Trác Ngọc

Chương 79: Gả cho ta, được không?




Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)
- ------------------------------
Trước đó để ngừa có chuyện xảy ra, hắn đã cố tình lưu lại một đống đồ của Việt Tư Nam. Lấy năng lực Phó Trường Lăng, dù chỉ là một mảnh áo, hắn đều có thể dựa vào thứ này tìm được người.
Hắn góp nhặt mấy cọng tóc của Việt Tư Nam, vẽ một trận pháp, đặt tóc vào trong đó, trận pháp liền sáng lên.
Sau đó liền có hình ảnh xuất hiện ở giữa không trung, bên trong thấy được rừng rậm. Việt Tư Nam đang bán sống bán chết chạy đi.
"Sao nàng lại ở chỗ này?"
Phó Trường Lăng có chút khiếp sợ, Tần Diễn nhìn xuyên qua đôi mắt Phó Trường Lăng để thấy hình ảnh, chỉ nói: "Lận Nhai...sợ là người bên luyện mạch."
Phó Trường Lăng trở nên trầm ngâm, quả nhiên, trong hình xuất hiện kiếm tu của Lận gia, ai cũng đeo mặt nạ truy đuổi nàng. Việt Tư Nam vừa khó khăn cố gắng tránh né kiếm quang, vừa dùng rối gỗ giao chiến với mấy tu sĩ trên không trung, cắn xé huyết nhục bọn họ. Phù chú nàng vứt ra nổ tung trên không, cản trở bước tiến của mấy kiếm tu đó.
Không bao lâu, một thanh niên chợt xuất hiện, một kiếm chém đôi rối gỗ. Con rối gỗ đó phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, Việt Tư Nam phun ra một búng máu, suýt nữa muốn ngã gục xuống.
Mọi thương tổn rối gỗ nhận đều truyền lại trên người nàng, toàn thân nàng đều là miệng vết thương, máu tươi từ xiêm y chảy xuống. Một viên quang châu từ trong tay áo nàng lăn ra, nàng nắm Truyền Tấn châu, run rẩy từ trên mặt đất chống nửa người lên, giống như một con sâu bò lết về phía trước.
"Tại sao nàng không bóp nát nó?"
Tiếng thanh niên vang lên từ phía sau nàng, Việt Tư Nam dừng động tác, chậm rãi quay đầu lại.
Thanh niên khoác bạch bào kiếm quan, mặt mang mặt nạ chậm rãi đáp xuống từ bầu trời, ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo đau xót: "Chuyện đã như vậy rồi, có giãy giụa cũng vô ích, điều này, trong lòng nàng không phải đã rõ ràng rồi sao?"
Việt Tư Nam thở hổn hển, nàng nhìn chằm chằm Lận Nhai, xem hắn bước đến, quỳ hạ nửa thân người, một tay đặt ở đầu gối phía trước, lẳng lặng nhìn nàng: "Nàng có thể bóp nát Truyền Tấn châu này, chỉ cần bóp nát nó, ấn theo tính nết thiếu chủ nhà ta, nàng nhất định sẽ đến cứu ngươi, nhưng sau đó thì sao?"
"Ngươi nên biết, thành lập Tụ Linh Trận, là do tứ tộc tam tông và cung chủ Hồng Mông Thiên cung cùng nhau quyết định."
Nghe vậy, Việt Tư Nam trầm mặc không nói lời nào, nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương. Tu sĩ giữ nguyên tư thế, một tay rút kiếm, bình tĩnh nói: "Hy sinh nàng làm nhãn trận, cũng là do Vân Trạch tiên tông lựa chọn. Nàng bóp nát Truyền Tấn châu này, khiến thiếu chủ nhà ta lại đây, nàng sẽ cứu ngươi, nhưng nàng có thể sao?"
"Nàng không thể."
Lận Nhai nói, hắn vươn tay cầm Truyền Tấn châu trong tay Việt Tư Nam: "Một mình nàng, không thể chống lại toàn bộ Vân Trạch."
Việt Tư Nam không nói lời nào, Lận Nhai tiếp tục: "Đưa nó cho ta."
Việt Tư Nam im lặng, Lận Nhai nhịn không được dùng lực, hai người lẳng lặng đối chọi, Lận Nhai rốt cuộc nhịn không được: "Nàng còn cố gắng làm cái gì chứ?!"
"Ta muốn sống." Việt Tư Nam cắn răng mở miệng, "Ngay cả sống sót, ta cũng không có quyền cố gắng sao?"
Động tác Lận Nhai dừng một chút, một lát sau, hắn chậm rãi bảo: "Ngươi muốn có thể sống, cũng không nên đòi nó từ thiếu chủ."
"Nên đòi từ ngươi sao?" Việt Tư Nam nhìn chằm chằm hắn, trào phúng mở miệng, "Đòi cái người đã muốn cưới ta, lại là người đầu tiên tới từ hôn sau khi ta xảy ra chuyện!?"
Lận Nhai không nói gì, Việt Tư Nam bật cười: "Từ lúc ngươi xuất hiện, ta liền biết, ngươi không phải tới cứu ta."
"Xin lỗi." Lận Nhai khàn khàn ra tiếng, "Mạng của ngươi, có thể đổi lấy trăm năm linh khí cho Vân Trạch......"
"Linh khí......"
Việt Tư Nam nghe vậy, càng cười lớn hơn: "Vậy chờ mấy trăm năm nữa, linh khí hao hết, các ngươi lại làm gì đây? Lại tìm một cái Thủy Linh Căn ngày âm tháng âm năm âm, lại luyện mười vạn bá tánh sao?!"
Lận Nhai không nói gì, Việt Tư Nam giận dữ tát mạnh vào mặt Lận Nhai. Mặt nạ bạch ngọc bị đánh văng đi, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của thanh niên. Người nọ không động đậy, chỉ nghe thiếu nữ tức giận mắng: "Thứ như các ngươi mà là tiên sao, là tu đạo sao?! Những người các ngươi, một đám các ngươi, còn ác độc hơn yêu ma, ghê tởm đến cùng cực! Các ngươi đều là quỷ khoác da người, thương thiên hại lý, ngày sau tất bị Thiên Đạo trừng phạt, không chết tử tế! Lận Nhai à, ta nói cho ngươi," nàng thở dốc, nhìn chằm chằm hắn, "Ta không chết tử tế, ngươi cũng đừng hòng sống lâu."
"Đưa Truyền Tấn châu cho ta."
Lận Nhai chậm rãi quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh, Việt Tư Nam không nói lời nào, nàng hồng mắt, nhìn chằm chằm hắn.
Lận Nhai dùng sức, Việt Tư Nam nắm chặt Truyền Tấn châu, cũng ngay lúc đó, quang châu ấy đột nhiên truyền đến tiếng Lận Trần: "Tư Nam."
Nghe tiếng nàng, Lận Nhai đột nhiên giương mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Việt Tư Nam.
Nước mắt Việt Tư Nam rơi xuống, nhưng nàng vẫn cười, nàng nhìn Lận Nhai đang quỳ trước mặt, nghe Lận Trần hỏi: "Tư Nam, ngươi có thể nghe ta nói không?"
Lận Nhai rút kiếm. Mũi kiếm lạnh băng để trên cổ Việt Tư Nam. Nàng nhếch miệng cười chế giễu, đang muốn mở miệng, lại nghe Lận Trần nói: "Nếu nghe không được cũng không sao, ngươi chắc đã ngủ rồi, chờ ngày mai là có thể nghe được ta nói."
"Ngày mai ta phải thành thân, chắc ngươi lúc đó cũng đã tới Lận gia. Tới Lận gia rồi, ngươi phải tu hành chăm chỉ, ngươi có thiên phú rất tốt, tất có tiền đồ vô lượng, chớ bởi vì chuyện quá khứ mà trễ nải chuyện tu hành."
Nghe lời này, Việt Tư Nam sửng sốt.
Lận Trần ngồi ở trong phòng, nàng đã thay xong giá y, trang điểm xinh đẹp. Nàng nắm Truyền Tấn châu, nhẹ nhàng nói: "Hôm ấy ta thấy Lận Nhai tới mới nhớ ra, nguyên lai các ngươi đã có hôn ước. Lận Nhai là hài tử rất tốt, hắn rất thích ngươi. Lúc trước trong nhà vốn dĩ không đồng ý cưới ngươi, muốn cầu hôn tỷ tỷ ngươi, Lận Nhai ở nhà làm loạn một thời gian dài, phụ thân mới đồng ý hắn cưới ngươi. Chỉ là hắn trời sinh tính thẹn thùng, nếu có gì làm ngươi hiểu lầm, ngươi đừng để ở trong lòng, hắn thật sự rất thích ngươi."
Việt Tư Nam ngẩng đầu lên, nhìn Lận Nhai quỳ đối diện mình, Lận Nhai cúi đầu, không nói gì.
Lận Trần nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi, nàng khẽ thở dài một tiếng: "Tư Nam, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với ta. Ta sẽ không bỏ mặc ngươi, ngươi đừng sợ."
"Thế gian này luôn có công bằng, nếu trời cao không cho, ta sẽ cho."
Nói xong, Lận Trần thấy Việt Tư Nam lâu quá vẫn không đáp lại, nàng buông Truyền Tấn châu xuống, đứng dậy xoay tay với ra sau giá y. Ngay lúc đó, từ Truyền Tấn châu truyền đến thanh âm Việt Tư Nam: "Tỷ tỷ."
Lận Trần dừng bước chân, Lận Nhai đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Việt Tư Nam. Việt Tư Nam run rẩy cười cười, thanh âm lại mang ngữ điệu cực kỳ vui mừng: "Vừa rồi ta còn đang ngủ, lúc này mới nghe được."
"Ta đã đến Lận gia, ta tính sẽ bế quan tu luyện, nếu tỷ có việc gì thì cứ tìm Lận Nhai. Ta ở với hắn rất hòa thuận."
Nghe vậy, Lận Nhai buông lỏng thanh kiếm trong tay, Việt Tư Nam ôn hòa nói: "Tỷ tỷ, ngày mai đại hôn, ngươi nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất."
Lận Trần không nói gì, nàng nghe tiếng phát ra từ Truyền Tấn châu, qua một hồi, nàng nghẹn ngào đáp: "Ừ."
"Ta ngủ đây."
Việt Tư Nam ôn hòa mở miệng. Sau đó nàng buông Truyền Tấn châu xuống, quang châu lập tức tắt đi. Lận Nhai lẳng lặng nhìn nàng.
"Đi thôi."
Nàng chống thân mình lên, khó khăn đứng dậy.
Việt Tư Nam lảo đảo đi phía trước, Lận Nhai đi theo nàng phía sau.
Đi được một lúc, Việt Tư Nam lảo đảo ngã xuống, Lận Nhai vội tiến lên đỡ lấy nàng.
Việt Tư Nam rốt cuộc cũng mất đi tất cả sức lực, nàng xụi lơ trên mặt đất, gào khóc.
Lận Nhai không nói gì cả. Hắn hạ lưng, bế ngang cô nương ấy lên.
Mưa to tầm tã rơi xuống, Việt Tư Nam dựa vào ngực hắn, nước mắt pha lẫn máu, tất cả đều thấm vào ngực hắn.
Bế nàng ấy, chính là dũng khí lớn nhất của Lận Nhai thời niên thiếu này. Tiếc thay, kẻ yếu đuối như hắn, có lấy hết dũng khí cả đời, cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu.
Phó Trường Lăng nhìn Việt Tư Nam được Lận Nhai ôm trở về Phi Chu của Lận gia, sau lại nghe Tần Diễn nói: "Đi cứu người sao?"
Phó Trường Lăng trầm mặc không nói, một lát sau, hắn cười khẽ lên: "Cứu thì được gì? Chẳng lẽ sư huynh đã quên ư? Đây chỉ là ký ức."
Ký ức là những chuyện đã xảy ra, vô pháp thay đổi.
"Cho dù chỉ là ký ức," Tần Diễn bình thản nói, "Nhưng bản thân ngươi vẫn muốn làm gì đó, đúng không?"
Không phải hắn có thể thay đổi gì không, mà là bản thân Phó Trường Lăng hắn có muốn làm hay không.
Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, sững sờ chốc lát. Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Ta đi tìm cha ta, ngươi đi xem nương ta đi."
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói vậy thì đáp ứng, liền đi tới phòng Lận Trần. Phó Trường Lăng bước vào Truyền Tống trận, vội vàng đi thẳng tới Phó phủ.
Lúc này Lận Trần vẫn còn ở trong phòng, nàng ngơ ngác nhìn Truyền Tấn châu đã phai màu đi.
Nàng nghe được tiếng mưa rơi trong âm thanh.
Mà ở Lận gia, chỉ có băng tuyết đầy trời, chưa từng hạ mưa.
Nàng biết Việt Tư Nam đang lừa nàng, nhưng lúc đó, nàng lại không dám tin, Việt Tư Nam đang lừa nàng.
Việt Tư Nam rốt cuộc phải đang trong hoàn cảnh thế nào, mới có thể nói dối nàng như vậy?
Ngay lúc đó, tia chớp dài sâu đánh ngang trời đêm, mà ngoài ngàn dặm xa, trong hoàng cung Nhạc quốc, Tạ Thận nhìn ánh kiếm giáng xuống từ trên trời, đột nhiên bóp nát Truyền Tấn châu trong tay.
Tia sét thắp sáng trời đêm, lôi đình vang vọng toàn bộ Hồng Mông Thiên cung, sau tiếng sấm đó lại là Tạ Thận gào thét: "Lận tiên sư! Cứu chúng ta! Bọn họ trở lại rồi! Cứu chúng ta!! Cứu......"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Lận Trần chậm rãi ngẩng đầu, nàng nhìn chính mình trong gương. Hình ảnh nơi đó phản chiếu, đúng là một cô nương đang ở ngày đẹp nhất của mình. Ngay ngày mau, nàng sẽ được gả cho người mình yêu thích.
Nàng sống một cuộc sống an bình, vô cùng hạnh phúc. Nhưng tại một đêm trước ngày nàng viên mãn, nàng lại thông thấu nhận ra, trên đời này vẫn còn quá nhiều người chịu bất công, tuyệt vọng, thống khổ.
Trong tay nàng có kiếm, lại không thể rút kiếm.
Gió cuốn lá khô bay vào phòng, trong đầu Lận Trần nhớ tới lời Tang Kiền Quân.
"Kiếm ta gãy rồi."
Kiếm hắn gãy, nhưng kiếm nàng không thể.
Lận Trần nhắm mắt lại. Nàng hít sâu một hơi, giơ tay dỡ mũ phượng, cởi giá y, lấy xiêm y thường ngày của mình, lại lần nữa đeo lên mặt nạ.
Sau đó nàng rút kiếm, hóa thành một đạo hoa quang, nháy mắt biến mất trong phòng.
Lúc này, Tần Diễn đột nhiên nhảy vào trong. Ở đây đã sớm không còn bóng người, chỉ có giá y trống rỗng treo ở trên xà, ở trong gió đêm lung lay tạo ra một mảnh diễm sắc.
"Phó Trường Lăng," Tần Diễn vội la lên, "Lận Trần đi rồi!"
"Ta biết."
Phó Trường Lăng vội vàng nhảy lên đại môn Phó gia, người bên trong Phó gia thấy Phó Trường Lăng xông tới, vội la lên: "Ai tới?!"
"Phó Ngọc Thù!"
Phó Trường Lăng hô to: "Tức phụ ngươi chạy rồi! Mau ra đây!"
"Tặc tử từ đâu tới?!"
Nghe được tiếng Phó Trường Lăng, người Phó gia người đồng loạt tấn công, phù chú che trời lấp đất bay đến. Phó Trường Lăng không muốn giao thủ với họ, vừa trốn vừa kêu: "Phó Ngọc Thù, ngươi mau ra đây!"
Chẳng mấy chốc, Phó Trường Lăng liền nhìn thấy một cái bóng màu đỏ nhảy lên nóc nhà, chạy trối chết ra ngoài cửa. Thần sắc Phó Ngọc Thù lạnh băng, trong lúc chạy vượt qua Phó Trường Lăng, vội nói: "Trường Lăng huynh, hỗ trợ cản người."
"Đi!"
Phó Trường Lăng quát nhẹ một tiếng, giơ tay xuất ra đạo hoa quang, liền kết thành kết giới, ngăn cản người đuổi theo.
"Ta không muốn động thủ cùng các ngươi," Phó Trường Lăng nâng quạt lên, chỉ vào đám người nói: "Đừng ép ta."
"Đừng để thiếu chủ chạy!"
Có người hét lớn một tiếng, đột nhiên một đạo hoa quang xuất ra phá vỡ kết giới của Phó Trường Lăng. Tay hắn bị chấn tê dại, hít ngược một hơi khí lạnh, không thể tưởng tượng nói: "Cũng có chút bản lĩnh đấy. Vậy để bổn tọa so với các ngươi chút nào."
Nói xong, Phó Trường Lăng đập Thanh Cốt Phiến "chát" một tiếng lên mặt người đang xông đến, đạm nhiên nói: "Ngài nghỉ ngơi đi."
Phó Ngọc Thù thừa cơ Phó Trường Lăng động thủ ngăn cản, nhảy thẳng vào Truyền Tống trận.
Trong tay hắn siết chặt túi thơm của Lận Trần, nhắm mắt truy tìm, lập tức tìm ra vị trí của Lận Trần. Hắn vừa thấy Lận Trần ở hướng nào, liền biết nàng đây là muốn làm gì, sắc mặt trắng bệch, vội vàng vọt tới con đường Lận Trần nhất định phải đi qua.
Hắn vừa đến nơi đó, liền thấy xa xa có người cưỡi linh thú mà đến.
Người nọ vẫn như thường ngày, bạch y kiếm quan, như một thanh kiếm lạnh băng.
Lận Trần xa xa nhìn thấy Phó Ngọc Thù, một thân hồng y, đỉnh đầu kim quan, hắn siết chặt kim phiến, thở hổn hển, ngăn ở con đường phía trước.
Lận Trần kéo lại dây cương, buộc linh thú ngừng ở trước mặt Phó Ngọc Thù.
Cơn mưa tầm tã làm mơ hồ đôi mắt, khiến nàng hơi không thấy rõ khuôn mặt người trước mặt, chỉ có thể thấy xiêm y người nọ đều bị nước mưa làm ướt đẫm, nặng nề đè lên người hắn. Hắn luôn luôn để ý bề ngoài, chưa bao giờ từng có lúc trông bê bết như vậy. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, chỉ nói: "A Trần, trở về đi."
"Ngươi biết ta muốn làm gì."
"Ta biết." Phó Ngọc Thù cười khổ.
"Đã vậy," Lận Trần nhìn hắn, "Chuyện bọn họ làm, ngươi cũng biết sao?"
"Ta đoán được."
"Vậy ngươi mặc kệ sao?"
"Ngươi kêu ta quản thế nào đây?" Phó Ngọc Thù cười khổ lên, "Ta chỉ là một thiếu gia chủ của Phó gia, Phó gia còn cả một danh sách người kế thừa rất dài, Lận Trần, người ta gọi chúng ta là tiên, nhưng kỳ thật, chúng ta rốt cuộc vẫn là người."
"Là người thì phải xem xét thời thế, phải hiểu được từ bỏ, phải minh bạch trên đời có những thứ không thể sửa đổi, không phải chúng ta muốn làm gì," Phó Ngọc Thù nghẹn ngào, "Là có thể làm cái đó."
"Ngọc Thù," Lận Trần bình tĩnh mở miệng, "Đây là ta tự chọn, không bắt buộc ngươi cũng tán thành. Nhưng nếu ngươi thích ta, hy vọng ngươi có thể tôn trọng ta."
"Tôn trọng ngươi?" Phó Ngọc Thù có chút khắc chế không được cảm xúc, "Để ngươi tùy ý làm bậy, sau đó trơ mắt nhìn ngươi tìm chết sao!"
"Ngươi có thể không cùng ta thành hôn, ngươi không thích ta cũng không sao," Phó Ngọc Thù giơ tay túm lấy cổ tay nàng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Nhưng ngươi không thể đi chịu chết."
"Ngươi không thể ngăn ta."
Lận Trần rũ mắt, Phó Ngọc Thù gào rống ra tiếng: "Vậy ngươi giết ta đi!"
Lận Trần không nói gì, Phó Ngọc Thù nhìn chằm chằm nàng, tay bắt đầu run nhè nhẹ. Đúng lúc đó, Lận Trần đột nhiên mở miệng, chỉ nói: "Xin lỗi."
Tiếng ấy vừa vang lên, một lá bùa nháy mắt dừng trên lưng Phó Ngọc Thù.
Đó là lá bùa phòng thân do Phó Ngọc Thù đưa cho nàng, giờ lại bị nàng dùng trên chính người hắn.
Lận Trần lẳng lặng nhìn hắn, qua một lúc, nàng nhấc mặt nạ mình lên.
Phó Ngọc Thù nhìn chằm chằm nàng, thấy khuôn mặt mỹ lệ mang theo chút thanh lãnh, hắn thấy rõ nàng đã trang điểm, biết nàng đã nghiêm túc trang điểm thế nào.
Nàng nhìn hắn một lát, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Nụ hôn kia mang theo nước mắt mặn chát, Phó Ngọc Thù cảm giác được đôi môi mềm mại, ngửi được khí tức trên người nàng, nước mắt lẫn vào nước mưa rơi xuống.
Nàng hôn hắn xong, ngồi dậy cười nói: "Ta muốn gả cho ngươi, không phải bởi vì ngươi tới cầu thân ta, chỉ là bởi vì ta, Lận Trần này muốn gả cho Phó Ngọc Thù, chỉ vậy thôi."
"Ngày sau dù có xảy ra chuyện gì, vô luận ngươi làm cái gì, ta đều sẽ không trách ngươi. Cũng hy vọng ngươi, chớ có trách ta."
Nói xong, Lận Trần nâng tay đeo lại mặt nạ, dựng nên kết giới bảo hộ cho hắn, lại thông tri với người Phó gia.
"Ngọc Thù," làm xong này hết thảy, nàng rốt cuộc quay đầu lại, thanh âm khàn khàn, "Trở về từ hôn, không cần ảnh hưởng đến ngươi cùng Phó gia."
Nàng giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, cứ như hồi lúc hai người còn nhỏ, ôn nhu nói: "Ngoan."
Nói xong, nàng cưỡi linh thú vội vàng rời đi, Phó Ngọc Thù vẫn không nhúc nhích đứng ở trong mưa, hắn nói không nên lời, cũng không thể động đậy, chỉ có thể xa xa nhìn theo bóng nàng, kiếm quan bạch y, đội mưa chạy mất.
Lúc Phó Trường Lăng đuổi tới, vừa thấy bộ dáng Phó Ngọc Thù thế này liền nóng nảy, hắn tháo phù chú trên người Phó Ngọc Thù, vội hỏi: "Người đâu?"
"Đi rồi."
Phó Ngọc Thù giơ tay lau nước mưa trên mặt, xoay người sang chỗ khác, khàn khàn nói: "Tần đạo hữu đang ở Hồng Mông Thiên cung?"
"Đúng vậy."
"Phó Trường Lăng trả lời, Phó Ngọc Thù bình tĩnh nói: "Nếu Trường Lăng huynh nguyện ý hỗ trợ, làm phiền Tần đạo hữu đem mũ phượng và giá y của A Trần ra ngoài. Hai vị đuổi theo A Trần giúp ta trước, nàng chạy về hướng Nhạc quốc."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta có chút việc phải làm." Phó Ngọc Thù đi về phía trước, thanh âm thực bình tĩnh, Phó Trường Lăng khó hiểu, "Ngươi còn chuyện gì quan trọng hơn đuổi theo Lận Trần chứ?!"
"Từ hôn."
Phó Ngọc Thù dừng bước chân, Phó Trường Lăng khiếp sợ: "Từ hôn? Ngươi ở ngay lúc này, muốn từ hôn Lận Trần?!"
"Phải." Phó Ngọc Thù đáp vô cùng thản nhiên, "Ta không thể để gia tộc liên lụy vào việc này, cũng không muốn làm gia tộc hổ thẹn."
"Ta bây giờ trở về từ hôn, từ nay về sau, ta Phó Ngọc Thù không phải thiếu chủ Phó gia, mà chỉ là trượng phu Lận Trần."
"Không thẹn người khác."
Nói xong, Phó Ngọc Thù nhanh chóng rời đi, nhảy vào trong Truyền Tống trận, liền biến mất ở sơn cốc.
Phó Trường Lăng sửng sốt một lát, chợt vội vàng thông tri với Tần Diễn: "Sư huynh, làm phiền ngươi mang theo giá y của Lận Trần, nhanh chóng tới Bình Hàm cốc tìm ta. Hồng Mông Thiên cung đến bình hàm cốc có Truyền Tống trận ta vẽ, ngươi cứ dùng nó tới đây!"
"Được."
Tần Diễn đáp ứng, sau đó liền không có tiếng động nữa. Phó Trường Lăng cầm ngọc bội, đợi trong chốc lát liền thấy Tần Diễn rút kiếm đi đến, nói thẳng: "Đi chỗ nào?"
"Truy Lận Trần."
Phó Trường Lăng mở miệng, Tần Diễn gật đầu, chỉ nói: "Được."
Nói xong, hai người ngự kiếm bay đi, Phó Trường Lăng tới giữa không trung, quay đầu nhìn Tần Diễn một cái, không khỏi cười: "Sư huynh."
Tần Diễn quay đầu nhìn hắn, Phó Trường Lăng gõ quạt lên đầu vai mình, ngẩng đầu nhìn lên: "Sư huynh cứ như sẽ không bao giờ hỏi ta điều gì, chỉ biết trả lời "được" với ta."
"Phải hỏi gì?"
"Như là tại sao phải truy Lận Trần, đuổi theo chỗ nào, đi làm gì...dạng vậy?"
"Không quan trọng."
Tần Diễn bình đạm mở miệng, Phó Trường Lăng đang muốn đáp lại đã nghe Tần Diễn nói tiếp: "Ta ở chỗ này, vốn cũng chỉ là bồi ngươi."
Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, một lát sau, hắn nhẹ nhàng cười, cúi đầu, không nhiều lời nữa.
Hai người một đường vội vàng bay đi, tới Nhạc quốc rồi, chỉ thấy thi thể đầy đất, căn bản không có người sống.
Hai người ở truy tìm khắp nơi một lát, quay đầu liền gặp Phó Ngọc Thù đang chạy tới.
Hắn sắc mặt cực kém, nhìn qua hẳn là không có một khắc nghỉ ngơi nào. Hắn thấy hai người, Phó Ngọc Thù lập tức nói: "Nhìn thấy A Trần sao?"
"Còn đang tìm."
Vừa mới dứt lời, ba người từ xa xa nhìn thấy một đạo kiếm quang xông thẳng về phía chân trời, rung chuyển trời đất, chấn đến thiên địa ầm ầm.
Phó Ngọc Thù sắc mặt trắng nhợt, bay thẳng về hướng kiếm quang.
Phó Trường Lăng và Tần Diễn đuổi sát theo, tới nơi chỉ thấy một vùng quê trống trải, ở giữa bị phá hủy thành một cái hố sâu, trong hố là một đống thi thể không thấy hết, một đường ngổn ngang tràn ra xung quanh, tới mức không khí cũng mang huyết sắc.
Trên trời đều ngập đầy tu sĩ, bọn họ lơ lửng giữa không trung, xoay vòng xung quanh hố sâu, mà trong hố sâu kia chỉ có một mình Lận Trần đang đứng dõng dạc, đang cõng một người trên lưng. Người nọ mặc váy tím dính máu, bị Lận Trần dùng dây thừng cột vào trên người, máu tươi từ đầu ngón tay nàng rơi xuống, cũng không biết là chết hay sống.
"Lận Trần," người cầm đầu đúng là trưởng lão Nho tông của Hồng Mông Thiên cung, Vương Hàm Thư.
Trong tay hắn chỉ cầm một cây cọ lớn, mang theo vài phần thương xót nhìn hai nữ tử bên dưới, bình tĩnh nói, "Người đều đã chết, ngươi cứu cũng cứu không được, đều là người cùng tông, ta không muốn làm khó ngươi, để Việt Tư Nam lưu lại, ngươi đi đi."
"Nếu ta đã tới," Lận Trần ngửa đầu nhìn xung quanh mình, thanh âm mang theo cười, "Còn sẽ đi sao?!"
Vừa dứt lời, nàng chợt ngự kiếm bay lên, vô số hoa quang bay tới công kích nàng, nàng một người đối mặt mấy ngàn tu sĩ, thân khoác hoa quang, kiếm mang sao trời, một vòng lại một vòng đánh bật hoa quang đó, vô số kiếm bay đâm tới Lận Trần, nhưng chỉ còn cách một bước, những cây kiếm đó lại không thể đụng vào nàng. Trước khi mũi kiếm gần chạm, tất cả đều vùn vụt vòng ra chỗ khác.
Tất cả mọi người đều biết Lận gia trời sinh kiếm cốt, Lận Trần cũng chính là người mang huyết mạch mạnh nhất thế hệ này của Lận gia.
Bọn họ không biết kiếm cốt rốt cuộc là gì, cũng không rõ mạnh nhất Lận gia tức là có ý gì, nhưng khi mấy ngàn tu sĩ kia bao vậy nàng, nàng vẫn như cũ không giảm khí thế, kiếm ý tựa như ngân hà cuồn cuộn bay đến, trường hà trục nguyệt rơi xuống, trong tiếng ầm vang sóng rền, lập tức bổ đôi thiên địa.
Đúng lúc này, mọi người mới hiểu được, cái gì gọi là kiếm cốt.
Tu vi Lận Trần từng thể hiện, thực lực nàng từng dùng ra, bất quá đều chỉ là nàng khiêm nhường mà thôi.
Trên thiên hạ này, kiếm tu tối cao, chỉ có thể là Lận Trần!
Thấy được kiếm ý như vậy, Phó Trường Lăng chợt cảm thấy vài phần quen thuộc. Phó Ngọc Thù siết chặt nắm tay, hắn hít sâu một hơi, quay đầu nói với hai người: "Làm phiền hai vị ra tay giúp A Trần một phen, ta đi một chút sẽ về."
Nói xong, Phó Ngọc Thù nháy mắt biến mất, vọt về hướng Bạch Ngọc thành.
Phó Trường Lăng có chút mờ mịt, không thể tin tưởng nói: "Hắn...hắn chạy?"
Tần Diễn không nói gì, chỉ thẳng thừng rút kiếm gia nhập chiến cuộc.
Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn rút kiếm, tất nhiên cũng không nói nhiều, nâng lên Thanh Cốt Phiến, để ở giữa môi: "Thiên địa nhập pháp, diệt quỷ diệt thần."
Khi Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn che chở Lận Trần, Phó Ngọc Thù chạy trối chết tới Bạch Ngọc thành. Lúc này ở đây đã sớm toàn thi thể chồng chất, Phó Ngọc Thù vọt vào trong hoàng cung, tìm được phòng Tạ Thận, tìm được một kiện xiêm y của gã.
Hắn vẽ một cái pháp trận trên mặt đất, lại cầm xiêm y đặt lên trên, để kim phiến bên môi, thì thầm: "Tạ Thận, hồn về!"
Trận pháp màu vàng bắt đầu chuyển động, chẳng mấy chốc, một hồn phách phát sáng chậm rãi hiện ra giữa trận pháp.
Gã trông vô cùng hoang mang, trong một khắc thấy Phó Ngọc Thù kia, gã hoảng hốt mở miệng: "Phó tiên sư?"
"Ngươi biết ngươi đã chết sao?"
Phó Ngọc Thù hỏi thẳng, Tạ Thận ngẩn người. Gã suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: "Ta vậy mà...thật sự đã chết sao?"
"Nhạc quốc cũng không còn nữa," Phó Ngọc Thù nhanh chóng nói, "Hồn phách các ngươi đều còn lưu lại Nhạc quốc, lúc này bọn họ đang tính trực tiếp dùng hồn phách các ngươi luyện thành tinh thạch, thời gian các ngươi có không còn nhiều nữa."
Tạ Thận nghe vậy giữa mày hiện lên tức giận. Gã siết chặt nắm tay, run rẩy thân mình.
"Ta có thể giúp các ngươi, nhưng nếu ta giúp các ngươi, các ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."
"Cái gì?"
Tạ Thận ngẩn người, sau vội la lên: "Ngươi nói đi, chỉ cần có thể bảo vệ bá tánh Nhạc quốc, ta làm gì đều được!"
"Không cần làm gì," Phó Ngọc Thù ngữ điệu vững vàng, "Cũng chỉ là phải luôn ở đây, trừ phi các ngươi bị người độ hóa, nếu không, vĩnh sinh vĩnh thế, không thể ra ngoài."
Tạ Thận không nói gì, Phó Ngọc Thù nhìn gã, quát: "Mau! Trả lời ta."
"Được!"
Tạ Thận ngẩng đầu, cắn răng nói: "Ta đáp ứng ngươi. Ngươi có cách gì?"
"Hiện tại mấy tu sĩ kia đều ở chỗ này, lát nữa ta sẽ thôi hóa các ngươi thành lệ quỷ. Thành lệ quỷ rồi thì tự hành động xua đuổi lũ tu sĩ kia đi."
"Chúng ta...chúng ta có thể sao?"
Tạ Thận có chút kích động, Phó Ngọc Thù trào phúng cười: "Oán hận của cả một quốc gia, ngươi cho rằng thiên đạo này, thật sự không có mắt sao?"
"Được."
Tạ Thận lập tức nói: "Ta đáp ứng ngươi. Ta muốn giết bọn họ! Ta muốn khiến cho lũ tu sĩ kia, nếm thử tư vị bị giẫm dưới chân!"
Phó Ngọc Thù không nói gì, hắn cúi đầu, nắm kim phiến trong tay, hít sâu một hơi. Hắn dùng kim phiến cứa vào hai bên cổ tay thành vết thương to, lại từ trong tay áo lấy một cái lục lạc, rung lên leng keng leng keng, sau đó quát: "Hồn ơi trở về!"
Trong nháy mắt hắn quát câu đó, mây đen bắt đầu hội tụ, toàn bộ Bạch Ngọc thành rung chuyển. Một đám hồn phách cứ như bị đột ngột đánh thức, bắt đầu đi theo sau hắn. Hắn vừa rung chuông, vừa gọi hồn, đi về hướng Lận Trần.
Máu hắn rơi trên mặt đất, nhanh chóng hóa thành từng cọng dây đằng nhỏ, trườn về phía trước đánh lên ngang dọc, cùng với chúng là sắc mặt đang dần dần tái nhợt của hắn.
Hắn không đủ tu vi, nhưng trời cao đã ban cho hắn một đồ vật vô cùng quý giá, đó là Huyền Linh căn hiếm có trên thế gian. Hắn bẻ linh căn cho vào máu để vẽ trận pháp, mới có thể thúc giục mười vạn âm hồn.
Phó Ngọc Thù một đường xa xôi đi tới, hồn phách phía sau càng ngày càng nhiều, trùng trùng điệp điệp thành một đại quân quỷ mị, ngay ngắn trật tự đi theo sau hắn.
Rừng núi hoang vu truyền đến tiếng chuông chiêu hồn thanh thúy, bọn họ càng lúc càng đến gần chỗ bọn tu sĩ đang chiến đấu. Ngọc Quỳnh chân quân rốt cuộc phát hiện ra có gì đó không đúng, chợt quay đầu lại, thấy nơi xa kia có một đám hồn phách cuồn cuộn tụ tập đi đến thì không khỏi ngẩn người, bật thốt: "Đó là cái gì!?"
Tất cả mọi người đều ngừng tay, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn nhìn về hướng xa nọ, Lận Trần cõng Việt Tư Nam, quỳ một gối trên mặt đất, dùng kiếm chống đỡ bản thân, thở dốc ngẩng đầu lên.
Máu tươi che mờ mắt nàng, nàng hoảng hốt trừng to liền thấy nơi xa chỉ toàn màu đỏ của máu, nhưng mơ hồ có một người bên trong. Người nọ mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội kim quan, tay cầm Chiêu Hồn linh, leng keng leng keng dẫn mười vạn âm hồn, chậm rãi tiến đến.
Nàng dùng kiếm chống đỡ chính mình, nhìn người kia càng lúc càng gần. Tuy không thể thấy rõ khuôn mặt, nàng lại lập tức nhận ra người tới là ai, trong lòng luống cuống lên, trong hoảng loạn có chút cảm xúc không rõ nói thành lời, hoang mang, vui mừng.
Người nọ thong dong đi tới, hỉ bào huyết sắc ở trong gió phần phật tung bay, thần sắc vô cùng bình tĩnh, vô cùng trấn định, làm cho tu sĩ xung quanh cũng chưa dám bước lên,chỉ lẳng lặng nhìn hắn đi thẳng vào trong đám người, đi tới trước Lận Trần.
Vương Hàm Thư rốt cuộc kịp phản ứng lại nhìn Phó Ngọc Thù, nhíu mày nói: "Phó thiếu chủ? Sao ngươi cũng tới đây?"
Nói xong, Vương Hàm Thư bật cười "Xưa nay nghe nói Phó thiếu chủ am hiểu xem xét thời thế, hôm nay tới đây, chẳng lẽ là tới khuyên Lận thiếu chủ không cần cố chấp nữa?"
Phó Ngọc Thù không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn Việt Tư Nam được cõng, quỳ một gối trước mặt Lận Trần.
"Biết sai rồi sao?"
Hắn nhẹ giọng mở miệng, nhìn chăm chú Lận Trần. Lận Trần cúi đầu, khàn khàn ra tiếng: "Xin lỗi, rốt cuộc vẫn là liên lụy đến ngươi."
"Bởi vậy ta mới nói," Phó Ngọc Thù cười cười, "Ngươi người này, chưa bao giờ biết sai hết."
Lận Trần có chút mờ mịt ngẩng đầu, Phó Ngọc Thù cong lưng nâng nàng dậy từ mặt đất, hắn nhìn nàng, ôn nhu mở miệng: "Ta là hôn phu ngươi, ngươi muốn làm gì, sao lại có thể bỏ rơi ta, một mình lao vào nguy hiểm?"
Lận Trần ngơ ngác nhìn Phó Ngọc Thù, Phó Ngọc Thù cười cười nhìn nàng: "Tối hôm ta cầu thân với ngươi, những lời ta từng nói, có phải ngươi nghe không lọt câu nào không hả?"
"Phó thiếu chủ."
Vương Hàm Thư nhíu mày: "Lận thiếu chủ đã là người bị hạ lệnh phải chết, ngài đừng để bản thân mình bị liên lụy."
"Ta đã nói," Phó Ngọc Thù nhìn chăm chú Lận Trần, "Cả đời này, ta thương nàng, bảo hộ nàng, làm bạn nàng. Nàng muốn làm gì, ta đều sẽ bồi nàng. Vô luận sinh tử..."
Hắn nắm chặt tay nàng, rũ mắt, "Ta đều phải ở bên cạnh nàng."
Vừa dứt lời, máu trên người hắn bay ra tứ tán, trong chợp mắt, một huyết trận vô cùng lớn trải dài từ Bạch Ngọc thành đến vùng hoang dã này sáng lên.
Hoa quang phóng lên cao, Phó Ngọc Thù nắm tay Lận Trần đứng trong cột sáng. Cuồng phong phần phật cuốn qua, y phục hai người tung bay. Hồn phách xung quanh gào thét chói tai, trong chớp mắt, những hồn phách đó bắt đầu tiến lên, bay tới chỗ mấy ngàn tu sĩ cắn xé.
Tu sĩ sợ hãi la hét, Vương Hàm Thư bị Tạ Thận bám chặt lấy. Vương Hàm Thư khiếp sợ mở miệng, cả giận nói: "Phó Ngọc Thù, đây là tà thuật! Ngươi điên rồi!"
Nhưng Phó Ngọc Thù cứ như không nghe thấy gì, hắn nhìn nữ tử đối diện mình, nắm tay nàng, nghiêm túc nhìn nàng.
"Ta hỏi lại nàng một lần," hắn khàn khàn lên tiếng, "Gả cho ta, được không?"
Lận Trần nhìn hắn, nói không ra lời, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Qua một lúc, nàng mới phản ứng lại, ấp úng nói: "Ngươi......vậy người nhà ngươi......"
"Ta đã nói rõ với họ rồi, ta sẽ không trở về."
Phó Ngọc Thù bật cười, trên mặt không chút nào để ý: "Bọn họ sẽ không đem ta làm thiếu chủ, huynh đệ kia của ta cũng sẽ không để ta sống sót. Ta không thể quay về Phó gia nữa rồi, A Trần," hắn nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần chua xót, "Nàng không cần ta, ta không biết phải đi đâu cả."
Lận Trần nghe hắn nói vậy, không lập tức trả lời. Bên cạnh họ là quỷ mị giao chiến với đám người, mấy người tu tiên tuy có pháp lực cường thịnh, nhưng thứ nhất là số lượng quỷ quá nhiều, thứ hai là nơi này đã hóa thành một nơi cực âm, ngăn trở linh khí của người tu tiên, khiến cho họ nhất thời bị lệ quỷ áp chế. Ngay cả Vương Hàm Thư cũng bị Tạ Thận quấn lấy không buông, vô pháp tránh thoát.
Máu tươi thịt sống văng tung tóe khắp nơi, quỷ khóc sói gào, trong cảnh tượng thảm thiết chốn nhân gian ấy, Lận Trần lại cười rực rỡ.
"Chàng lúc nào cũng thích tính kế ta."
Phó Ngọc Thù nghe vậy, đang muốn mở miệng giải thích, lại liền nghe Lận Trần nói: "Nhưng ta cũng thích bị chàng tính kế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.