Trác Ngọc

Chương 77: Tần Diễn không thể thích hắn, mà hắn cũng không nên thích Tần Diễn




Editor: Miri
- ----------------------------------------------
"Sao?" Lận Trần có chút nghi hoặc, "Ngươi biết nàng?"
Phó Ngọc Thù cứng đờ, một lát sau, hắn mím môi, lại nói: "Không, không có việc gì."
Nói xong, hắn miễn cưỡng cười cười với ba người, chỉ nói: "Đại gia đêm nay cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta đi tìm hoàng đế của Nhạc quốc, giải quyết ổn thỏa hậu quả một chút."
Ba người đáp ứng, tự tìm phòng ngủ riêng trong tiểu viện, bởi vì chỉ có ba phòng, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn một phòng, Việt Tư Nam cùng Lận Trần một phòng, Phó Ngọc Thù đơn độc một phòng.
Phó Trường Lăng trải nệm cho Tần Diễn. Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng bận việc, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Ngươi thấy thế nào khi gặp họ?"
"Sư huynh hỏi gì cơ?"
Phó Trường Lăng không quay đầu lại, ngữ khí làm như mờ mịt, Tần Diễn mím môi, mới nói: "Cha nương ngươi."
Phó Trường Lăng dừng một chút, một lát sau, hắn cười khẽ: "Cũng không có gì đi, rốt cuộc...cũng đã qua rất nhiều năm."
Nếu là lúc hắn còn niên thiếu, được đi vào kí ức Lận Trần, có lẽ sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đã qua quá nhiều năm, vào trong đây, cũng chỉ sinh cảm khái.
Nhưng Tần Diễn tựa hồ có chút không tin, y lẳng lặng đứng, chỉ luôn nhìn Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng phát hiện tầm mắt sau lưng, không khỏi cười cười, trong lòng sinh ra vài phần ấm áp, lại đan xen vài phần bình thản, âm điệu trầm ổn: "Kỳ thật sư huynh không cần lo lắng cho ta."
Hắn vừa thu thập đồ vật, vừa nói: "Ngươi thử nghĩ xem, ta đều đã sống hơn phân nửa đời người, những việc này ta không để ý nhiều đâu, sư huynh," Phó Trường Lăng đứng thẳng lưng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, "Mấy chuyện thế này, ta đã trải qua rất nhiều. Mấy chuyện khổ sở trải qua nhiều lần, cũng liền cảm thấy không có gì đặc biệt."
Tần Diễn không nói gì, lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng tuy cười, nhưng trong nụ cười của hắn, y lại thấy rất nhiều thứ.
Y nhớ rõ đời trước, y kỳ thật sẽ luôn ngẫu nhiên đi nhìn Phó Trường Lăng.
Tất nhiên y không thể để hắn biết chuyện này, khi đó Tần Diễn đi, chính là xa xa nhìn hắn.
Giai đoạn đầu của tiên ma đại chiến, tuy Phó gia bị diệt môn, Phó Trường Lăng vẫn còn rất nhiều cựu giao quen biết, Tần Diễn thường xuyên đứng ở nơi xa, nhìn Phó Trường Lăng cùng những người đó đi lại. Những thiếu niên trẻ tuổi ấy thường đi mua rượu, Phó Trường Lăng nói chuyện giọng rất lớn, đi đâu cũng sẽ rất ồn ào huyên náo, thường thường là tiêu điểm trong đám người. Mỗi một lần y liếc mắt lướt qua, không cần cố tình tìm kiếm, vẫn có thể lập tức thấy hắn.
Thiếu niên chước rượu, khí phách phong lưu.
Tần Diễn nhớ rõ, bản thân mình thường thường sẽ ngồi một mình ở nơi xa trên sườn núi, nhìn Phó Trường Lăng đứng trong đám người. Vô luận y phải trải qua chuyện gì, đây đều tựa hồ như một loại an ủi tâm tình, giúp y chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhớ lại chính mình là ai, cũng nhớ lại chính mình muốn làm cái gì.
Sau đó người bên cạnh Phó Trường Lăng từ từ vơi đi, không phải thiếu niên nào cũng sẽ có cơ hội sống sót trên chiến trường. Phó Trường Lăng từng bước đi xuống núi, hắn trước nay đều mang theo cười, chỉ là dần dần, sau khi hắn từ từ mất đi người có thể cùng hắn hoan ca thủ rượu, tươi cười của hắn, cũng khó có thể tiến vào trong mắt.
Y ghen tị Phó Trường Lăng tiêu sái, có thể đối với chuyện chết đi của những người xung quanh, thoải mái buông bỏ.
Không giống như y.
Sau khi người thân xung quanh của y mất đi, y liền hãm sâu vào ác mộng vô tận, một lần một lần nhìn lại, một lần một lần hồi tưởng, tựa như cả đời sống ở trong tràng hiến tế kia ở Vạn Cốt nhai, mỗi buổi sáng đều phải dùng linh lực hồi phục huyết nhục, lại một chút một chút bị người gặm cắn sạch sẽ, lặp đi lặp lại.
Y năm đó chưa bao giờ nói được một câu an ủi với Phó Trường Lăng, chính là vì y nghĩ, so với y, Phó Trường Lăng có lẽ mới là huỳnh hỏa chúc quang. Y chỉ cần có thể chiếu cố bản thân, gián tiếp bảo hộ Phó Trường Lăng vài lần, vậy đã đủ rồi.
Phó Trường Lăng không cần y an ủi, bởi vì Phó Trường Lăng đã đủ kiên cường.
Y quen biết Phó Trường Lăng lâu như vậy, tự cho bản thân là người hiểu hắn nhất, thế nhưng sau khi trải qua thiên phàm, cầm kiếm tắm máu trùng sinh sống lại, một lần nữa đối mặt Phó Trường Lăng, nhìn hắn lại nở nụ cười quen thuộc năm đó, rồi lại tại một khắc này mơ hồ cảm thấy, kỳ thật y đối với hắn, cũng không hề quen thuộc như y từng nghĩ.
Y không biết tại sao đột nhiên lại sinh ra chút ham muốn được tìm hiểu hắn, nhưng đồng thời trong một khắc đó, lại mơ hồ sinh ra vài phần bất an.
Phó Trường Lăng bày giường đệm xong, thấp giọng nói với Tần Diễn: "Được rồi, sư huynh ngủ đi."
Tần Diễn ừ một tiếng, hai người từng người rửa mặt chải đầu xong, nằm xuống nghỉ ngơi.
Tần Diễn nhìn vách tường trước mặt, đột nhiên ở trong bóng đêm mở miệng: "Trường Lăng."
"Sao?"
"Đời trước," y lẩm bẩm, "Ngươi sống tốt không?"
Phó Trường Lăng bật cười: "Con người của ta......"
"Nói thật."
Tần Diễn ngắt lời hắn, Phó Trường Lăng trầm mặc. Hắn gối một bàn tay sau đầu, giương mắt nhìn ánh trăng thấm vào nóc nhà, qua hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Chắc là không tốt."
"Không có người nhà, không có bằng hữu, người trong lòng thì biến mất, sau này vất vả lắm mới động tâm, lại là với kẻ thù."
"Yêu nhưng không thể yêu, sao có thể nói là tốt đây?"
Tần Diễn lẳng lặng nghe, y nghe hắn kể lại, trong đầu tất cả đều là Phó Trường Lăng đời trước.
Mỗi một câu của hắn, trong đầu y đều sẽ hiện ra bộ dáng tương ứng trong khoảnh khắc đó của Phó Trường Lăng.
Tần Diễn cảm thấy tâm mình khẽ run rẩy, tựa như mơ hồ cảm thấy tâm cảnh hai đời giao điệp lên nhau, rồi lại như chuồn chuồn lướt nước, vội vàng mà đi.
Y có chút hoảng hốt, bình tĩnh nhìn vách tường đơn thuần một màu trắng trước mặt, ảnh ngược của cỏ cây ngoài đình được ánh trăng hắt lên rơi xuống, quang ảnh rung động, hốt hoảng trăm bề.
Hai người đều mang dị mộng ngủ mất, chờ đến lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm.
Gà gáy trời lên, hai người thay đổi xiêm y, cùng đi đại đường.
Đám người Lận Trần đã chờ trước ở đại đường, Việt Tư Nam đã khôi phục rất nhiều, nàng lẳng lặng đi theo sau Lận Trần, bộ dáng trông cực kì ỷ lại vào Lận Trần.
"Hôm nay chúng ta tới hoàng cung Nhạc quốc trước, nhìn xem tình huống. Nếu là không có chuyện liên quan tới mình, chúng ta liền sẽ hồi Hồng Mông Thiên cung."
Đoàn người cùng nhau dùng bữa, Phó Ngọc Thù liền mở miệng bàn bạc với Phó Trường Lăng và Tần Diễn về kế hoạch sau đó.
"Tốt đó," Phó Trường Lăng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần, cười nói, "Nghe nói hôn sự của hai vị sắp tới?"
"Phải." Phó Ngọc Thù xác nhận, sau đó liền đoán ra ý Phó Trường Lăng là gì, "Hai vị muốn dự lễ?"
"Không biết có thích hợp không?"
"Nếu hai vị nguyện ý tới dự lễ, thì còn gì bằng."
Phó Ngọc Thù liền nói ngay: "Không bằng chúng ta tới hoàng cung Nhạc quốc trước hỏi thăm tình huống, lại cùng nhau hồi Hồng Mông Thiên cung?"
"Thành giao."
Phó Trường Lăng đồng ý.
Đoàn người định ra hành trình, liền đứng dậy đi hoàng cung. Đêm qua Phó Ngọc Thù đã sai người thông tri với người trong cung, bọn họ vừa đến cửa liền gặp được người hầu đã sớm chờ ở đó, để họ dẫn vào hoàng cung.
Mới vừa vào đại điện, Phó Trường Lăng liền thấy quốc quân Nhạc quốc từ tòa thượng trên cao vội vàng chạy xuống, vừa gặp đã muốn quỳ lạy bốn người, vội la lên: "Đa tạ các vị tiên quân......"
Đây là lần đầu tiên Phó Trường Lăng thấy khuôn mặt Tạ Thận. Từ đầu hắn nhìn thấy Tạ Thận, gã đã là Quỷ Vương, mang hình dáng một đoàn sương đen chỉ có đôi mắt xanh lục mơ hồ, hoàn toàn chỉ dựa vào quỷ khí mà phân biệt thân phận của gã. Hiện giờ Tạ Thận nhìn cùng lắm chỉ hơn 30, là một nam nhân thân thể ngạnh lãng. Gã mặc đế vương thường phục màu đen thêu kim long, xiêm y to rộng trông hơi không hợp với thể trạng gầy ốm của gã, rõ ràng là gã đã trở nên gầy đi so với ngày xưa.
Thần sắc gã tiều tụy, dùng son phấn để che lấp khí sắc, dưới thường phục mơ hồ còn có chút vết thương. Phó Trường Lăng thấy gã quỳ xuống thì vội vàng nâng dậy. Khi hắn dìu gã lên, có thể cảm giác được khí tức mỏng manh, dường như là vừa qua một trận bệnh nặng.
Hai bên hàn huyên một trận, Tạ Thận đón Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng ngồi xuống, sai người dâng rượu, mỏi mệt nói: "Lần này Nhạc quốc gặp đại kiếp nạn, toàn dựa vào chư vị hỗ trợ vượt qua, nơi này chỉ có một ly rượu nhạt, mong chư vị không ghét bỏ."
Nói xong, Tạ Thận nâng ly lên, đẩy đẩy ly hướng về Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù, lại hướng tới Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Lận Trần mang theo mặt nạ, không tiện uống rượu, những người khác đều đáp lễ uống rượu, Phó Ngọc Thù cười nói: "Lần này Nhạc quốc do bị Bách Nhạc tông sở phạm, cũng là việc Tiên giới không dung, ta ra tay cũng là chuyện tất nhiên, bệ hạ không cần để ý."
"Bách Nhạc tông?" Tạ Thận nghe vậy, hơi có chút kinh ngạc, "Tiên sư thật sự cho rằng, kẻ hèn Bách Nhạc tông có thể dám phạm lãnh thổ một nước đến tận đây sao?"
Phó Ngọc Thù sắc mặt cứng đờ, Tạ Thận thấy Phó Ngọc Thù sắc mặt biến hóa, không khỏi cười khổ: "Nguyên lai tiên sư không biết sao? Tu sĩ đêm qua tiên sư giết chết, toàn bộ đều là người của Hồng Mông Thiên cung."
"Ngươi nói cái gì?!" Lận Trần kinh ngạc thốt lên, thần sắc Việt Tư Nam phía sau nàng lại bình tĩnh. Tạ Thận thở dài, đem chuyện Nhạc quốc gặp nạn thế nào, cầu viện ra sao, Hồng Mông Thiên cung lại lừa bọn họ mở cửa cung nhất nhất kể lại. Lận Trần nghe mấy lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chờ nói xong rồi, Tạ Thận chậm rãi nói: "Bọn họ bỏ ra nhiều sức lực như vậy, hẳn sẽ không thiện bãi cam hưu, chư vị tiên sư vừa đi, sợ là lại muốn tới đây kiếm chuyện. Còn thỉnh chư vị cứu người hãy cứu cho trót," Tạ Thận đứng dậy nâng chén, "Dẫn dắt Nhạc quốc một con đường sống."
Người ở đây đều bất động, không ai dám uống ly rượu này.
Phó Ngọc Thù gượng cười, đang muốn hoà giải, liền nghe Lận Trần mở miệng nói: "Việc này chúng ta trở về sẽ tra rõ ràng, tất sẽ bảo Nhạc quốc vô ưu, còn thỉnh bệ hạ yên tâm."
Nụ cười Phó Ngọc Thù cương cứng, Lận Trần nâng tay kéo nửa dưới mặt nạ lên, lộ ra đường cong ưu nhã của chiếc cằm, sau đó đem rượu uống một hơi cạn sạch. Phó Ngọc Thù bên cạnh rũ mắt, cúi đầu nhìn chén rượu, kim phiến nhẹ nhàng gõ xuống lòng bàn tay.
Lận Trần uống rượu xong, biểu tình Tạ Thận thả lỏng rất nhiều, thanh âm cũng chậm lại, thở dài nói: "Có lời này của Lận tiên sư, Tạ mỗ liền yên tâm. Còn có một chuyện, Tạ mỗ muốn làm phiền tiên sư, chẳng biết ngài có thể nhận lời?"
"Bệ hạ mời nói." Lận Trần lại đẩy mặt nạ xuống lần nữa, nhìn Tạ Thận. Tạ Thận nhìn nàng, khàn khàn nói, "Đêm đó cung loạn, hoàng tộc Nhạc quốc ngoài Tạ mỗ, đều bị trảm chết dưới đao, nhưng đại nữ nhi Tạ mỗ vẫn chưa biết tung tích, không biết tiên sư có cách nào có thể giúp Tạ mỗ tìm hài tử?"
Nói xong, Tạ Thận sai người cầm bức họa lại đây, đưa tới trước mặt Lận Trần.
Lận Trần nhìn hài tử kia một chút, gật đầu nói: "Được."
Nghe Lận Trần đồng ý, sắc mặt Tạ Thận rốt cuộc mới tốt thêm một chút, gã ngồi dậy hành lễ với Lận Trần, nói: "Việc này xin nhờ cậy tiên sư."
Lận Trần không nói thêm gì, nàng đứng dậy đáp lễ với Tạ Thận, sau đó nói: "Nếu không còn chuyện gì, chúng ta khởi hành trở về trước."
"Ta đây đưa tiễn tiên sư một đoạn đường."
Tạ Thận vội đi theo Lận Trần, Lận Trần vừa động, tất cả mọi người đều đứng dậy để Tạ Thận đưa tiễn, đi theo Lận Trần ra ngoài.
Người trong hoàng cung đều tề tựu tại đây tiễn đoàn người Phó Trường Lăng rời đi, tới ngoài cửa cung, mọi người rốt cuộc ngự kiếm bay lên, Phó Ngọc Thù quay đầu lại nói với Tạ Thận: "Tạ quốc chủ không cần đưa tiễn nữa, hẹn ngày tái kiến."
Tạ Thận gượng cười, mặt hơi hiện nét chần chờ. Lận Trần nhìn bộ dáng của gã, bỗng nhiên nói: "Tạ quốc chủ."
"Tiên sư?"
Tạ Thận nghe Lận Trần kêu mình, vội ngẩng đầu lên, cõi lòng tràn ngập chờ mong nhìn Lận Trần, Phó Ngọc Thù bên cạnh liều mạng nháy mắt ra hiểu cho Lận Trần sử ánh mắt. Lận Trần do dự một lát, lại vẫn là lấy ra một viên quang châu, đem nó giao cho Tạ Thận.
"Đây là Truyền Tấn châu, nếu các ngươi gặp đại nạn, cứ bóp nát hạt châu này, ta sẽ lập tức biết được."
"Đa tạ tiên sư."
Tạ Thận nghe thế thì nhận hạt châu, đỏ hốc mắt.
Trong lòng gã biết lời Phó Ngọc Thù nói đều là hư ngôn, chỉ có hạt châu này của Lận Trần mới là hứa hẹn chân chính. Gã gần như muốn quỳ xuống, khàn khàn ra tiếng nói: "Tạ Thận cảm tạ tiên quân, ngày sau tất vì tiên quân tu quan kiến miếu, tích công đức cho ngài."
Một khi Tạ Thận quỳ rồi, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lận Trần gật gật đầu, không có nhiều lời, ngự kiếm bay lên. Khi bay đến chỗ cao rồi, người trên mặt đất vẫn còn đang quỳ lạy, tiếng "Cung tiễn tiên sư" vang lên không dứt bên tai, như tiếng vỗ sóng triều, từng đợt từng đợt dội lại.
Lận Trần đối với hết thảy mọi thứ này không hề động dung, nàng ngự kiếm bay về phía trước, bay vô cùng nhanh, tựa hồ như muốn tìm kiếm gì đó. Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn liếc nhau, liền biết Lận Trần đang muốn làm chính sự, vội đuổi theo.
Đoàn người lại về tới ngọn núi cao đêm qua, thi thể tu sĩ lúc này vẫn còn chồng chất bên cạnh, Lận Trần thả người xuống mặt đất, mở ra một khối thi thể bắt đầu tìm kiếm, Phó Ngọc Thù đáp xuống, cũng bất chấp người xung quanh, nôn nóng hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì! Thứ này ngươi đừng tìm cũng đừng động!"
Lận Trần không nói lời nào, nàng từ trong trên người một thi thể móc ra một cái ngọc bội.
Đó là ngọc bội hình tròn đặc thù của Hồng Mông Thiên cung, Lận Trần nhìn ngọc bội kia, do dự một lát, nâng tay lên dịch xuống mặt nạ tu sĩ nọ.
Khoảng khắc nàng nhìn thấy mặt tu sĩ đó, đồng tử lập tức co lại.
Phó Ngọc Thù thấy biểu tình nàng như vậy, liền biết nàng quen vị tu sĩ này, hắn nhất thời có chút lực bất đòng tâm. Việt Tư Nam đi ra phía trước, lấy đi ngọc bội trong tay Lận Trần, dùng âm giọng cứ như bị ai xé rách mà bảo: "Lận tỷ tỷ, đi thôi."
Lận Trần ngẩng đầu, nhìn về phía Việt Tư Nam đang cúi người trước mặt mình, không thể tin tưởng nói: "Tạ Thận nói thật sao?"
Việt Tư Nam không nói lời nào, nàng thả ngọc bội trở lại cổ thi thể kia, Lận Trần khiếp sợ nhìn nàng: "Là Hồng Mông Thiên cung......"
"Tỷ tỷ không cần biết."
Việt Tư Nam ngắt lời nàng, chỉ nói: "Tỷ tỷ cứ ấn theo lời đã đáp ứng ta, lặng lẽ mang ta về Lận gia, cho ta một con đường sống, lặng lẽ xử lý xong chuyện này, sau đó đi thành hôn, gả cho Phó thiếu chủ, tiếp nhận chức vụ Lận gia. Cứ như vậy," Việt Tư Nam giương mắt, lẳng lặng nhìn Lận Trần, "Là đủ rồi."
Lận Trần không nói lời nào, dưới lớp mặt nạ kia, trong mắt đều là khó hiểu.
Phó Ngọc Thù hít sâu một hơi, hắn đi ra phía trước kéo Lận Trần, thấp giọng nói: "Trở về đi."
Hắn phủi sạch bùn đất trên người nàng, rũ mắt nói: "Chúng ta sắp thành hôn rồi, trở về đi."
Lận Trần không nói gì, Phó Ngọc Thù triệu ra Phi Chu, mạnh mẽ lôi kéo nàng lên thuyền.
Lận Trần vẫn luôn trầm mặc không nói, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn không dám phiền nhiễu bọn họ, tự mình lên thuyền, tùy ý tìm cái phòng, liền ở tại đó.
Phó Trường Lăng còn đang trải giường chiếu, liền nghe cách vách truyền đến tiếng cãi vả, mơ hồ nghe thấy thanh âm Phó Ngọc Thù: "Ngươi nghĩ tới ta sao?! Ngươi nghĩ tới Lận gia sao?! Lận Trần, trong lòng ngươi mang thiên hạ, trong lòng từng có ta sao?!"
Nghe tiếng cãi vả đó, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn nhìn nhau liếc mắt một cái.
"Cãi nhau." Phó Trường Lăng khẳng định. Tần Diễn gật gật đầu, trấn định nói, "Cãi to."
"Không biết khi nào sẽ làm hòa."
Phó Trường Lăng cười khẽ, Tần Diễn chần chờ một lát, do dự nói: "Ta cảm thấy mấy chuyện này, hẳn là sẽ không làm hòa được......"
"Tại sao?"
Phó Trường Lăng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. Tần Diễn nhíu mày: "Liên quan tới nguyên tắc mỗi người."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng cười ra tiếng: "Ta đánh cuộc với ngươi, bọn họ chỉ cần ra khỏi cửa phòng liền hòa hảo."
"Không có khả năng." Tần Diễn quyết đoán mở miệng.
Phó Trường Lăng nhìn bộ dáng đứng đắn của Tần Diễn, nhịn không được thò lại gần, nhỏ giọng nói, "Sư huynh, ngươi biết trên đời có một câu gì không?"
"Sao?"
"Đầu giường cãi nhau, đuôi giường hòa hảo."
Vừa mới dứt lời, bên cạnh liền truyền đến một tiếng "ầm", sau đó là vài tiếng kêu rên mơ hồ.
Thanh âm kia quá rõ ràng, hai người lập tức liền biết đây là cái gì.
Tần Diễn cứng đờ thân mình, Phó Trường Lăng "phụt" một tiếng, cười ha ha.
Rồi sau đó hắn lắc đầu, giơ tay thiết một cái kết giới, hoàn toàn ngăn cách thanh âm từ phòng bên.
Tần Diễn nhíu chặt mày, có chút khó hiểu: "Sao lại......"
"Vô lý như vậy?"
Phó Trường Lăng cười rộ lên, Tần Diễn gật gật đầu, Phó Trường Lăng nằm trên tiểu tráp, vứt đậu phộng vào trong miệng: "Ái tình trước mắt, nam nhân còn cái gì gọi là lý do? Tức phụ nói cái gì thì là cái đó."
Nói xong, Phó Trường Lăng thở dài: "Cha ta vẫn là một cái trục cứng nhắc, cứ bảo ta phải có tức phụ. Đừng nói ông ta muốn xen vào mấy chuyện linh tinh này, ông ta có muốn thiên hạ thái bình, ta đều né hết."
Nghe vậy, Tần Diễn nhíu mày, y tổng cảm thấy lời này nghe có vài phần kỳ quái, nghĩ nghĩ, y mới nói: "Ngươi không nên nói mấy thứ này với ta"
"Vậy ta nói với ai?"
Phó Trường Lăng nghi hoặc mở miệng, Tần Diễn nghĩ nghĩ: "Để lại người sau này sẽ ở bên ngươi."
Phó Trường Lăng nghe vậy liền biết Tần Diễn đang nghĩ gì, hắn bật cười: "Sư huynh, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, hắn dựa đầu giường, thở dài, đùa giỡn: "Ta đời này đều đã trao cho ngài đời trước rồi, sẽ không có cái gọi là "người bên cạnh". Ngài yên tâm đi, đừng nói người khác, dù ngài có muốn làm người bên cạnh ta..." Phó Trường Lăng nghiêm trang, "Ta cũng phải suy xét một chút."
"Nói hươu nói vượn."
Tần Diễn lạnh giọng mắng. Phó Trường Lăng cười cười, đứng dậy nói: "Ta ra ngoài đi dạo, sư huynh tùy ý đi."
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài đầu thuyền, lấy ra một bầu rượu từ từ uống lên mấy ngụm, chẳng mấy chốc liền thấy Phó Ngọc Thù đi ra. Phó Ngọc Thù thấy Phó Trường Lăng đang ở đầu thuyền, không khỏi có chút kinh ngạc: "Trường Lăng huynh?"
"Ồ, Ngọc Thù huynh?" Phó Trường Lăng chào hắn, "Tới hít thở khí trời sao?"
"Ừ."
Phó Ngọc Thù gật đầu nói: "Trường Lăng huynh cũng vậy?"
"Trăng đẹp như vậy, không xem rất đáng tiếc." Phó Trường Lăng nói, liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhướng mày nói: "Lận tiên sư ngủ?"
Phó Ngọc Thù gật đầu, Phó Trường Lăng uống lên một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Vậy thương nghị tới đâu rồi?"
"Ý Trường Lăng huynh là?"
"Chuyện Nhạc quốc, các ngươi cuối cùng quyết định, là quản hay mặc kệ?"
"Trường Lăng huynh nên cho phải thế nào?" Phó Ngọc Thù suy tư mở miệng, Phó Trường Lăng tiêu sái cười, nói thẳng, "Mặc kệ."
Dù sao cũng là chuyện quá khứ nhi, hắn quản hay mặc kệ cũng chẳng sao, cảm thấy không nên lãng phí tinh thần vào chuyện này.
Phó Ngọc Thù bật cười: "Trường Lăng huynh là cao nhân còn không dám quản, chúng ta lại làm sao dám?"
"Cho nên là mặc kệ?"
Phó Trường Lăng có chút kinh ngạc, Phó Ngọc Thù trầm mặc một lát, sau một hồi, hắn mới nói: "Ta cũng không biết."
"A Trần đáp ứng ta sẽ mặc kệ, nhưng tính nết của nàng, ta quá hiểu. Cũng chỉ có thể là đi một bước xem một bước."
Phó Trường Lăng không nói gì, một lát sau, hắn nhịn không được nói: "Thích một người như vậy, mệt sao?"
Nghe thế, Phó Ngọc Thù nhẹ nhàng cười: "Nếu nàng không phải nàng, ta có lẽ sẽ không mệt, nhưng ta còn thích sao?"
"Hơn nữa," Phó Ngọc Thù chậm rãi nói, "Kỳ thật ta cũng không cảm thấy nàng sai, chỉ là bản thân ta yếu đuối. Nàng không sai, mà là nàng có dũng khí ta không có."
"Nếu là ta sai, làm sao ta có thể trách nàng?"
Phó Trường Lăng không nói gì. Hắn nhìn ánh trăng xa xăm, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi nói xem, nếu có một ngày, Lận Trần đột nhiên quên hết chuyện các ngươi đã trải qua, ngươi còn sẽ yêu nàng sao?"
"Nàng vẫn là nàng sao?" Phó Ngọc Thù hỏi lại một câu, Phó Trường Lăng ngẩn người, liền nghe Phó Ngọc Thù tiếp tục nói: "Thứ nàng bảo vệ vững vàng vẫn là nguyên tắc của nàng, thứ bên trong nàng vẫn là hồn phách của nàng, nàng đối đãi thế gian này, đối đãi người khác, đều vẫn như cũ sao?"
"Xem như vẫn như cũ đi?" Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Nhưng lại không thích ngươi."
"Vậy thì có sao?" Phó Ngọc Thù bật cười, "Nàng chỉ cần vẫn là Lận Trần, ta liền sẽ thích nàng. Đừng nói nàng đã quên ta, cho dù có một ngày ta đã quên nàng, ta nghĩ, ta vừa thấy nàng, cũng nhất định sẽ thích nàng."
"Người ta thích chính là bản thân nàng, không phải là hồi ức kia, đúng không?"
Phó Trường Lăng không nói gì, lẳng lặng uống rượu.
Gió đêm thổi tung tóc của hắn, Phó Ngọc Thù cũng moi một bầu rượu ra từ linh nang, khẽ nói: "Xem ra Trường Lăng huynh có nghi hoặc trong lòng."
"Ừ." Khó có được người có thể cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn chậm rãi nói, "Đúng thế."
"Người ngươi thích đã quên ngươi sao?"
Phó Ngọc Thù mang theo vài phần lén lút dò hỏi, Phó Trường Lăng gật đầu, thản nhiên nói: "Đã quên, không chỉ đã quên ta, còn nói là sẽ không thích ta."
"Thảm như vậy?" Phó Ngọc Thù nhướng mày. Phó Trường Lăng nhớ tới lý luận của Phó Ngọc Thù, không khỏi nói, "Theo như ngươi nói, nếu y năm đó thích ta, thì dù đã quên ta rồi cũng phải thích ta mới đúng, vậy sao y lại liền như thế không thích ta?"
"Ngươi đã cố gắng sao?"
"Đã cố gắng." Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói, "Vô cùng cố gắng."
"Ờm," Phó Ngọc Thù suy tư một lát, "Vậy có thể là chuyện y từng thích ngươi..."
Phó Ngọc Thù do dự: "Vốn là chuyện ngoài ý muốn?"
Lời này làm Phó Trường Lăng sửng sốt, Phó Ngọc Thù từ tốn nói: "Ta chỉ là suy đoán khả năng khác thôi, ví dụ, nếu duyên phận một người đã là thiên định, tỷ như chuyện ta thích A Trần vốn là do định mệnh chú định, vậy thì có thể ngươi và người ngươi thích, không phải là do mệnh định."
"Không phải mệnh định?"
"Đúng vậy." Phó Ngọc Thù gật đầu, "Các ngươi vốn dĩ không nên yêu thích lẫn nhau, ngươi và y thích nhau, có lẽ tại một điểm nào đó đột nhiên trở thành sai lầm. Chuyện y thích ngươi đã là sai, có lẽ y vốn dĩ cũng không nên, sẽ không thể thích ngươi. Cho nên y mới quên ngươi đi, cũng như lẽ thường tình mà không thích ngươi."
Phó Trường Lăng nói không nên lời. Hắn cảm thấy có cái gì tắc ở trong mình, kẹt cứng tới mức trong lòng phát đau.
Hắn cảm thấy lời của Phó Ngọc Thù, có lẽ chính xác được vài phần. Kỳ thật cảm tình của hắn đối với Tần Diễn, hắn cũng không thật sự suy xét nghĩ sâu.
Vô luận Tần Diễn nói bao nhiêu lần rằng y không phải là y đời trước, hắn đều sẽ không suy nghĩ nhiều, có lẽ chính là bởi vì bản thân hắn ở sâu trong nội tâm, mơ hồ đã minh bạch rằng vô luận y có nói gì, hắn chung quy đều sẽ thích người này.
Lúc y vẫn còn là Yến Minh, Phó Trường Lăng thích Yến Minh.
Lúc y là Tuế Yến Ma Quân, Phó Trường Lăng thích Tuế Yến Ma Quân.
Mà nay y lại là đại đệ tử Hồng Mông Thiên cung - Tần Diễn, vô luận sớm muộn gì, Phó Trường Lăng chung quy đều sẽ thích Tần Diễn.
Sớm một chút trễ một chút đều vậy, nên hắn cũng không nghĩ tới chuyện trước sau đều là một người hay không.
Cho nên hắn không chấp nhất, không suy nghĩ sâu.
Nhưng Tần Diễn lại khác với hắn, Tần Diễn đời này không thích hắn, cho nên y sẽ liều mạng phân biệt cho hắn rằng hai người không hề giống nhau
Ban đầu hắn còn cảm thấy, Tần Diễn nói không thích hắn, là bởi vì y còn chưa hiểu hắn.
Hắn thậm chí còn từng lo lắng, nếu Tần Diễn thích hắn, thì hắn nên làm gì bây giờ.
Suy cho cùng, sâu thẳm trong xương cốt hắn, hắn vẫn khó có thể buông chuyện Tần Diễn giết cả nhà hắn.
Vô luận Tần Diễn đời trước đã làm bao nhiêu việc cho hắn, giữa bọn họ có bao nhiêu hiểu lầm, thậm chí Tần Diễn đời này vẫn chưa làm gì, thì sâu trong nội tâm hắn trước sau vẫn luôn để ý chuyện này.
Cho nên ban đầu hắn đi Hồng Mông Thiên cung, bất quá cũng chỉ là muốn đi bồi bạn với Tần Diễn, kỳ vọng đời này của y, có thể đi một con đường khác.
Chỉ là thời gian bồi bạn với y quá lâu, hắn càng hiểu biết người này, liền càng trầm luân. Vừa sợ hãi y đáp lại hắn, lại cũng sợ y không hề thích hắn, không thể đáp lại phần cảm tình này..
Ở Hồng Mông Thiên cung, đối với sư huynh mê luyến sự ôn nhu. Ở Vạn Cốt nhai tám năm, trong khốn khó nhớ nhung thành chấp niệm, tương phùng tái kiến, cùng y cười nói trò chuyện với nhau, lại nhìn y lấy thân nuôi vạn quỷ.
Hết thảy những chuyện đó đã đánh gãy lưỡi đao sắc bén của hắn, làm hắn không thể không khom lưng cúi đầu, khuất phục dưới phần cảm tình này.
Nhưng sâu trong nội tâm, hắn trước sau đều hiểu rõ, phần cảm tình này là sai trái.
Tần Diễn không thể thích hắn, mà hắn cũng không nên thích Tần Diễn.
Cho nên Tần Diễn cự tuyệt hắn, hắn cũng có thể thong dong mà chấp nhận, an an tĩnh tĩnh thối lui đến vị trí vốn dành cho hắn.
Chỉ là chẳng sợ hắn rõ ràng hết thảy, nhưng chỉ cần có người chỉ thẳng mặt hắn, hắn vẫn cảm thấy đau.
Tựa như Tần Diễn đang nói thẳng với hắn, "Ta cả đời này, sẽ không thích ngươi" kia trong nháy mắt, vẫn là lưỡi dao sắc bén xuyên tim, đau đến mức khiến hắn nghẹn ngào không thể nói gì.
Hắn không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có thể cười cười, quay đầu đi, nhìn trăng sáng đằng chân trời, im lặng.
Phi Chu bay xuyên qua trong mây mù, Phó Ngọc Thù nhìn nhìn người bên cạnh, vỗ vai hắn, trấn an nói: "Không thích thì không thích, ngươi thích y là được đúng không?"
Nói xong, hắn cười lên: "Kỳ thật thích một người là chuyện tự do nhất, ai cũng không quản được ngươi, cũng không cần ai đáp lại. Thích ai đều do ngươi, không thích ai cũng do ngươi, nếu ngươi nghĩ như vậy, thì có phải sẽ cảm thấy trong cảm tình này, ngươi chiếm thế thượng phong?"
Nghe vậy, Phó Trường Lăng nhịn không được mà cười ha hả, cảm thấy Phó Ngọc Thù người này mỗi khi đi khuyên ai, đều giống như là đang tìm việc đùa giỡn.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa uống rượu.
Phó Ngọc Thù kể cho hắn nghe quá khứ của mình và Lận Trần.
Hắn cũng nói cho Phó Ngọc Thù chuyện cũ của mình và Tần Diễn, nói được không nhiều lắm, chuyện quan trọng đều giấu đi, nhưng Phó Ngọc Thù nghe cũng hiểu rõ.
Hai người tâm sự dưới trăng, thẳng đến lúc Phó Ngọc Thù uống tới mức hơi mệt mỏi, Phó Trường Lăng mới đỡ Phó Ngọc Thù trở về phòng.
Hắn hầu hạ Phó Ngọc Thù lên giường, đắp chăn cho hắn. Lúc Phó Ngọc Thù ngủ vẫn cười, hắn bỗng dưng nhận ra Phó Ngọc Thù 20 tuổi so với phụ thân kia trong trí nhớ của hắn, điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người, chính là Phó Ngọc Thù của lúc này, là thật sự đang cười.
Sau này phụ thân hắn cũng rất thích cười, thậm chí còn rất ít lúc thấy hắn không cười, nhưng nụ cười kia từ đầu tới cuối, chưa hề chạm đáy mắt.
Cũng giống như hắn vậy.
Hắn nhìn Phó Ngọc Thù, lẳng lặng đứng trong chốc lát, rốt cuộc mới nói: "Ngủ ngon."
Hắn xoay người đi ra ngoài.
Lúc trở về, Tần Diễn đã ngủ. Hắn đi vào trong phòng, đứng ở mép giường một lát, rốt cuộc vẫn là ngồi vào cạnh Tần Diễn.
Tiếng hít thở của y thật đều, có lẽ đã rất mệt mỏi, nhưng lúc hắn ngồi cạnh y vẫn không hề phát hiện.
Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn thở đều, cảm giác nội tâm từ từ bình tĩnh trở lại.
"Sai thì cứ sai đi," Phó Trường Lăng nhẹ giọng mở miệng, nhìn ánh trăng chảy xuôi trên mặt đất, "Ta cũng nhận mệnh."
Nói xong, Phó Trường Lăng đứng dậy, về tiểu tráp của mình.
Tần Diễn nghe hắn ngủ rồi thì chậm rãi mở mắt, y bình tâm lại một chút, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Quãng thời gian sau đó trôi qua rất nhanh, ước chừng chỉ hơn mười ngày, Phi Chu đã tới chân núi Hồng Mông Thiên cung.
Lúc Phi Chu đáp xuống, đoàn người đi ra. Phó Ngọc Thù thu Phi Chu vào trong túi, sau đó liền nghe có người gọi một tiếng: "Thiếu chủ."
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, lúc này liền thấy một người thanh niên mặc bạch y, mặt đeo mặt nạ trắng, cõng theo một bộ kiếm quan đứng ở cửa Hồng Mông Thiên cung. Phía sau hắn cũng có một Phi Chu, tựa hồ là đã đợi hồi lâu.
Hắn đi lên trước, cung kính hành lễ với Lận Trần: "Thiếu chủ," sau đó lại chuyển hướng sang Phó Ngọc Thù, "Phó thiếu chủ."
Lận Trần gật đầu, sau đó quay nhìn về phía Việt Tư Nam, nói với nàng: "Đây là đường đệ Lận Nhai của ta, ngươi cùng hắn trở về đi."
Việt Tư Nam nhìn thấy Lận Nhai liền ngây người trong chốc lát, mà biểu tình Lận Nhai không hề thay đổi, lẳng lặng nhìn nàng, cũng không nói câu nào.
Lận Trần cho rằng Việt Tư Nam đang căng thẳng, giơ tay vỗ vỗ vai nàng muốn trấn an, ôn hòa nói: "Ngươi yên tâm, ta không phải là đưa ngươi trở về. Hắn sẽ mang ngươi đi Lận gia, ngươi tới đó sẽ nhận một thân phận khác, sinh sống cuộc đời còn lại."
Việt Tư Nam nghe Lận Trần nói xong, nàng bắt lấy tay áo nàng, rũ mắt. Phó Ngọc Thù đi đến bên cạnh Lận Trần, nhìn Việt Tư Nam, cười nói: "Lận Trần tỷ tỷ ngươi đã an bài cho chu đáo cả rồi, chắc ngươi không phải là muốn ăn vạ nàng, tính cả đời đi theo nàng chứ?"
"Ngọc Thù."
Tiếng Lận Trần vang lên, nhẹ nhàng cảnh cáo hắn một tiếng. Phó Ngọc Thù nhún nhún vai, cái gì cũng chưa nói. Việt Tư Nam mím môi, rốt cuộc vẫn chậm rãi buông ra tay áo nàng, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu rồi, chỉ là ta có chút không nỡ."
"Thân phận ngươi đặc thù," Lận Trần ôn hòa lên tiếng, "Vẫn nên sớm tới Lận gia một chút để an toàn là tốt nhất. Chờ ta xử lý xong xuôi chuyện này, ta sẽ đi gặp ngươi."
Nói xong, Lận Trần tới gần nàng, lặng lẽ đặt một cái Truyền Tấn cầu vào lòng bàn tay Việt Tư Nam: "Nếu ngươi có chuyện gì, ngươi có thể bóp nát nó, ta sẽ lập tức biết được. Bên trong có một đạo kiếm ý của ta, để cho ngươi dùng phòng thân."
"Vâng."
Việt Tư Nam thủ thỉ lên tiếng, Lận Nhai bên cạnh đi tới phía trước, cung kính nói: "Thiếu chủ, việc này không nên chậm trễ, nên để thuộc hạ mang Việt tiểu tỷ đi sớm thì hơn."
"Được rồi." Lận Trần gật đầu, chụp lên vai Việt Tư Nam, "Đi thôi."
Việt Tư Nam cúi đầu ừ một tiếng, nàng cũng không chần chờ, xoay người đi tới chỗ Lận Nhai.
Nàng đi chưa tới vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn theo đoàn người, cười cười: "Này, tỷ tỷ mấy ngày nữa có phải sẽ cùng Phó thiếu chủ thành hôn không?"
"Đúng vậy." Phó Ngọc Thù lập tức đáp, cười tủm tỉm rồi cũng tiếc hận nói, "Không thể thỉnh ngươi uống rượu mừng, thật là quá đáng tiếc."
Việt Tư Nam cười nhẹ, nàng nhìn về phía Lận Trần, do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nói: "Tuy ta cảm thấy Phó Ngọc Thù không xứng với tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ thích hắn như vậy," Việt Tư Nam cong mày lên, "Ta cũng chúc tỷ tỷ cùng Phó thiếu chủ, bạch đầu giai lão, ân ái mỹ mãn."
Nghe vậy, Phó Ngọc Thù ngẩn người, Lận Trần cầm kiếm chắp tay hành lễ với Việt Tư Nam. Việt Tư Nam cười cười, xoay người sang chỗ khác. Phó Ngọc Thù lúc này mới kịp phản ứng lại, vội nói: "Tuy rằng ta cũng không thích ngươi, nhưng cảm tạ."
Việt Tư Nam không để ý hắn, nàng đi đến chỗ Lận Nhai, Lận Nhai nhìn nàng, nàng nhìn hắn, sau một hồi, nàng lại cười cười: "Lận công tử, đã lâu không thấy."
Lận Nhai động tác dừng một chút, làm như không dám nhìn nàng, hắn rũ mắt xuống, chỉ nói: "Thỉnh."
Việt Tư Nam gật gật đầu, cất bước lên Phi Chu.
Chờ nàng rời đi rồi, Lận Trần xoay người lại nói với Phó Ngọc Thù: "Ngươi mang hai vị tiền bối này tới Vô Nhai phong nghỉ tạm, ta về chính điện tìm cung chủ hồi bẩm việc này."
"Được."
Phó Ngọc Thù gật đầu, Lận Trần cáo biệt Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn, sau liền ngự kiếm đi chính điện Hồng Mông Thiên cung. Phó Ngọc Thù xoay người lại, cười nói: "Hai vị đi theo ta đi."
Đường đi nước bước trong Hồng Mông Thiên cung, Tần Diễn và Phó Trường Lăng tất nhiên quen thuộc. Chỉ là Vô Nhai phong này vẫn là lần đầu họ được đến.
Vô Nhai phong nguyên là đạo tràng của Lận Trần, sau khi nàng ly thế, tuy Lận gia cũng có phái một người tới nhậm chức trưởng lão ở Hồng Mông Thiên cung, nhưng cơ hồ trước nay đều không xuất hiện. Vô Nhai phong cũng không còn thu đệ tử, dần dà, liền thành một tòa đạo tràng trống không. Nhưng bởi vì này dù sao vẫn là đạo tràng của Lận gia trưởng lão, có Lận gia phong ấn, người khác cũng không vào được.
Phó Ngọc Thù đưa Phó Trường Lăng và Tần Diễn tới Vô Nhai phong, lúc này ở đây cỏ cây sum xuê, đệ tử tới tới lui lui. Phó Ngọc Thù giải thích cho hai người: "Nơi này ngày thường có ta giúp nàng xử lý, nàng chưa bao giờ hỏi, đệ tử cũng hỗ trợ ta làm. Nói thật, ta cảm thấy mình như bị gả lại đây ấy."
"Ngọc Thù huynh nói giỡn." Phó Trường Lăng liếc nhìn xung quanh một cái, sau mới nói, "Nói xem nào, hôn sự hai vị khi nào cử hành?"
"Bảy ngày sau." Phó Ngọc Thù phấn chấn mở miệng, nói xong, hắn mới nhớ tới, "Lại nói tiếp, còn có việc muốn nhờ hai vị."
"Ngọc Thù huynh thỉnh giảng."
"Là chút việc tư," Phó Ngọc Thù làm như có chút ngượng ngùng, "Ta hiện tại phải về Phó gia để chuẩn bị hôn sự. A Trần muốn được đón dâu ở Hồng Mông Thiên cung, ta đi từ Phó gia đón dâu. Đường này vừa dài vừa lâu, ta đang nghĩ, có thể nhờ Trường Lăng huynh đi theo ta, giúp ta bày mấy cái Truyền Tống Trận ở trên đường để tiện đón dâu hơn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.