịnh Thu một đời, nhưng chuyện ầm ĩ giữa anh ta và Kỳ Tích khi đó cũng từng đến tai Nghiêm Cảnh Hoa. Lần này Bạch Thịnh Thu trở về, không biết có liên quan gì tới Kỳ Tích hay không, lại nói, bây giờ mọi người đều là tiền nhiệm…
Mặt đối mặt với nhau, Kỳ Tích dừng bước chân, Nghiêm Cảnh Hoa cũng đứng sau lưng cậu.
Mọi người đi tới trước mặt, Kỳ Tích chào hỏi các thầy giáo, Nghiêm Cảnh Hoa cũng vậy. Chưa nói tới người đứng sau, nhưng người trước tuy không ở bên khoa kỹ thuật môi trường, nhưng có rất nhiều liên hệ.
Cả trường đại học Đông Hải, không ai là không biết tin đồn giữa họ.
Đổi lại là trước đây, nhất định hiệu phó và các thầy giáo sẽ cảm thấy cảnh tượng này rất khó xử, nhưng hôm nay thì đỡ hơn một chút, bởi vì họ thấy Bạch Thịnh Thu được một cô gái xinh đẹp dẫn tới, lúc hỏi quan hệ, tuy rằng Bạch Thịnh Thu không làm rõ, nhưng thái độ mập mờ, xem ra quan hệ không bình thường.
Thậm chí ân sư của Bạch Thịnh Thu còn hơi bất bình, lúc chào hỏi “trôi chảy” nhắc tới, “Ôi Tiểu Nghiêm đó à, giới thiệu với cậu, đây cũng là sinh viên cũ ở trường chúng ta, sinh viên của tôi Bạch Thịnh Thu, mới về nước đã tới tìm thầy giáo mời cơm, haha. Đúng là tuổi trẻ tài cao, thành tích ưu tú, còn tốt nghiệp sớm, trở về là muốn gây dựng sự nghiệp rồi. Có cô bạn gái xinh xắn, lái xe gì ý nhỉ?”
Lời này nói với Nghiêm Cảnh Hoa, nhưng thực ra là muốn nói cho Kỳ Tích nghe.
So đo với sinh viên nghe có vẻ hẹp hòi, nhưng ai bảo thằng nhóc này làm sinh viên ông hài lòng nhất đau lòng bỏ đi chứ. Ngay cả Tiểu Nghiêm cũng bị kích thích không nhẹ.
Lúc Nghiêm Cảnh Hoa và Kỳ Tích bên nhau, Bạch Thịnh Thu đã xuất ngoại lâu rồi, ông cũng không rõ Bạch Thịnh Thu có biết quan hệ giữa họ không, hai người nhìn nhau chào hỏi.
Lúc tia lửa tóe lên, trực giác Nghiêm Cảnh Hoa cảm thấy Bạch Thịnh Thu đã biết chuyện. Nhưng theo lời thầy của anh ta, giờ Bạch Thịnh Thu đã có bạn gái, bỏ đi hai năm, anh ta phải cảm thấy dễ chịu hơn rồi chứ.
Nghiêm Cảnh Hoa mờ mịt, hắn không biết liệu thời gian có thể khiến mình thay đổi không, nhưng ít nhất hiện tại hắn không muốn, thậm chí theo bản năng tới gần Kỳ Tích hơn, đặt tay lên vai Kỳ Tích mỉm cười nói: “Thật vậy à, thế thì chúc mừng nhé, cũng chúc sự nghiệp của cậu suôn sẻ.”
Thật buồn cười, sống đến tận bây giờ, người khiến hắn lúng túng nhất chính là Kỳ Tích, nhưng hắn lại không muốn thấy Kỳ Tích phải lúng túng.
Thấy cảnh này, vẻ mặt mỗi người một khác, họ cũng không rõ liệu Nghiêm Cảnh Hoa có quay lại với Kỳ Tích hay không, nhất là ân sư của Bạch Thịnh Thu, nếu họ thật sự quay lại thì lúng túng rồi đây.
—— Ông cũng không định gây hấn với đồng nghiệp, không ngờ Nghiêm Cảnh Hoa vốn là tiền nhiệm lại có thể làm như vậy.
Ánh mắt Bạch Thịnh Thu dừng trên tay Nghiêm Cảnh Hoa, chỉ dừng một lúc, rồi hờ hững dời tầm mắt, không mang theo chút tình cảm nào nói rằng: “Cảm ơn.”
Nhưng Kỳ Tích không hề cảm kích, thực tế cậu không thấy lúng túng một chút nào, tiền nhiệm chẳng có quan hệ gì với cậu, huống hồ là tiền nhiệm mới nhậm chức.
Kỳ Tích chỉ sợ Nghiêm Cảnh Hoa làm vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm, tránh ra một bước bảo rằng: “Thầy à, nếu đơn xin nghỉ phép không có vấn đề gì thì em đi trước, em còn phải đi xem trận bóng.”
Dứt lời cậu hơi cúi người chào các thầy giáo khác rồi đi luôn, qua bước chân có thể thấy được vẻ ung dung. Đàm Mộng Long vào đội bóng của trường, hôm nay sẽ ra sân.
Nghiêm Cảnh Hoa chăm chú dõi theo bóng lưng cậu, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong gượng gạo, dường như lý trí cảm nhận được nguy cơ tiềm tàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.