Trác Ngọc

Chương 103: Quân Tử đài vấn tội




Editor: Miri
- ----------------
Phó Trường Lăng nghe thanh âm đó, hắn gắng gượng ngẩng đầu.
Là ai?
Hắn cố sức gượng dậy, muốn nhìn mặt đối phương, nhưng mà đối phương hình như cũng đã phát hiện ý đồ của hắn, nháy mắt liền có một đạo lực vô hình từ trên trời ập xuống. Phó Trường Lăng không thể động đậy, chỉ nghe đối phương nói: "Ngươi không cần biết ta là ai, ta hôm nay cứu ngươi, chỉ cần ngươi làm một chuyện."
"Trên Vô Mãng Sơn, có phong ấn thứ tư," giọng người nọ vô cùng nhẹ nhàng, "Ngươi đến đó phong ấn nó lại."
"Mà thanh danh nhập ma hôm nay của ngươi, cũng không cần đi giải thích."
"Ngươi......" Phó Trường Lăng khàn khàn mở miệng, "Ngươi muốn gì......"
"Phó Trường Lăng, ngươi hẳn là biết, có người từ thế giới khác đã tới thế giới này của chúng ta. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về họ, vừa không biết bọn họ có bao nhiêu người mai phục tại Vân Trạch, vừa không biết bọn họ từ đâu mà đến. Hiện giờ không bằng tương kế tựu kế, ngươi đeo tội danh thí sư phản tông trên lưng, sau đó tìm cơ hội gia nhập bọn họ, ngày sau vì Tiên giới làm nội ứng dọ thám tin tức."
Người nọ hình như đã sớm chuẩn bị, nói một mạch vô cùng lưu loát. Tầm mắt Phó Trường Lăng chậm rãi mờ đi, hắn muốn hỏi người nọ là ai nhưng đã không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy một làn linh lực ấm áp bao bọc lấy vết thương trên người hắn. Người nọ bình tĩnh nói: "Nếu ngươi muốn truyền tin với ta, gọi một tiếng "chim xanh" là được."
Thanh âm người nọ dần dần trở nên mơ hồ, Phó Trường Lăng nghe được câu cuối cùng, liền hôn mê bất tỉnh.
Trước khi hắn ngất xỉu, hắn nhớ tới lời Tần Diễn từng nói.
"Người kia nói cho y, hiện giờ ma tu đã len lỏi khắp Vân Trạch, Tiên giới cần một người lẻn vào dọ thám, nếu không tiên ma chi chiến, Vân Trạch nhất định sẽ thua, vì thế y chọn phản đạo nhập ma."
Năm đó là Tần Diễn đeo hết mọi thứ này trên lưng. Kiếp này, cũng nên đến phiên hắn.
Cũng may, là đến phiên hắn.
******
"Ta biết," Tần Diễn khàn khàn đáp, "Lận tiền bối, là người rất tốt."
Tang Kiền Quân trầm mặc trong chốc lát, hắn từ từ nói: "Ngươi và Tu...Phó Trường Lăng, ở Vạn Cốt nhai, có phải đã biết gì không?"
"Biết tất cả."
Tần Diễn thản nhiên trả lời, Tang Kiền Quân hít sâu một hơi, hắn nâng mí mắt, khắc chế cảm xúc: "Nàng......"
"Chỉ còn một sợi thần hồn." Tần Diễn biết Tang Kiền Quân muốn hỏi gì, quyết đoán nói, "Chúng ta biết chuyện xưa cũng là nhờ nguyên nhân khác."
Tang Kiền Quân ngẩn người, sau đó có chút mất mát. Hắn trầm mặc trong chốc lát, thở dài nói: "Vậy ngày mai, ngươi tính lật lại bản án cho nàng sao?"
"Chuyện Lận Trần, liên quan quá nhiều người." Tần Diễn lắc đầu, "Hiện giờ sư phụ không ở đây, việc cấp bách là ổn định Hồng Mông Thiên cung. Ngày mai cứ y theo kế hoạch, trước mặt tiên tông tuyên bố tội danh Ngọc Quỳnh chân quân và Việt Minh Minh lấy người luyện mạch, làm mọi người biết việc này không thể dung tha, lấy việc này làm lý do tiếp quản Hồng Mông Thiên cung."
Tang Kiền Quân gật gật đầu, Tần Diễn quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời, chỉ nói: "Sư thúc, nếu không còn chuyện gì, ngài đi về trước chuẩn bị đại điển ngày mai đi."
Tang Kiền Quân lo lắng nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Diễn, do dự trong chốc lát, rốt cuộc nói: "A Diễn, sư phụ ngươi......"
"Ta không sao."
Tần Diễn thần sắc bình tĩnh: "Sư thúc không cần lo lắng, ta vốn tu Vô Tình Đạo, sẽ không quá đau xót."
"Vậy là tốt rồi." Tang Kiền Quân nghe, cười khổ một chút, "Người tu Vô Tình Đạo các ngươi, đều tốt ở chỗ này."
Tần Diễn không đáp lại, chỉ hành lễ với Tang Kiền Quân. Tang Kiền Quân gật đầu, lập tức dẫn người rời đi.
Chờ Tang Kiền Quân đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Diễn. Y đứng ở tại chỗ, qua một hồi, y có chút mỏi mệt ngồi xuống. Y ngồi ở mép giường Giang Dạ Bạch, cô độc.
Y dựa vào ngọc thạch làm lạnh để ở đầu giường, lẳng lặng nhìn Vấn Nguyệt cung đã sụp một nửa, cảm nhận chỗ tim dành cho Phó Trường Lăng.
Hắn còn sống.
Y giao cho Phó Trường Lăng ngọc bội luyện hóa từ tinh huyết đầu tim của y, Phó Trường Lăng mang theo, vô luận đi chỗ nào, y đều có thể cảm nhận được tình trạng của Phó Trường Lăng.
Lúc này y không có dũng khí để chủ động nói chuyện với Phó Trường Lăng, chỉ có thể dựa vào ngọc bội để cảm nhận được Phó Trường Lăng vẫn còn khỏe.
Xác định Phó Trường Lăng không sao rồi, y thả lỏng người, lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, như hài tử mà nhìn lên mảnh phế tích trước mặt.
Y nhớ tới lúc còn nhỏ lần đầu tới nơi này, nơi này vẫn chưa gọi là Vấn Nguyệt cung mà chỉ là một cái cung điện trống rỗng, bên ngoài cỏ hoang mọc thành cụm. Giang Dạ Bạch kéo y đứng trước cái cửa đã rách nát này, cười hỏi y: "Yến Minh, ngươi thấy chỗ này tên gì mới hay?"
Khi đó y đã đọc được vài quyển thư, mà Giang Dạ Bạch thì cái biết cái không. Tuy ngài ấy đã nhận biết được một số thứ, nhưng đối với mấy thứ linh tinh như thơ văn, ngài ấy căn bản xem không hiểu gì.
Tần Diễn sợ ngài đặt ra cái tên mất hết mặt mũi, vậy nên vắt hết óc, vừa lúc thấy ánh trăng ở cung điện từ từ ngóc lên, y hơi thấp thỏm hỏi: "Sư phụ thấy đặt Vấn Nguyệt cung thì sao?"
"Hay!", Giang Dạ Bạch vừa nghe tên này, không chút cân nhắc nào mà vung tay, chữ trên bảng hiệu cũ của cung điện liền bị xóa mất, chỉ còn hai từ "Vấn Nguyệt" được khắc bằng kiếm khí của hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở trên.
Hai từ Vấn Nguyệt này khắc quá xấu, lúc Tang Kiền Quân tới thì nhìn không lọt mắt nổi, tự mình viết hai chữ "Vấn Nguyệt" cho Giang Dạ Bạch khắc theo. Giang Dạ Bạch chép lại cả đêm, rốt cuộc mới treo được một cái bảng hiệu nhìn còn được mắt một chút.
Tần Diễn cũng không biết mình đang bị sao vậy.
Rõ ràng là thời khắc sinh ly tử biệt, vậy mà thứ y nhớ tới đều là mấy việc vặt vãnh này.
Có lẽ là thời gian quá lâu, quá xa, cách một đời một kiếp. Vậy nên khi y nhớ tới, đều giống như cách một tầng lụa mỏng mơ hồ.
Nhìn không rõ, nhớ không được.
Rõ ràng y đã cố gắng tới vậy rồi, rõ ràng hết thảy đều đã thay đổi, tại sao người này, còn phải chết?
Vô số nghi vấn hỗn loạn ở trong đầu y. Y chậm rãi quay đầu lại, nhìn phía trên giường ngọc lạnh băng chỉ còn bột phấn sau khi thi thể sư phụ bị dập nát, lẳng lặng trải ở đó.
Tần Diễn nhìn những bột phấn ấy, lẳng lặng nhìn thật lâu, giống như thấy được bóng dáng người kia vừa uống xong rượu, không quy củ nào mà nằm trên giường, chăn đá xuống đất, mỗi lần như vậy đều là y nhặt lại, đắp lên cho ngài. Lúc đó người này liền mơ mơ màng màng mở mắt, liếc y một cái rồi lại xoay người ngủ tiếp.
Tần Diễn nhớ tới những thứ đó, liền nhịn không được cười, cười cười, y lại cảm thấy có một loại đau khổ đột ngột nảy lên.
Loại thống khổ này giống như cự chùy đánh vào lòng y, y không biết phải lý giải thế nào, miêu tả thế nào.
Đau đến mức y muốn lăn ra tại chỗ, rồi lại không biết tại sao nhìn cảm xúc đó, y lại thấy trấn định lạ thường.
Y đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của việc Giang Dạ Bạch ép y tu Vô Tình Đạo.
Ít nhất có thể ở thời điểm nhân sinh thống khổ nhất, giữ lại một phần thể diện.
Y ngừng trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, hốt tro cốt vào bên trong bình ngọc.
Y sửa soạn xong bên trong rồi, trời bên ngoài rốt cuộc sáng lên. Y mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng Thượng Quan Minh Ngạn: "Đại sư huynh, sư phụ nói đại điển chuẩn bị xong, kêu huynh qua."
Tần Diễn nghe Thượng Quan Minh Ngạn nói vậy thì ứng tiếng.
Sau đó y đứng dậy, rút kiếm ra ngoài.
Lúc này nắng sớm mới tỏa lên Hồng Mông Thiên cung, Vân Vũ cùng Thượng Quan Minh Ngạn ở cửa chờ y. Ánh mắt Tần Diễn đảo qua mặt hai người, gật đầu, chỉ nói: "Đi thôi."
Vân Vũ thấy Tần Diễn một câu cũng không hỏi hắn, mím môi, làm như muốn nói gì đó, nhưng mà Tần Diễn chỉ là lập tức đi sượt qua người hắn, cũng không hề nói gì.
Tần Diễn dẫn hai người ngự kiếm bay đi, chẳng bao lâu đã tới Quân Tử đài.
Quân Tử đài lúc này đã chật kín người không còn chỗ, chỗ ngồi các tông các phái đã sớm được định sẵn, phía trên có tám đệm hương bồ được xếp thành hình cung, tất cả trưởng lão dựa theo vị trí ngồi ngày thường mà ngồi xuống, trong đó có một cái dành cho Lận trưởng lão, dù người nọ vẫn không tới như thường lệ nhưng vẫn được đặt ở vị trí đầu tiên bên cạnh, mà vị trí của Ngọc Quỳnh chân quân cạnh đó, cũng không có ai.
Chuyện đêm qua sớm đã truyền khai, Tần Diễn còn chưa tới, các tông các phái đã khe khẽ thì thầm, truyền miệng tin tức đêm qua.
"Nghe nói Giang cung chủ đã xảy ra chuyện."
"Vậy Quân Tử đài luận kiếm còn tiếp tục triệu khai sao?"
"Hiện tại chủ sự của Hồng Mông Thiên cung là ai?"
"Giang cung chủ đã chết, sợ là Đạo tông sẽ muốn đi lên, nếu không phải Kiếm Tông có Giang Dạ Bạch thì đã sớm bị chèn ép gắt gao, hiện tại Giang Dạ Bạch đã chết, sợ là Kiếm tông sẽ sốt ruột cho xem."
......
Những người này nói chuyện không hề cố kỵ, Tần Diễn vừa đến, liền đã nghe thấy mấy lời bàn tán đó.
Tần Diễn giả làm không biết, ở dưới ánh nhìn chăm chăm của mọi người mà tới trước mặt Tang Kiền Quân, hành lễ: "Sư thúc."
"Ngồi đi."
Tang Kiền Quân đạm nhiên nói: "Nếu sư phụ đã sai ngươi chủ quản chuyện ở Hồng Mông Thiên cung, thì vị trí này ngươi ngồi đi."
Tang Kiền Quân đã mở miệng, người bên cạnh hai mặt nhìn nhau. Tần Diễn mặt vô biểu tình hành lễ xong, ngược lại cũng không chối từ, ngồi thẳng xuống vị trí bên cạnh Tang Kiền Quân.
Việt Cầm người dưới nhíu mày, cất cao giọng: "Tang Kiền Quân, vị trí kia vốn là của cung chủ, hiện tại dù cho Giang cung chủ không ở đây, ngươi để đồ đệ ngài ngồi, sợ là không ổn lắm?"
Tần Diễn không để Tang Kiền Quân mở miệng trước, vừa nghe Việt Cầm dò hỏi, y nói thẳng: "Sư phụ trước khi đi đã lệnh ta tiếp chưởng Hồng Mông Thiên cung cho đến khi tuyển ra một cung chủ khác, ta vì đại lý cung chủ, ngồi ở đây, không ổn sao?"
"Sư phụ ngươi khi chết chỉ có ngươi bên cạnh," Việt Minh Minh cười lạnh, "Tội danh thí sư của ngươi còn chưa rửa sạch sẽ, ai biết sư phụ ngươi trước khi chết rốt cuộc nói gì?"
"Không cần lại nhiều lời," Tang Kiền Quân nói thẳng, "A Diễn, thuyết minh lại tình huống cho mọi người ở đây."
Tần Diễn nghe vậy cũng không để ý tới Việt Minh Minh, tiến lên một bước, cùng mọi người nói: "Chư vị tiên hữu, tại hạ là đại đệ tử của Hồng Mông Thiên cung, là đầu đồ của Giang Dạ Bạch, Tần Diễn. Đêm qua sư phụ ta bất hạnh ngã xuống, Hồng Mông Thiên cung sẽ do ta quản lý thay, triệu khai Quân Tử đài luận kiếm. Nhưng hôm nay, ta thỉnh chư vị tiên hữu lại đây, còn có một chuyện khác cần các vị tiên hữu phải biết."
Tần Diễn mở miệng nói câu đó xong, Việt Minh Minh liền nhíu chặt lông mày, phía dưới nghị luận sôi nổi. Tần Diễn sắc mặt bất động, tiếp tục nói: "Mấy năm gần đây, linh khí Vân Trạch càng ngày càng loãng, rất nhiều tu sĩ tông môn không dễ tu hành, do cùng đường mà bắt đầu sinh rất nhiều thủ đoạn tà môn. Trong đó cũng bao gồm lấy người luyện mạch. Hành động này thương thiên hại lý, vi phạm Thiên Đạo, nhưng rất nhiều đệ tử tu đạo sốt ruột nên đã phạm phải sai lầm lớn này, trong đó bao gồm hai vị trưởng lão Hồng Mông Thiên cung —— Ngọc Quỳnh chân quân và Việt trưởng lão."
Dứt lời, Tần Diễn nhìn về phía Việt Minh Minh, Việt Minh Minh sốt ruột hét: "Ngươi ngậm máu phun người."
"Có phải ngậm máu phun người hay không, nhìn sẽ biết."
Tần Diễn nói xong, giơ tay quăng ra một quả cầu nhỏ. Quả cầu kia tức khắc nở rộ ra hoa quang, khắc họa lại toàn bộ cảnh tượng luyện người ở chỗ Việt Minh Minh và Ngọc Quỳnh chân quân luyện, phóng ra giữa không trung.
Ban đầu chỉ thấy người đến người đi, có phàm nhân bình thường đang la khóc mà bị ép nhảy vào dung nham nóng bỏng.
Rồi sau đó liền thấy bên cạnh dung nham chằng chịt phù văn, mà trên đỉnh phù văn kia, linh lực dùng để khởi động toàn bộ trận pháp, đúng là mang pháp ấn của Việt Minh Minh!
Toàn bộ các trận pháp lớn đều cần một pháp ấn để mở ra. Pháp ấn này thường thường là thứ chuyên biệt của mỗi tu sĩ. Nhìn thấy pháp ấn kia, người xung quanh đều trở nên thổn thức.
Tần Diễn giương mắt nhìn Việt Minh Minh: "Việt trưởng lão, người còn gì để nói không?"
- ---------------
Lời Editor:
Hiện tại không biết "Thanh Điểu" là biệt danh kiểu gì, nhưng cứ để "chim xanh" đã rồi tính tiếp, thấy giọng điệu người này cũng kiểu hơi ngả ngớn đùa cợt thế nào, nên chắc không phải sư phụ đâu:))
....Khả năng là thần thú hay gì của Diệp kiếm tôn.
Và ừ tôi thấy cả A Lăng lẫn A Diễn đều khổ như nhau, không ai khổ hơn ai huhu đừng chửi một trong hai đứa nhỏ, tội. Từ giờ cảm giác cốt truyện sẽ đi song thị giác. Thực ra đời này Lăng dễ đi hơn nhiều, dọ thám cái vẹo gì nữa khi nó biết hết trơn từ đời trước:))))))) Nói thiệt, cho tới giờ mình thích cách Lăng nói hỏi thẳng Diễn như chương trước, nó hỏi Diễn bị đổ tội sao để còn kiếm cách cho chuẩn. Nên trừ phi vượt ngoài tầm kiểm soát thì hai đứa trọng sinh dễ xử hơn nhiều, chả cần đến 30 năm tiên ma đại chiến đâu:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.