Trác Ngọc

Chương 93: Ngươi thích ta, chỉ là ngươi chưa nhận ra thôi




Editor: Miri
- ----------------------
Giang Dạ Bạch nghe tiếng Tần Diễn, mang theo mấy phần hoảng loạn hiếm có mà phục hồi tinh thần lại, đặt bút sang bên cạnh.
Tần Diễn quan sát biểu tình của Giang Dạ Bạch, chậm rãi nói: "Sư phụ cảm thấy...có gì không ổn sao?"
"Hơi đột ngột thôi." Giang Dạ Bạch bật cười, "Vi sư vốn tưởng rằng con sẽ kết đạo lữ với Ngọc Thanh."
"Con với sư tỷ không có gì ngoài tình đồng môn."
Tần Diễn thành thật trả lời, Giang Dạ Bạch tiếp tục: "Vậy con và Thẩm Tu Phàm có sao?"
Tần Diễn do dự, đúng lúc đó Phó Trường Lăng cũng vừa trở về.
Lấy thực lực Giang Dạ Bạch, hắn muốn lén nghe cũng không dễ, nhưng may là gần đây Giang Dạ Bạch bị thương, mà Tần Diễn lại quen với khí tức của hắn nên ít phòng bị, vậy nên hắn thật cẩn thận dùng phù chú ẩn mình đi qua, lặng lẽ nhìn trộm vào trong.
Vừa trở về đã nghe Giang Dạ Bạch hỏi câu này, tâm Phó Trường Lăng chợt thắt lại. Hắn đột nhiên có chút hối hận, tại sao bản thân phải tự tìm tội như vậy chứ?
Nhưng tới cũng đã tới rồi, nếu lại rời đi sợ sẽ bị phát hiện, vì thế hắn dứt khoát núp ở chỗ đó, nghe Giang Dạ Bạch nói: "Xét cảnh giới Vô Tình Đạo của con hiện tại, con không thể nào sinh ra cảm tình với bất kì ai."
Tần Diễn không phủ nhận, Phó Trường Lăng ngẩn người, một lát sau, Tần Diễn chậm rãi đáp: "Nhưng con muốn thử."
Giang Dạ Bạch không nói câu nào. Hắn cúi đầu nhìn công văn trước mặt, một lát sau, hắn cười lên: "Thử thì có ý nghĩa gì? A Diễn," Giang Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn y, "Con không thể yêu ai cả."
Tần Diễn nói không nên lời. Giang Dạ Bạch nói không hề sai, nhưng y nghe vào trong tai lại vẫn luôn có vài phần khó chịu không thể nói rõ.
Sư đồ hai người lẳng lặng nhìn nhau, Giang Dạ Bạch nhìn ra trong mắt Tần Diễn có vài phần mờ mịt, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, làm như không đành lòng, liền đứng dậy đi đến trước mặt y: "A Diễn, con biết tại sao vi sư lại dạy Vô Tình Đạo cho con sao?"
"Sư phụ năm đó nói," Tần Diễn cúi đầu, nhìn kiếm văn trên y sam của Giang Dạ Bạch, chậm rãi trả lời, "Con có tố chất tốt để tu Vô Tình Đạo."
"Không chỉ như vậy," Giang Dạ Bạch nhìn chăm chú vào y, "Vi sư còn hy vọng là nếu có một ngày, vi sư không còn nữa, con cũng có thể sống tốt."
Trong lòng Tần Diễn run lên, y ngẩng đầu nhìn Giang Dạ Bạch: "Cái gì kêu không còn nữa?"
"Con đường vi sư chọn, rất gian nan," Giang Dạ Bạch cười cười, "Ta cũng không biết bao giờ mình không còn cách nào ở bên cạnh con nữa. Nhưng con thiên tính thuần lương, nhìn như lạnh nhạt, kỳ thật thâm tình. Lựa chọn ai, tin tưởng ai, liền sẽ dễ dàng đi thẳng tới tuyệt lộ. Con cũng không có tố chất tu Vô Tình Đạo, Ngọc Thanh mới có. Chỉ là ta không hy vọng con bị cảm tình quấy nhiễu, cho nên mới dạy con cái đấy."
"Vi sư nghĩ, nếu có một ngày, ta đi rồi," Giang Dạ Bạch dừng thanh âm một chút, rốt cuộc vẫn là mở miệng, "Thì con sẽ không quá thương tâm."
"Mọi chuyện trên đời này, đều sẽ không làm con quá thương tâm."
Tần Diễn không nói gì, y cảm thấy có gì đó đổ vào trong tim, khó chịu vô cùng.
"Sư phụ nói với con mấy chuyện đó là có ý gì?"
Y hiểu Giang Dạ Bạch, biết Giang Dạ Bạch nếu muốn y dẹp ý định nào, tất nhiên là phải nói vài lời không may. Giang Dạ Bạch trầm ngâm một hồi, từ từ nói: "Con đã tu đến cảnh giới cuối cùng rồi, vi sư hy vọng con không cần tự tìm phiền não."
"Nếu đã không thích," Giang Dạ Bạch thanh âm bình đạm, "Thì cũng không cần thử."
Nghe câu đó, Phó Trường Lăng đang trốn bên ngoài, cả người đều co cứng lại.
Hắn cảm thấy tay chân lạnh băng.
Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của Giang Dạ Bạch trong lòng Tần Diễn, cũng quá rõ kỳ thật bản thân mình là gì đối với Tần Diễn.
Cảm tình Tần Diễn đối với hắn, phần nhiều là áy náy, là thương hại, là tình cảm sư huynh dành cho sư đệ cùng không đành lòng.
Lúc y đáp ứng hắn, là khi hắn chỉ còn một bước chân nhỏ nữa sẽ nhập ma. Đối với Tần Diễn mà nói, đáp ứng hắn có lẽ cũng không phải chuyện gì quan trọng, cho nên y có thể thử một lần.
Mà hiện giờ Giang Dạ Bạch lại kêu y không cần thử, y hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Phó Trường Lăng cảm thấy tim mình bị người khác nắm trong tay, bóp đến phát đau. Hắn cố gắng bình ổn hô hấp, sợ bản thân quá thất thố, bại lộ chính mình.
Tần Diễn thật lâu không nói gì, hai người đều chờ đáp án của y.
Qua một hồi, Tần Diễn mở miệng: "Sư phụ,"
Y khẳng định: "Con vẫn muốn thử một lần."
Nghe y nói vậy, Phó Trường Lăng sửng sốt, chợt có một trận mừng như điên xông thẳng vào lòng. Hắn vội vàng đè sát vào cửa, kỳ thật đã nghe rất rõ ràng rồi nhưng hành động này sẽ khiến hắn có ảo giác nghe rõ hơn.
Giang Dạ Bạch không nói gì, qua một hồi, thanh âm của hắn mang chút khàn: "Vì cái gì?"
"Con không biết." Tần Diễn bật cười, "Chỉ là con cảm thấy, nếu con có thể thử một lần thì hẳn sẽ tốt hơn."
"Con không đành lòng."
Tần Diễn chậm rãi nói: "Tu Phàm là người rất tốt. Nếu có thể, con cũng rất muốn thích hắn, hy vọng hắn sống hạnh phúc."
Giang Dạ Bạch siết chặt quyền, không nói nên lời.
"Sư phụ," Tần Diễn hòa hoãn nói, "Kỳ thật ngài nói cũng không sai, con không thích hợp tu Vô Tình Đạo. Có rất nhiều cảm tình con không buông được, cho nên ngài đừng suy nghĩ bậy bạ, ngài nhất định phải sống tốt, nếu ngài đi rồi, con sẽ thống khổ cả đời."
Giang Dạ Bạch nghe một câu đó, cả người làm như chợt mất đi sức lực. Hắn chậm rãi buông nắm tay, hạ bả vai xuống.
Tần Diễn xoay người sang chỗ khác, đang muốn dọn dẹp viện phủ như trước kia, bình đạm nói: "Lúc con không ở đây, sư phụ uống rượu sao? Con thấy sắc mặt sư phụ không tốt, gần đây có thỉnh sư thúc tới xem chưa?"
Giang Dạ Bạch đứng tại chỗ, hắn trầm mặc không nói lời nào.
Tần Diễn đi kiểm tra ô gạch tàng rượu, phát hiện rượu bên trong đã đổi, liền biết Giang Dạ Bạch lại uống rượu. Y có vài phần buồn cười: "Sư phụ thật là......"
"Đi đi."
Giang Dạ Bạch khàn khàn mở miệng, Tần Diễn kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Giang Dạ Bạch trở lại ngồi trước công văn, làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh: "Con đi đi."
Tần Diễn không nói gì mà chỉ trầm mặc, y biết Giang Dạ Bạch có lẽ đang tức giận y không nghe ngài khuyên bảo.
Y im lặng một lát, chỉ nói: "Sư phụ, ngài có chuyện gì gạt con sao?"
"Không có." Giang Dạ Bạch thanh âm lãnh đạm, "Con đi về trước nghỉ ngơi, ta muốn nghĩ cách xử lý oan án của Lận Trần năm đó, sẽ tìm các con trở về thượng nghị."
"Đại hội luận kiếm của Quân Tử đài cũng sắp bắt đầu," Giang Dạ Bạch lấy một cây bút khác, chậm rãi nói, "Con cũng nên chuẩn bị cho tốt."
"Thân thể ngài......"
"Ta không ngại, tĩnh dưỡng là được. Con không cần lo lắng."
Tần Diễn không biết nói gì nữa, sau một hồi, y buông ô gạch đậy chỗ tàng rượu xuống, đứng dậy hành lễ với Giang Dạ Bạch.
Trước khi y rời khỏi Vấn Nguyệt cung, Giang Dạ Bạch gọi lại y: "Yến Minh."
Tần Diễn dừng bước chân, nghe Giang Dạ Bạch từ từ mở miệng: "Ta rất thất vọng."
Tần Diễn đứng tại chỗ, không nói câu nào. Giang Dạ Bạch cười ra tiếng: "Trước nay ta chưa từng nghĩ rằng con sẽ vì một người khác mà ngỗ nghịch ta."
"Sư phụ," Tần Diễn bình tĩnh mở miệng, "Ngài không nghĩ như vậy."
"Ngài trước kia nói với con," Tần Diễn giương mắt nhìn về phía chính điện Hồng Mông Thiên cung cách xa đó, "Con sẽ có cuộc đời của mình. Con không biết ngài đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước kia, ngài không như vậy."
Giang Dạ Bạch không đáp lại, Tần Diễn đợi trong chốc lát, cất bước rời đi.
Chờ y đi ra khỏi Vấn Nguyệt cung rồi, Phó Trường Lăng thừa dịp y rời đi được một đoạn đường, mới cùng rời theo y.
Tần Diễn ngự kiếm bay lên, chưa đầy một lát đã cảm giác được bên cạnh có thêm một người.
Tần Diễn cũng không bất ngờ, Phó Trường Lăng thấy thần sắc y như thường, có chút ngượng ngùng nói: "Sư huynh, ngươi không bị dọa sợ à?"
"Ta đoán được ngươi sẽ không đi."
Phó Trường Lăng bị vạch trần hành tung, nhất thời có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Sư huynh thông minh."
"Vừa nãy đều nghe cả?"
Đầu tóc Tần Diễn bị gió thổi phất đến có chút loạn, Phó Trường Lăng rũ mắt, khắc chế cảm xúc trong lòng, chậm rãi nói: "Ừ."
"Ngươi không cần để ý nhiều," Tần Diễn bình đạm nói, "Sư phụ luôn nghiêm khắc với ta như vậy, có lẽ ngài chỉ tạm thời chưa tiếp thu. Ở trong lòng ngài ấy, đại khái vẫn luôn kỳ vọng Ngọc Thanh sư tỷ và ta kết làm đạo lữ. Trước kia sư phụ có nói qua, Ngọc Thanh sư tỷ và ta tu công pháp đồng môn, thể chất tương hợp, nếu có thể kết thành đạo lữ, thì sẽ rất có lợi cho tu vi tịnh tiến của ta."
"Sư phụ......" Phó Trường Lăng cũng không biết nên nói tiếp gì, hắn theo trực giác cảm nhận được tâm tình Tần Diễn không tốt, lại không biết nguyên nhân, chỉ có thể xấu hổ cười nói, "Thật là toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến tu hành."
"Trước kia ngài không có như thế."
Tần Diễn từ từ nói: "Khi còn trẻ, ngài ấy thật ra có rất nhiều ý tưởng, cũng có rất nhiều thứ để yêu thích. Ngài thích uống rượu, còn thích nghe khúc, mấy thứ như tu vi, đối với ngài mà nói cũng không phải rất quan trọng. Rất nhiều người cho rằng ngài tâm tư khó lường, kỳ thật ngài chỉ là quá mức đơn giản. Vì để biết thực lực bản thân, ngài làm ra Kiếm Khiêu Bách Tông. Vì để ban một phần công đạo, ngài lên làm cung chủ Hồng Mông Thiên cung."
"Nếu là năm đó," Tần Diễn hạ nhỏ giọng mình, "Ngài sẽ không nói những lời này."
"Vậy ngài sẽ nói gì?"
"Nếu ta đem một người về," Tần Diễn cười khổ, "Ta đoán ngài sẽ chỉ nói với ta là ta trưởng thành rồi. Có lẽ còn sẽ vỗ tay mừng cho ta, cho ngươi lễ vật."
Phó Trường Lăng không nói tiếp. Kỳ thật hắn cũng không hiểu chuyện giữa Tần Diễn và Giang Dạ Bạch, loại cảm giác không hiểu này khiến hắn khó chịu trong lòng, đặc biệt là sau chuyện này, chỉ cần tưởng tượng đến thôi đã có vài phần chua chua trong lòng. Chỉ là hồi nãy hắn vừa nghe Tần Diễn nói, tuy rằng y chỉ là nói muốn thử một lần, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy ngọt ngào khó nói rõ.
Hắn nhấp môi, áp chế không nổi ý cười nơi khóe miệng. Tần Diễn đợi trong chốc lát, không thấy Phó Trường Lăng đáp lại thì quay đầu qua, lại thấy hắn tựa hồ là đang cười, khiến y có chút kỳ quái: "Ngươi cười cái gì?"
"A?" Phó Trường Lăng lấy lại tinh thần, "Không có gì."
"Hình như ngươi rất vui?"
"Có......có một chút."
"Tại sao?" Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nói cho Tần Diễn.
"Sư huynh, chỉ là ta phát hiện," Phó Trường Lăng cười ra tiếng, "Kỳ thật ngươi rất thích ta."
Tần Diễn sửng sốt, Phó Trường Lăng ngượng ngùng nói: "Ngươi thích ta hơn rất nhiều so với ngươi nghĩ."
Tần Diễn không nói câu nào, Phó Trường Lăng từ tốn bảo: "Ngươi xem, vì ta, ngươi sẽ cãi nhau với sư phụ, trong khi sư phụ lại là người quan trọng nhất trong lòng ngươi."
"Ngài ấy kêu ngươi và ta không nên ở bên nhau, ngươi còn nói muốn thử. Nhiêu đấy cũng thấy được trong lòng ngươi có ta."
Tần Diễn trầm mặc, Phó Trường Lăng cùng y sóng vai mà đi, hắn quan sát nét mặt Tần Diễn, thật cẩn thận vươn tay cầm lấy tay y.
Gió thổi khiến y phục của họ tung bay trong gió, nghiễm tụ quấn quýt vào nhau, che lấp hai tay giao triền.
"Sư huynh," trong lòng Phó Trường Lăng mang theo chút vui mừng, "Ngươi thích ta."
"Chỉ là, ngươi còn chưa nhận ra mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.