Trác Ngọc

Chương 76: Nàng tên Việt Tư Nam!?




Editor: Miri
- -----------------------------------
Hai người nhận thân một phen, rồi lại nhiệt liệt bắt chuyện. Phó Ngọc Thù nói nhiều, Phó Trường Lăng nói cũng không ít, chẳng mấy chốc, Phó Ngọc Thù đã đem hết mấy thứ mình biết báo sạch cho hắn, cảm khái nói thầm: "Ta cũng chỉ là mang theo hôn thê của ta đi ngang qua đây, chúng ta sắp phải thành hôn, nàng lại thích lo chuyện bao đồng, nên vẫn luôn trì hoãn. Chúng ta mới vừa đi ngang qua nơi này, nàng không chịu, lại muốn quản."
Nói xong, tu sĩ đứng ở chỗ cao liền vang lên: "Hiện giờ chuyện luyện mạch rất cấp bách, hôm nay kiểm kê toàn bộ nhân số trong trấn rồi đi cùng bổn tọa trở lại."
Vừa nghe lời này, mọi người xung quanh khóc thét ra tiếng, một vị lão giả bước lên, run run rẩy rẩy nói: "Tiên sư, không phải ngài hứa mỗi lần chỉ cần một trăm người sao?"
"Bổn tọa hứa với ngươi khi nào?"
Người đứng trên cao lạnh lùng nói: "Bắt người!"
Dứt lời, tu sĩ liền ném xuống một trương kim võng, che trời lấp đất rơi xuống phía dưới, mọi người sợ hãi hét thành tiếng. Nháy mắt, hai đạo kiếm quang xé trời bay đến, Lận Trần cùng Tần Diễn đồng thời xuất kiếm, cắt đứt kim võng kia, cùng nhau xông đến tấn công đám người đang lơ lửng.
Xung quanh trở nên hỗn loạn, dân chúng bôn tẩu chạy trốn, Phó Ngọc Thù có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi xem, chính là cái tính nết này, gặp chuyện bất bình, nhất định tương trợ."
"Chính xác" Phó Trường Lăng gật đầu, chỉ quạt lên Tần Diễn đang bay lên trời, "Tức......" Hắn lanh mồm lanh miệng, thiếu chút nữa đã nói bậy nói bạ theo Phó Ngọc Thù thuận miệng bảo "tức phụ nhà ta", cũng may lý trí buộc hắn vội vàng sửa lời, "Sư huynh nhà ta cũng như thế này, tính nết y chang Lận thiếu chủ......"
Nói còn chưa dứt lời, một cô nương ngã thẳng vào sườn Phó Trường Lăng, hắn vội vàng ôm lấy người này, hoảng hốt: "Cô nương?"
Nghe tiếng gọi, cô nương kia lộ ra khuôn mặt thanh tú. Phó Trường Lăng liền sửng sốt, theo bản năng gọi ra một tiếng: "Quan Tiểu Nương?"
Lúc này Lận Trần cùng Tần Diễn mới đánh hạ sạch sẽ đám tu sĩ kia, Lận Trần dùng dây trói tiên buộc người treo lên, sau đó đáp xuống mặt đất, thấy Phó Ngọc Thù đang đứng cạnh Phó Trường Lăng, không khỏi hỏi: "Gì vậy?"
"A," Phó Ngọc Thù quay đầu, cười nói, "Có cô nương hôn mê."
Tần Diễn cũng thu kiếm trở về, tới cạnh Phó Trường Lăng thì thấy được khuôn mặt Quan Tiểu Nương, không khỏi cũng lộ ra sự kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Là nàng?"
"Hai vị quen vị cô nương này?"
Lận Trần nhìn về phía Tần Diễn, Tần Diễn gật gật đầu. Nghe tiếng Tần Diễn, Phó Trường Lăng mới hoàn thần, đặt Quan Tiểu Nương trên mặt đất, giơ tay truyền cho nàng một đạo linh khí. Quan Tiểu Nương mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lận Trần chen lên nhìn Quan Tiểu Nương, ôn hòa nói: "Cô nương, ngươi có sao không?"
Quan Tiểu Nương nghe Lận Trần hỏi mình thì từ từ mở mắt, nhìn thấy đám người Phó Trường Lăng đang đứng quanh mình, nàng đầu tiên là ngẩn người, sau lại nhìn quanh mình một vòng, thấy mười mấy tu sĩ trên trời đã bị người trói lại, nàng liền phản ứng, hoang mang rối loạn đứng dậy, quỳ xuống trước Lận Trần và Tần Diễn, điên cuồng dập đầu nói: "Tiên sư! Cầu tiên sư cứu...cứu chúng ta! Cha mẹ ta đều bị mấy tên yêu đạo đó bắt đi, cầu tiên sư cứu chúng ta!"
Lận Trần nghe vậy, nhìn về phía Phó Ngọc Thù, Phó Ngọc Thù ho nhẹ một tiếng, Lận Trần làm như do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Ngươi kể ta nghe xem."
Phó Ngọc Thù thở dài, có chút bất đắc dĩ. Đoàn người nâng Quan Tiểu Nương dậy, kêu Quan Tiểu Nương kể lại chuyện xảy ra ở trấn này.
Quan Tiểu Nương kể lại, Thái Bình trấn gần với Nhạc quốc, lại ở giao giới lãnh địa Phó - Việt, xưa nay không có ai quản thúc, vẫn luôn an cư lạc nghiệp, nhưng từ nửa năm trước, một đám yêu đạo từ Nhạc quốc đột nhiên chạy đến trấn bọn họ nói muốn người. Họ nghe nói có trấn khác cũng bị như thế, một cái trấn phải xuất ra một trăm người, cùng họ rời đi.
Lúc sau cứ mỗi ba tháng, bọn họ sẽ tới đòi bắt người, không cho người trong trấn nói với ai khác, nếu không sẽ phải tàn sát hàng loạt dân trong đây. Phàm nhân nào dám đấu tranh với tiên nhân, vì thế mọi người cũng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cần không phải người nhà họ đi là được. Nếu là đến phiên nhà mình đi, kia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Cha mẹ Quan Tiểu Nương đều bị mang đi cùng lúc, nàng khóc thút thít: "Tiên sư, ta đã hỏi thăm qua, bọn họ đều còn sống, bọn họ đều ở trong thành đô Nhạc quốc, tiên sư, ngài nhất định phải đi cứu bọn họ."
Xem đến đây, Phó Trường Lăng liền hiểu ra, này đại khái chính là nguyên nhân Lận Trần phát hiện chuyện Vạn Cốt nhai luyện mạch.
Gặp chuyện như vậy, Lận Trần tất nhiên là đáp ứng, nàng trấn an Quan Tiểu Nương, sau đó nói: "Không biết tên huý tướng mạo lệnh tôn lệnh đường, phải tìm kiếm thế nào?"
"Tiên sư, ta có bức họa của cha nương ta," Quan Tiểu Nương đưa Lận Trần trở về nhà, tìm ra bức họa cha nương mình, giới thiệu, "Phụ thân ta là Quan Lão Tam, mẫu thân ta tên là Trương Thúy, tiên sư nếu muốn triệu hoán, báo cho bọn họ, nô gia là nữ nhi hai người, Quan Tiểu Nương."
Phó Trường Lăng nghe Quan Tiểu Nương tự xưng danh tính, đi qua bên Tần Diễn, thầm thì: "Thật sự là Quan Tiểu Nương."
Khi hai người nói chuyện, Phó Ngọc Thù và Lận Trần thương lượng với nhau, thương lượng xong, Lận Trần trấn an Quan Tiểu Nương, nhận bức họa nàng đưa, quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn, cung kính hỏi: "Hai vị đạo hữu, ta muốn đi Nhạc quốc để điều tra việc này, không biết hai vị đạo hữu có tính toán gì?"
"Chúng ta cũng đang có ý đó."
Phó Trường Lăng vội vàng trả lời, Phó Ngọc Thù nghe vậy, biết là sẽ có hai người giúp một tay, vội nói: "Thế thật tốt quá, không ngại đi chung với chúng ta?"
"Đó là tất nhiên."
Phó Ngọc Thù cùng Phó Trường Lăng nhanh chóng định ra làm thế nào để cùng đi với nhau. Bốn người trấn an thôn dân, sau đó liền đằng vân giá vũ bay đi.
Thái Bình trấn cách Nhạc quốc không xa, bốn người sáng sớm xuất phát, nửa đêm đã đến Bạch Ngọc thành.
Mới vừa đến Bạch Ngọc thành, Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng liền nhận ra đây chính là Vạn Cốt nhai sau này.
Chỉ là hoàn toàn khác với mảnh đất hoang vu sau này. Hiện tại nơi đây có rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt, Bạch Ngọc thành cách đó không xa có đèn dầu lộng lẫy, nhìn qua vẫn là một nơi phồn hoa chốn nhân gian.
Giống như lúc hai người ở trong ký ức của mấy vạn lệ quỷ kia, bên trong Vạn Cốt nhai lúc này, một con đường lớn nối thẳng mười dặm ngoài núi cao. Từ chân núi đi lên đỉnh, trong núi thường thường phát ra tiếng ầm ầm vang động. Từ xa nhìn lại, hai hàng đuốc ven đường thắp sáng trải dài như một con rồng to lớn cuộn vào trong, người đi chen chúc trên đường lớn, hai bên có nhiều tu sĩ đứng gác. Bọn họ đều đeo mặt nạ nửa mặt, ngự kiếm bay giữa không trung, lạnh băng quan sát bá tánh dưới đất.
Cảnh tượng như vậy, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đã gặp qua nên thập phần bình tĩnh, nhưng Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù lại không giống vậy. Hai người nhíu mày nhìn tình cảnh này, Phó Ngọc Thù kinh ngạc thốt lên: "Chuyện gì thế này?"
"Ngươi xem ngọn núi đằng kia," Phó Trường Lăng chỉ núi xa xa nơi đó, nhắc nhở hai người, "Núi kia rất kỳ quặc, không bằng hai người tới đó, vừa thấy là biết chuyện gì xảy ra."
Nghe vậy, Phó Ngọc Thù trầm ngâm không nói, làm như đang tự hỏi khả năng lợi - hại trong lời Phó Trường Lăng, mà Lận Trần chỉ suy nghĩ một lát, liền nói thẳng: "Làm phiền hai vị pháp tu ở đây bày trận bảo vệ bá tánh, ta cùng với vị Tần đạo hữu đi cứu người trước."
"Có thể." Tần Diễn gật đầu, Phó Trường Lăng lập tức nói, "Ta cũng đi theo các ngươi, trận pháp cứ để Phó Ngọc Thù đạo hữu bày ra, ta giúp một chút là được."
"Từ từ......" Phó Ngọc Thù còn chưa kịp mở miệng, Lận Trần đã đáp ứng, "Được."
Ba người thương lượng xong, không hề chờ Phó Ngọc Thù đồng ý hay không, Lận Trần rút kiếm ra bay tới chỗ cao, quát lớn trước toàn bộ tu sĩ: "Các ngươi thuộc tông gì phái gì, cả gan lấy bá tánh tu luyện tà pháp!? Mau xưng tên ra!"
Nghe vậy, toàn bộ tu sĩ đồng thời nhìn Lận Trần đang bay trên đầu, trong đó có một vị rõ ràng là tu sĩ dẫn đầu, hét lớn: "Đừng xen vào việc người khác!"
Dứt lời, trăm tu sĩ lao tới chỗ Lận Trần, Tần Diễn rút kiếm, kim phiến trong tay Phó Trường Lăng lòe ra ánh sáng. Hắn thong dong vẽ một vòng sáng xinh đẹp trên không trung, sau đó đặt Thanh Cốt Phiến ở bên môi.
Chú ngữ ong niệm ra tiếng, hóa thành quang trận dừng trên đỉnh đầu bá tánh, sau đó khuếch tán lan rộng khắp Bạch Ngọc thành, leo lên tường thành.
Phó Ngọc Thù lúc này mới kịp phản ứng lại, cuống quít rót linh lực vào trận pháp Phó Trường Lăng đã vẽ xong. Phó Trường Lăng thấy Phó Ngọc Thù tiếp quản, thong dong bứt ra, vỗ vỗ vai Phó Ngọc Thù nói: "Ta đi giúp bọn họ, Ngọc thù huynh, nơi này giao cho ngươi."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền hóa thành một đạo hoa quang, bay thẳng đến chỗ núi hai người Tần, Lận đang giết chóc.
Hai người lúc này đã bay đến đỉnh núi, xung quanh đều tràn ngập tu sĩ, dây dưa hai người.
Phó Trường Lăng tùy ý nhìn lướt qua, liền thấy đỉnh núi này hình dạng không khác trong trí nhớ mình lắm. Đỉnh núi đã bị người dùng kiếm phá đi, trông giống như một miệng chai lớn. Phần thân núi bên dưới miệng đã sớm bị người đào đi, giống như một vật chứa lớn. Dưới chân núi là một hồ dung nham rất lớn, bốn phía đều có đá cẩm thạch, mặt trên vẽ khắc phù văn phức tạp.
Tại bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, bốn người bị treo lên tách biệt với nhau. Bọn họ bị đinh ở trên tường, tư thế quỷ dị không giống nhau, dưới chân là một sàn đất vẽ trận pháp. Máu của những người này nhỏ xuống lấp đầy lưới trận, cuối trận pháp còn lan đến một cửa động, nhìn qua giống như lối đi vào sơn động này.
Bốn sợi xích sắt luồn ra từ vách đá, cột vào người thiếu nữ ở giữa. Thiếu nữ kia mặc trường sam tím, rối gỗ ngồi trên vai, tay chân đều bị buộc xích, dựng treo ở giữa không trung.
Phó Trường Lăng đoán người nọ chính là Việt Tư Nam, hắn hô to một tiếng về phía Lận Trần: "Ta cùng sư huynh sẽ cản người lại, đi cứu người!"
Vừa dứt lời, Thanh Cốt Phiến trong tay Phó Trường Lăng lập tức quét ra cuồng phong, Lận Trần hóa thành một đạo hoa quang bay thẳng vào trong thân núi. Phó Trường Lăng dùng tay bày trận, trong miệng niệm chú, Tần Diễn trút xuống kiếm quang, quét ngang tứ phương.
Sau một lát, trận pháp Phó Trường Lăng lập ra dưới chân dưới chân người bắt đầu bay lên, ngàn vạn phù chú từ trên trời giáng xuống, đánh vào người các tu sĩ kia. Nháy mắt, Tần Diễn biến một kiếm thành ngàn kiếm, đâm chết tất cả tu sĩ tại đây trong khoảnh khắc.
Khi Lận Trần bế theo một người nhảy ra khỏi núi, thấy dưới đất đầy xác người, không khỏi hơi hơi sửng sốt. Tần Diễn xem xét cô nương trong lòng ngực Lận Trần, lập tức hỏi: "Những người khác thì sao?"
"Đều đã chết."
Lận Trần âm trầm mở miệng, Phó Trường Lăng gật đầu, sau đó nói: "Ngươi về Bạch Ngọc thành trước, ta huỷ trận pháp này."
Lận Trần không kéo dài thời gian, gật đầu lập tức rời đi. Phó Trường Lăng rút kiếm, giương mắt nhìn về phía Tần Diễn: "Xem ra ngọn núi này, lại phải đập nát lần nữa rồi."
Tần Diễn cười khẽ: "Cũng là có duyên."
Phó Trường Lăng không nói gì, hắn giơ tay xuất kiếm, trường kiếm ầm ầm cắm xuống, trong khoảnh khắc sơn băng địa liệt, Phó Trường Lăng nhìn núi cao sụp đổ, chờ nó san thành bình địa rồi mới quay đầu cùng Tần Diễn trở về Bạch Ngọc thành.
Phó Ngọc Thù ở Bạch Ngọc thành đón bá tánh vào trong, đồng thời chờ bọn họ. Thấy hai người trở về, Phó Ngọc Thù tiến lên, vội nói: "Hai vị thật là cao nhân, hiểm cảnh như vậy mà chỉ cần cùng lắm vài khắc đã phá xong......"
"Rồi rồi rồi," Phó Trường Lăng biết công phu vuốt mông ngựa của Phó Ngọc Thù cao siêu, vội vàng nói, "Lận đạo hữu đâu?"
"Ở một tiểu viện trong thành lâu, cô nương nàng cứu trở về đang được chữa thương."
Phó Trường Lăng gật đầu, vỗ vỗ vai Phó Ngọc Thù: "Tiếp tục bận việc đi, ta đi nhìn một cái."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền đưa Tần Diễn tới thành lâu. Phó Ngọc Thù ngẩn người, cảm thấy có một loại cảm giác thân thuộc dâng lên trong lòng. Ngẫm lại, hắn lại cười cười. Nếu thật sự đã gặp qua một người lợi hại như vậy, làm sao hắn có thể quên chứ?
Hắn quay đầu lại, tiếp tục đón bá tánh vào thành.
Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng tới thành lâu đi vào tiểu viện, đẩy cửa vào trong phòng. Vừa bước vào đã thấy thiếu nữ váy tím ngồi ở đầu giường, liên tiếp rơi nước mắt. Lận Trần ôm nàng, nhẹ vỗ mái tóc nàng, ôn hòa nói: "Không có việc gì, chúng ta cứu ngươi ra rồi, không cần sợ."
Phó Trường Lăng đứng cạnh Tần Diễn, không nói một lời. Đợi sau khi cảm xúc thiếu nữ ổn định lại, Lận Trần làm đối phương đi ngủ trước mới nhìn về phía Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn.
Lận Trần hướng tới hai người chỉ chỉ ra ngoài, hai người gật đầu đi ra.
Ba người ra cửa, Phó Ngọc Thù cũng đã xong việc. Lúc hắn đi vào viện thì thấy ba người đều đang ở đó, vội vàng tiến lên nói thẳng: "Tình huống thế nào?"
Lận Trần nghe Phó Ngọc Thù hỏi thăm, trầm ngâm một lát, nàng chậm rãi nói: "Cô nương này chưa nói gì, mới vừa rồi ta có tìm bá tánh hỏi thăm, thấy cũng không khác lời Quan Tiểu Nương nói. Một tiểu tông môn gọi là Bách Nhạc tông, đã dùng người để luyện hóa linh mạch."
"Thế," Phó Ngọc Thù gật đầu, tiếp tục nói, "Vậy cô nương kia là ai?"
"Nàng nói nàng tên Việt Tư Nam."
"Việt Tư Nam?!" Phó Ngọc Thù khiếp sợ mở miệng, vội la lên, "Ngươi nói nàng tên Việt Tư Nam?!"
- ----------------------------------------
Lời Editor:
Mình tăng tốc độ edit để mọi người lo ở nhà bớt ra ngoài, cho đỡ dính dịch Corona này...mặc dù cái nước mình ở nó thốn lắm, dịch tăng hoài không cho nghỉ làm hay học:) Chắc vài ngày nữa. Mọi người rửa tay giữ gìn sức khỏe.
Lận Nhai đính hôn Việt Tư Nam nhưng Lận Trần không biết Việt Tư Nam???
Chương này có nhiều vấn đề mới, nhà họ Quan 15 năm trước mới tới Thái Bình trấn, giờ đột nhiên lòi ra 19 năm trước đã tới Thái Bình trấn???
Also, tác giả ăn gian đoạn tả núi =))) Đoạn này y chang trong chương 55. Bà Mặc hay mắc lỗi lặp từ dông dài lắm luôn ấy, edit cắt bớt cho gãy gọn chứ đọc lủng củng gần chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.