Trác Ngọc

Chương 26: Đồng Tâm chú, ai hạ?




Editor: Miri
- ----------------------------------------------------------------
Nghe vậy, Phó Trường Lăng quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn ngốc tử mà dòm lão cha mình: "Nếu ta lẻn vào được thì ta còn ở đây làm gì?"
"Đó là vì ngươi không nghĩ ra cách."
Phó Ngọc Thù lấy ra một lọ sứ từ trong linh nang, quơ quơ trước mặt Phó Trường Lăng, khiến hắn không khỏi sửng sốt: "Này là cái gì?"
"Thiên Diện Thủy."
Phó Ngọc Thù đưa lọ sứ cho Phó Trường Lăng, hơi có chút hận rèn sắt không thành thép: "Ngươi còn chưa biết lý do ta mang ngươi về đây? Theo đuổi cô nương cũng không thể cứ vậy đuổi theo, lấy cái điệu bộ đó đi ăn vạ nhân gia Hồng Mông Thiên cung, làm vậy là muốn hù chết cô nương người ta sao? Nàng với ngươi có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ là phu thê chưa thành ở kiếp trước? Chỉ có phu thê mới ta ta ngươi ngươi không sợ mất mặt mà đeo nhau, còn các ngươi chỉ vừa quen không bao lâu," Phó Ngọc Thù nhấn mạnh, "Phải từ, từ, mà, tới."
"Cho nên ngài cho ta Thiên Diện Thủy là vì?" Phó Trường Lăng nắm lọ sứ, thăm dò hỏi, Phó Ngọc Thù gật đầu, "Chính là thứ ngươi đang nghĩ, bắt đầu lại từ đầu, để cho cô nương người ta có hảo cảm với ngươi."
"Nhưng sau này y phát hiện rồi thì làm sao tốt được?"
Phó Trường Lăng lập tức phản bác, Phó Ngọc Thù gõ cây quạt lên đầu hắn, nhỏ giọng mắng: "Ngươi sao có thể ngu ngốc đến thế? Tạm thời ngươi cứ lừa nàng, chờ tới khi quan hệ tiến triển tốt rồi thì ngươi liền nói cho nàng là ngươi thích nàng. Lúc đó bên tình ta nguyện, ngươi nghiêm túc xin lỗi rồi bảo sẽ cố gắng hối cãi, bù đắp cho nàng, thế là xong. Bây giờ ngươi cứ bám theo nàng thì có thể bám được tới đâu?"
Phó Ngọc Thù cười lạnh một tiếng: "Ta sợ là ngươi vừa đến cửa Hồng Mông Thiên cung thôi thì nàng đã xách chổi quét ngươi đi!"
Phó Trường Lăng im lặng, lão Phó Ngọc Thù này đúng là liệu sự như thần, hắn quả thật đã bị tống cổ đi một lần.
Hắn thở dài, cầm Thiên Diện Thủy, cảm thấy thứ này quả thật là cách duy nhất có thể làm. Hắn nghĩ một hồi, lại quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù: "Cha, tại sao y lại ghét ta như vậy?"
"Vậy thì phải xem ngươi làm gì với nàng."
Phó Ngọc Thù quyết đoán nói: "Ngươi đối xử tốt với nàng sao?"
"Không......"
Hắn vừa phun ra từ đó thôi, Phó Ngọc Thù liền lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Biết nàng thích thứ gì sao?"
"Không biết rõ lắm......"
"Hiểu nàng sao?"
"Không hiểu......"
"Vậy ngươi làm gì với nàng rồi?"
Phó Trường Lăng trầm mặc, Phó Ngọc Thù dùng tay chống cằm, biếng nhác mở miệng: "Ngươi làm gì, ngươi phải nói, nói xong ta mới giúp ngươi được."
"Ta......" Phó Trường Lăng có chút ngượng ngùng, "Đầu tiên là ta lừa y. Lúc còn ở Thượng Quan sơn trang, ta đẩy y tới phía trước chắn đao cho ta. Lúc y che chở ta, ta chỉ lo chạy trốn...."
Phó Ngọc Thù khiếp sợ.
Phó Trường Lăng đã có thể mở miệng thì mấy lời sau đó cũng dễ dàng nói ra: "Sau đó y muốn giết ta, chúng ta trong lúc đánh nhau bị trọng thương, nhân lúc y bị thương, ta hạ Đồng Tâm chú lên y. Sau đó ta và y tương trợ lẫn nhau, lúc này hai bên đều vui vẻ."
"Vậy ngươi có làm gì khiến nàng không thoải mái sao?" Phó Ngọc Thù chất chứa tia hy vọng cuối cùng cho đứa nhỏ ngốc của mình, hỏi thăm dò.
Phó Trường Lăng gượng cười: "Sau đó ta nhập ma, đánh y......"
"Đánh y?"
"Còn mắng y......"
"Còn mắng?"
Phó Ngọc Thù hít ngược một hơi khí lạnh, Phó Trường Lăng gật gật đầu, tự nhiên nói thành lời như vậy, hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tần Diễn lại ghét hắn tới vậy.
Đổi thành ai khác chắc cũng đã đánh hắn bầm dập rồi?
Hai cha con im lặng như nhau, Phó Ngọc Thù lặng lẽ uống một ngụm trà, ráng nhịn ham muốn an ủi con mình. Qua một lúc sau, hắn cẩn thận lựa lời: "Trường Lăng, kỳ thật thế gian nay rất rộng lớn, ngươi suy xét xem có muốn đổi một người khác không?"
"Ta cũng không dám mơ tưởng đời này giữa chúng ta sẽ có gì." Phó Trường Lăng thở dài, "Nhưng ta thiếu y, còn muốn hoàn trả ân tình."
Phó Ngọc Thù không nói gì, có vẻ đang nghiêm túc suy tư. Phó Trường Lăng thật cẩn thận nhìn Phó Ngọc Thù: "Cha, ta còn cơ hội sửa sai sao?"
"Cái này......" Phó Ngọc Thù do dự, "Nhất định phải sửa?"
"Nhất định phải sửa."
"Vậy...vậy nếu không thể sửa sai?"
"Cha," Phó Trường Lăng bỏ Thiên Diện Thủy vào linh nang, ngẩng đầu cười cười, "Kế mẫu lên kế hoạch giết ta, ngài trở về, ứng theo gia pháp xử trí đi."
Phó Ngọc Thù nghe vậy, xem như minh bạch ý tứ Phó Trường Lăng.
Việt Tư Hoa là đích nữ của Việt gia, hôn sự giữa bọn họ không chỉ là quan hệ giữa hai người, mà còn là thể diện của hai nhà Việt gia, Phó gia. Lão không có biện pháp xử trí Việt Tư Hoa, nhưng cho dù Phó Trường Lăng chỉ là con riêng của lão thì vẫn là trưởng tử của Phó gia. Việt Tư Hoa phái người giết Phó Trường Lăng, nếu hắn khăng khăng muốn làm lớn chuyện, thể diện hai nhà đều khó giữ.
"Trường Lăng," Phó Ngọc Thù giơ tay xoa xoa sau đầu hắn, mặt đầy ưu sầu, "Ngươi ở Hồng Mông Thiên cung thì là ngốc tử, nhưng khi nói chuyện với lão cha ngươi thì lại thông minh như thế là sao?"
"Cha," Phó Trường Lăng lấy lòng cười cười, "Ngài có nhiều kinh nghiệm mấy chuyện tình tình ái ái này, ngài nghĩ cách cho ta đi."
"Chuyện này thì...", Phó Ngọc Thù lộ vẻ khó xử, "Ngươi muốn tạo cơ hội để gần nàng thì ta có thể giúp được. Nhưng sau này, quan hệ giữa các ngươi có thể cứu chữa trở lại hay không thì....nhi tử à, ngươi làm khó cha ngươi quá."
"Có thể đến gần y là được rồi" Phó Trường Lăng tiếp nhận ý tốt của cha mình, gõ quạt vào vai Phó Ngọc Thù, "Chuyện còn lại để ta lo, cha yên tâm."
"Thôi được rồi."
Phó Ngọc Thù gật đầu: "Ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi, ta sẽ an bài cho ngươi."
Nhận được lời hứa của Phó Ngọc Thù rồi thì hắn rốt cuộc cũng yên lòng, vội vàng đứng lên mà xoa vai cho Phó Ngọc Thù, miệng bảo: "Cha, ta biết ngài thương ta nhất."
Phó Ngọc Thù nghe hắn nói vậy thì không khỏi ngẩn người.
Phó Trường Lăng chưa từng nói như vậy. Dù cho hắn luôn làm người ta cảm thấy yêu thích, có nịnh nọt khen ngợi ai đi nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ nói câu "Ngài thương ta nhất" như thế này.
Một người dù may mắn thế nào, trong lòng cũng sẽ có nơi bản thân không muốn ai chạm vào. Sự thiên vị của Phó Ngọc Thù là vết thương vĩnh viễn không khép lại đối với Phó Trường Lăng mười bảy tuổi năm đó.
Phó Ngọc Thù im lặng khiến cho Phó Trường Lăng có chút khó hiểu, hắn đành lên tiếng: "Cha, sao không nói gì nữa?"
"Không có việc gì," Phó Ngọc Thù bật cười, "Chỉ là ta thấy ngươi lớn thật rồi."
"Đã hiểu chuyện hơn."
Giọng lão hơi trầm xuống, Phó Trường Lăng nghe lão nói vậy, trong lòng có chút lên men. Hắn xoa vai cho Phó Ngọc Thù, nói nhỏ: "Cha, gần đây ngài đang làm gì?"
"Một vụ làm ăn lớn." Phó Ngọc Thù nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái do Phó Trường Lăng xoa vai. Phó Trường Lăng nghe vậy, lại nhớ đến bộ dáng của lão khi mắc bệnh, đột nhiên có chút xót xa trong lòng.
Thân thể Phó Ngọc Thù vốn không được tốt lắm, sau khi tiên ma đại chiến bùng nổ, hắn trở thành tổng chỉ huy điều động pháp bảo cho tiên môn. Trải qua một đợt bị ma tu ám sát, lão lại bị liệt cả người. Linh khí Vân Trạch bắt đầu suy kiệt, lão nằm trong nhóm tu sĩ đầu tiên phải chịu khổ sở.
Đã vô số lần Phó Trường Lăng nghĩ rằng, nếu ma tu Nghiệp Ngục không xuất hiện, nếu không có trận tiên ma đại chiến kia, hoặc là thân thể Phó Ngọc Thù tốt hơn một chút, thì dù cuối cùng có phải chết đi nữa, lão cũng không chết sớm đến vậy.
"Sau này cha đừng làm việc quá mệt như vậy nữa,"
Phó Trường Lăng nhỏ giọng khuyên giải, an ủi lão: "Có chuyện thì giao bớt cho người khác làm. Cha xem nhị thúc, tam thúc kìa, có ai vất vả như ngài không? Mỗi người đều nghiêm túc tu luyện, còn cha cứ chạy tới chạy lui lo mấy việc vặt vãnh, đã già rồi mà vẫn còn Kim Đan. Ngay cả ta giờ cũng đã Kim Đan......"
"Một đứa có Kim Đan rách nát lại dám giáo huấn ta?"
Phó Ngọc Thù bị hắn lải nhải tới phiền, lấy quạt phang vào mông hắn một cái: "Trở về nghỉ ngơi, bớt lải nhải ta đi!"
Phó Trường Lăng bị Phó Ngọc Thù đuổi ra khỏi cửa, thị nữ đang đứng chờ thấy hắn ra, cả bốn người đều hướng hắn hành lễ, mỉm cười nói: "Đại công tử, mời ngài đi theo chúng nô tỳ."
Phó Trường Lăng đi theo hai thị nữ trở lại phòng ngủ, dọc đường đều xem xét kĩ bài trí trên thuyền. Chỗ nào trên thuyền cũng tráng lệ huy hoàng, lóe mù mắt người, nhưng lại mang cảm giác ấm áp ngoài ý muốn.
Hai thị nữ dẫn hắn vào trong phòng, một người pha trà, một người thắp hương ở đầu giường cho hắn thoải mái. Hai người bên ngoài, một thị nữ khác bưng nước ấm cho hắn rửa tay, còn người cuối cùng thì mang y phục tới hầu hạ thay cho hắn.
Thị nữ đã được huấn luyện thuần thục, toàn bộ quá trình không vang một tiếng động nào, Phó Trường Lăng vừa cảm thấy hơi xấu hổ, lại vừa có một cảm giác thoải mái quen thuộc đã mất từ khi nào, tới lúc hắn nằm trên chiếc giường tỏa hương lan ngào ngạt, hắn mới có sức lực để tự hỏi trong lòng, hóa ra lúc hắn mười bảy tuổi chính là sống những ngày như thế này.
Mà những ngày như vậy, lại quá xa xôi.
Những ngày của hắn chính là mưa gió, là máu tươi, là thấp thỏm bất an, là màn trời chiếu đất. Dù cho tiên minh thành lập, hắn trở thành minh chủ tiên minh, chém hết ma tu, nhưng do vật phẩm quá thiếu thốn, sau này hắn cũng một lòng tu đạo, nên đã không còn sống xa hoa như thế này.
Hắn đột nhiên phát hiện, điểm tốt nhất của sống xa hoa lại chính là khiến người ta cảm thấy an ổn, sẽ làm cho người cảm thấy thế gian này bình yên.
Hắn muốn thiên hạ sẽ mãi bình yên như vậy.
Phó Trường Lăng nằm ở trên giường, lẳng lặng nghĩ.
Hắn sống lại một đời không chỉ vì muốn bảo hộ Tần Diễn, mà còn muốn khiến cho bản thân, người nhà, bằng hữu, mãi mãi sống trong những ngày thế này.
Lúc Phó Trường Lăng dưỡng thương cạnh Phó Ngọc Thù, Tần Diễn và Tô Vấn Cơ cũng trở về Hồng Mông Thiên cung.
Hồng Mông Thiên cung được xây dựng ở đỉnh mây, là một tòa đình viện tứ giác rộng lớn trôi nổi bên trong mây trắng, có thể chứa hơn vạn người bên trong. Trong đình viện người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài đình viện là một hành lang gỗ dài bao quanh tòa trụ tứ giác, có rất nhiều người qua lại ở trên đó, cùng đứng cùng ngồi với mọi người chung quanh, trò chuyện vui vẻ.
Phía trên chủ đình có bảy ngọn núi nhỏ lơ lửng, Phi Chu của Tần Diễn từ từ bay đến đỉnh núi cao nhất, đệ tử cũng lục đục từ trên tàu xuống.
Tần Diễn và Tô Vấn Cơ ra khỏi thuyền, Tô Vấn Cơ dẫn những đệ tử khác đi, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Ta theo những người khác tới Cứu Thế Đường xem trước, ngươi theo ta hay là đi tái kiến Giang cung chủ?"
"Đi gặp sư phụ."
Tần Diễn đáp lại không chút do dự. Tô Vấn Cơ cũng không ngạc nhiên, gật đầu xong liền dẫn người rời đi. Tần Diễn xoay người, ngự kiếm bay lên.
Chỗ của Giang Dạ Bạch chính là nơi cao nhất của Hồng Mông Thiên cung, bởi vì quá cao, cho nên toàn bộ đình viện đều phủ băng tuyết quanh năm. Lúc Tần Diễn đáp xuống đình viện đã thấy một vùng trắng xóa. Y đứng ở ngoài phòng nhỏ, cung kính nói: "Sư phụ, đệ tử đã trở lại."
"Tiến vào."
Tiếng Giang Dạ Bạch từ bên trong truyền ra, âm điệu trong trẻo lạnh lùng, có vài phần tương tự Tần Diễn, thế nhưng cẩn thận nghe thì lại thấy khác nhau.
Cái lạnh của Tần Diễn, là núi băng nở hoa xuân, là cái lạnh mang theo chút hơi ấm.
Nhưng giọng của Giang Dạ Bạch, lại là không vui không buồn, là sự lạnh nhạt của một người đã nhìn qua nhân thế, vươn đến Thiên Đạo.
Tuy vậy, hai chữ "tiến vào" kia dù nghe lạnh lùng, ngữ điệu lại có chút mập mờ qua loa, làm người nghe cảm thấy bên kia như đang mơ màng chưa tỉnh táo.
Tần Diễn nghe vậy thì cất bước đi vào, bên trong phòng so với cảnh sắc bên ngoài lại bình thường hơn nhiều, đá cẩm thạch đen lót đất, xà nhà màu son đỏ. Tuy phòng hơi lớn, nhưng bên trong chỉ có một cái giường nhỏ và bàn, ngoài ra chẳng còn gì khác, chỉ là một vùng trống rỗng, nhìn qua đã thấy lạnh lẽo cô tịch.
Giang Dạ Bạch nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Tần Diễn, có vẻ là đang ngủ.
Hắn khoác áo ngoài màu lam có hoa văn mây cuộn, áo trong màu trắng, tóc tai tùy ý xỏa ra phía sau, phát quan màu bạc bị ném sang bên cạnh.
Toàn bộ phòng nồng nặc mùi rượu, mép giường còn có một bình rượu lăn lóc. Tần Diễn mới đi vào liền nhặt bầu rượu lên, sau đó đặt kiếm bên cạnh Giang Dạ Bạch, duỗi tay đắp chăn cho hắn.
Giang Dạ Bạch không nhúc nhích, mơ màng nói: "Về rồi? Không xảy ra việc gì chứ?"
"Vâng."
Tần Diễn nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, cứ như đang sợ làm hắn tỉnh giấc: "Đệ tử vẫn ổn, ngài yên tâm."
Y vừa nói xong, Giang Dạ Bạch đột nhiên thò tay ra nắm lấy cổ tay Tần Diễn.
Tần Diễn không nhúc nhích, để yên cho Giang Dạ Bạch dùng linh lực dò xét một vòng. Sau đó Giang Dạ Bạch mở mắt, bình tĩnh nói: "Bị thương nhiều như vậy, còn bảo ta vẫn ổn?"
"Đi lại bên ngoài, tất nhiên sẽ có chút thương."
Tần Diễn thì thầm ra tiếng, Giang Dạ Bạch buông tay y, mắt đổi hướng nhìn về phía Tần Diễn. Y đứng dậy đi tới chậu nước bên cạnh mà vắt khăn, Giang Dạ Bạch ngồi dậy nhìn Tần Diễn vắt khăn xong, tới lau mặt cho hắn, sau đó lại nâng tay hắn lên, tỉ mỉ lau qua từng khóe ngón tay.
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn y làm, không nói một lời.
Hắn hiện giờ cùng lắm chỉ mới 34 tuổi, lúc đạt cảnh giới Hóa Thần cũng chỉ vừa 20. Hiện tại, hắn cũng mang ngoại hình của thiếu niên chỉ mới 20 tuổi.
Có lẽ bởi vì hắn đã bỏ hết toàn bộ tâm tư vào kiếm đạo, nên đối với mấy sinh hoạt sống tạm này, hắn dường như không biết một chút gì.
Lúc 20 tuổi, hắn thu dưỡng Tần Diễn, khi đó Tần Diễn chỉ mới 4 tuổi đã bắt đầu chăm sóc hắn. Cho nên, dù Giang Dạ Bạch đã 34 tuổi rồi, hắn cũng không biết nên chăm sóc bản thân thế nào.
Tần Diễn lau khô tay cho hắn, nhỏ giọng nói: "Sư phụ không thể lại uống rượu nhiều như vậy."
"Hiếm khi..," Giang Dạ Bạch bình tĩnh, "không có con ở đây"
"Có uống," Tần Diễn xoay người thả khăn vào chậu nước, giặt sạch sẽ xong lại bưng chậu ra ngoài, "thì cũng đừng ném bình lung tung."
"Được rồi."
Nói xong, Tần Diễn lại bưng chậu nước ra cửa, chân còn chưa nhích được nửa bước đã nghe tiếng Giang Dạ Bạch vọng lại từ phía sau: "A Diễn."
"Vâng?"
"Đồng Tâm chú, là do ai hạ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.