Tường Tường đang ngủ.
Đôi mắt xanh giống Horsens, tuy đã nhắm lại khi ngủ, nhưng hình dáng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn có nét giống Horsens. Đứa bé này, cho dù là hình dáng hay tính tình, càng lúc càng giống anh.
Tố Hinh nhẹ vỗ về con, những chuyện cũ lại quay về trong đầu.
Ba năm trước, cô rời New York, sau khi trở lại Đài Loan, đã lưu lại một trấn nhỏ ở phía đông. Núi nơi đây, nước nơi đây, đơn sơ mà xinh đẹp, bên cạnh trấn là suối nước nóng nổi tiếng, mà trấn có những bãi đất cao với khí hậu rất thích hợp để trồng trà, sản xuất ra mật hồng trà, màu trà hồng nhuận, mùi hương ngọt ngào.
Đây là một trấn nhỏ yên bình, từ khi mở đường, khách du lịch đến thẳng khu nước nóng, hoặc chỉ đi đến tỉnh nổi tiếng về hoa, không hề đi qua trấn trên.
Khi đó, cô không dám về nhà, mù mờ đi nhờ xe, không biết qua mấy ngày mấy đêm, đến được nơi này, thấy khung cảnh giống cố hương nên mới quyết định ở lại, tìm được việc làm ở vườn trà.
Cuộc sống bình lặng làm cô lại nhớ đến anh. Cô không thể ăn, không thể ngủ, cuối cùng khi đang làm việc thì ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Yêu anh, là trái cấm ngọt ngào mà đau khổ. Lẽ ra cô không nên nếm thử, nhưng không nhịn được lại đưa tay ra, hái sự yêu thương anh đưa đến, ai ngờ một khi hưởng qua tình yêu nồng nàn dịu dàng ấy, cái giá phải trả chính là bị tương tư giày vò.
Nhớ nhung tra tấn thân hình mảnh dẻ của cô, cho đến khi khám xong, bác sĩ nói cho cô biết, cô có thai.
Là một người phụ nữ, cô có thể yếu đuối. Nhưng, là một người mẹ, cô phải kiên cường. Vì sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, cô không thể sa chân vào đau khổ biệt ly, cuối cùng cô đã tỉnh lại, được sự chăm sóc của vợ chồng ông chủ tại vườn trà, trải qua thời kỳ mang thai khó khăn, sinh ra Tường Tường.
Sinh Tường Tường ra, lòng cô đã có nơi gửi gắm. Mặc dù, một mình nuôi con thật vất vả, nhưng cô không hề kêu khổ, thậm chí còn vui vẻ.
Chỉ là, nỗi nhớ Horsens, chưa bao giờ vơi.
Ba năm, cuối cùng anh đã tìm được cô, xuất hiện trước mắt cô. Cô không nhớ họ đã gặp nhau mấy lần trong mơ, nhưng thực tại và cõi mộng khác nhau một trời một vực, ánh mắt của anh, động tác của anh, giọng nói của anh, lộ ra vẻ vui sướng gặp nhau sau ly biệt, nhưng trong đó lại chứa đựng nỗi oán hận thật sâu.
Tố Hinh không hiểu, sao anh lại hận cô như thế?
Nghe tiếng hít thở đều đều của Tường Tường, cô không ngủ được, ngồi dậy trên giường, dưới ánh đèn yếu ớt, cô lấy tờ giấy đã cất đi nơi đầu giường, nhìn số di động viết tay trên đó.
Anh đã từng là người cô muốn gặp nhất.
Nhưng khi anh thật sự xuất hiện, cô lại nghi hoặc và bất an, thậm chí còn thấy sợ hãi.
Đặt tờ giấy xuống dưới, Tố Hinh nằm xuống, lại trằn trọc không ngủ được. Thật vất vả, đến khi sắc trời có điểm trắng, cô mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ, lần nữa mơ thấy người đàn ông cô yêu nhất.
Không giống với trước kia, Horsens trong mộng, không hề mỉm cười dịu dàng với cô.
Đôi mắt lam của anh, tràn ngập thù hận.
Khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Tố Hinh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tường Tường dụi mắt buồn ngủ, tiến đến bên người mẹ, cố vươn cánh tay nhỏ bé, muốn bảo vệ mẹ. “Người xấu lại đến nữa sao?” Nó cố mở to hai mắt, lại không địch nổi cơn buồn ngủ, mới mở mắt được vài giây, mi mắt không nghe lời lại hạ xuống.
Cô hít sâu một hơi, ôm lấy con, vì cơn ác mộng mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Mẹ, mẹ run à.” Tường Tường từ từ nhắm hai mắt lại, thì thào nói, làm nũng cọ cọ. Nó thích nhất là mùi thơm dễ chịu trên người mẹ.
“Ngoan, mẹ không sao.” Tố Hinh cúi đầu, hôn lên mái tóc mềm mại của đứa con, cười gượng gạo. “Mẹ chỉ mơ thấy ác mộng thôi.”
“Ác mộng thế nào?”
“Mẹ quên rồi.” Cô chỉ có thể nói dối, không muốn ấn tượng của Tường Tường với Horsens ngày càng xấu. Dù thế nào, họ cũng là cha con, cô không muốn thấy nó coi cha như kẻ thù. “Tường Tường, chúng ta dậy thôi.” Cô dỗ dành.
Đứa bé trai bĩu môi, dựa vào ngực mẹ. “Ngủ thêm một ít thôi!”
“Muộn rồi đó con.” Cô cười dịu dàng, thói quen mỗi buổi sáng thức dậy nói chuyện với con yêu chưa bao giờ nhàm chán. “Không phải con nói, muốn dành đủ phiếu bé ngoan, để đổi lấy hộp bút màu sao? Nếu muộn, tuần này sẽ không có phiếu bé ngoan đâu.”
Vì bút màu rực rỡ, Tường Tường phấn khởi hẳn, ngồi dậy trên giường, bàn tay mũm mĩm bỗng nhiên vỗ lên hai má.
“Con dậy rồi.”
“Vậy con mau đi đánh răng rửa mặt đi, mẹ đi nấu bữa sáng.”
Vì quan tâm đến dinh dưỡng của nó, Tố Hinh luôn tự tay làm bữa sáng, huyện Hoa Liên mở rộng nông nghiệp không thuốc trừ sâu mấy năm nay, nguyên liệu nấu ăn vừa mới vừa sạch rất nhiều, bốn mùa đều tươi tốt.
Trong khi cô đang làm bữa sáng, phòng trong truyền đến tiếng của Tường Tường, vừa rửa mặt, vừa hát bài hát chính trong phim hoạt hình. Bữa sáng bưng lên bàn, nó đã ngồi cạnh bàn ăn, lanh lợi cầm đũa chờ mẹ, rồi bắt đầu cắn từng miếng thật to.
Nó ăn rất tốt, cũng không kén ăn, ngay cả dáng điệu khi ăn cơm, cũng cực kỳ giống Horsens.
Sau bữa sáng, Tố Hinh giúp nó thay quần áo, còn lấy cặp sách cho nó. Mỗi sáng, bé gái cạnh nhà cũng đi học, thuận đường đến rủ Tường Tường, cô bé ấy lớn hơn Tường Tường một tuổi, nhưng đã tuyên bố, sau khi lớn lên phải làm vợ của Tường Tường.
Tiếng còi vang lên ngoài cửa, Tường Tường khom người, vụng về đi giày vải.
“Tường Tường, đi học ngoan nhé.”
“Vâng.” Nó hôn lên mặt Tố Hinh một cái thật kêu. “Mẹ cũng làm việc tốt.”
Cô mỉm cười, gật đầu.
“Ừ.” Đây là lời nói dối thứ hai của cô trong sáng nay. Hôm nay, cô sẽ không đi làm.
Tường Tường hớn hở chạy ra chỗ xe, nhưng đi được vài bước, nó lại xoay người chạy về, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nếu người xấu đến tìm mẹ, mẹ phải chạy thật nhanh đến tìm con, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Sự quan tâm của con làm cô cảm động không thôi, nhưng cũng không hết sầu não.
“Ông ấy không phải người xấu.” Cô nói nhỏ.
Thằng bé quật cường chu môi. “Ông ta ức hiếp mẹ, đó chính là người xấu!” Nó hôn mẹ một cái, lại dặn. “Được rồi, con đi học đây.” Nói xong nó mới chạy đi, ngồi sau xe nhìn theo Tố Hinh.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, chiếc xe dần đi xa, đi qua ngã tư, không còn nhìn thấy nữa.
Tố Hinh đứng ở cửa một lúc, nó còn bé như vậy, đã nghiêm túc muốn bảo vệ mẹ.
Tường Tường, đúng là báu vật trời ban cho cô.
Nhưng mà, báu vật này không chỉ thuộc về cô. Cô cố lấy dũng khí, đi nói chuyện với Horsens về Tường Tường.
Cô gọi điện thoại đến xin nghỉ ở vườn trà trước, cúp điện thoại xong lại chần chừ giây lát, mới ấn một số điện thoại khác. Tối hôm qua, cô đã thuộc lòng dãy số trên tờ giấy.
Đó là số của Horsens.
“À, là em.” Cô nhỏ giọng nói.
Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt như băng.
“Ai?”
Cô khó xử cắn môi. “Dương Tố Hinh.” Anh không còn nhận ra giọng nói của cô nữa sao?
“À.” Thấp thoáng, cô nghe thấy tiếng cười lạnh.
“Em nghĩ chúng mình cần nói chuyện.” Cô lấy can đảm nói.
Giọng nói trầm thấp lạnh như băng nói ra một địa chỉ, sau đó lập tức cúp máy, không cho cô cơ hội nói thêm câu nữa. Cô ngẩn người nhìn điện thoại trong tay, một lúc lâu sau mới thay quần áo, đi xe đạp, dưới không khí ngày càng nóng, đi đến địa chỉ đó.
Địa chỉ kia nằm sâu trong khu nước nóng. Cô di dọc theo con đường đầy hoa Tử Kinh (1) xinh đẹp, đến một điền viên rộng lớn, lại đi qua một đoạn đường gập ghềnh, mới tìm đến được nơi kia.
Xuất hiện ở trước mắt, là một biệt thự nhỏ có vườn hoa bao quanh. Cô từng nghe người trên trấn nói qua, đây là biệt thự của một ông chủ lớn, đồ đạc bên trong rất xa xỉ, có đầy đủ mọi thứ, có điều giá quá cao nên không có ai hỏi mua.
Cô hoang mang nhìn cánh cửa khắc hoa khép hờ, ấn chuông cửa, đợi một lúc thì cửa lớn mới bị Horsens mở ra.
Vừa nhìn thấy anh, khuôn mặt liền nhiễm đỏ, cô không biết làm sao đành nhìn sang hướng khác. Horsens mở cửa, hiển nhiên là anh vừa tắm xong, thân hình cường tráng ngăm đen, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
“Vào đi.” Anh dửng dưng nói, lùi vài bước nhường đường cho cô, thái độ bình tĩnh như biển không có sóng, khác hẳn vẻ kích động của ngày hôm qua khi mới gặp cô.
Trong căn biệt thự sạch sẽ sáng sủa, tất cả đều là đồ mới.
Bỗng nhiên Horsens đì vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon, không hề che dấu suy nghĩ của mình. Anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt lam âm u, không thể nhìn ra tâm tình gì.
Ánh mắt Tố Hinh vẫn không dám đối diện với anh, hai tay mân mê chiếc áo khoác mỏng, im lặng không có tiếng động, giống như có một hòn đá lớn đặt trước ngực cô, làm cô không thể thở nổi.
Phảng phất như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cô đã có dũng khí để mở miệng, bất quá, con mắt bất an vẫn nhìn xuống mũi bàn chân.
“Anh… anh… làm sao lại ở đây?”Cô vốn tưởng, anh sẽ ở khách sạn Hải Dương cao cấp ở gần đây.
Giọng nói trầm thấp, vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Anh mua nhà này.”
Tố Hinh kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng khi nhìn đến lồng ngực trần trụi của anh, cô lại đỏ mặt cúi đầu.
Anh ấy đã mua căn nhà này?
Ngọn lửa hi vọng dâng lên trong lòng cô. Hôm qua, thái độ của Horsens làm cô sợ hãi, khiến cô liên tục gặp ác mộng. Trong lòng cô hiểu, anh tức giận vì ba năm trước cô không nói gì đã bỏ đi, nhưng hôm nay anh chẳng những đã bình tĩnh, lại còn mua biệt thự ở khu nước nóng này.
“Anh định ở đây lâu sao?” Mong đợi thật nhiều, làm hai tay cô bấu chặt chiếc áo khoác mỏng.
“Có một số việc, anh phải tự giải quyết.” Nước mắt, dường như muốn tràn ra khỏi hốc mắt.
Tình cảm nồng nàn của Horsens, làm cô quên cả lo lắng. Ký ức hạnh phúc hiện ra trong đầu, cô nhớ lại lần đầu họ gặp nhau năm đó, quãng thời gian tốt đẹp ở nhà trọ.
Cho dù với cô giờ đây chỉ còn oán hận, nhưng vì cô anh vẫn ở lại trấn trên. Giống như lời ước nguyện hàng đêm, một ngày nào đó khi công việc đang bận rộn, bỗng phát hiện ra chỗ ở của cô, vội quyết định ở lại, nối mối duyên cũ với cô.
Việc làm này khiến cô thật cảm động.
Cô không thể trách anh giận cô, sự lạnh nhạt của anh, ngược lại, cô còn cảm thấy có lỗi.
“Em xin lỗi.” Cô nói nhỏ.
Đôi mắt lam híp lại, lóe ra ánh sáng khác thường, Tố Hinh cúi đầu không phát hiện ra.
“Em xin lỗi?” Anh nhắc lại, giọng nói giống như đang khó hiểu. “Vì sao?”
Hai vai cô co lại, giọng nói lạnh nhạt kia xuyên qua, nhưng vì có lỗi, lại cam tâm tình nguyện chịu lời châm chọc của anh.
“Vì ba năm trước em không nói gì đã rời xa anh.” Từ đầu đến cuối, cô không dám chờ mong Khải Mạn sẽ nói cho anh nguyên nhân cô đi. Anh tức giận cũng gián tiếp chứng minh phỏng đoán của cô không sai.
Mày rậm hơi nhíu lại, không khỏi kinh ngạc, cô có thể nói về chuyện kia nhẹ nhàng bâng quơ như thế, càng làm anh bội phục sâu sắc là, cô nhìn vô tội như vậy, làm người ta phải thương yêu, ngay cả diễn viên như anh, cũng không thể không bội phục.
Không thấy Horsens đáp lại, cô nóng vội không yên, bổ sung thêm một câu.
“Em có thể giải thích.”
“Không cần.” Anh bỗng dưng đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nâng chiếc cằm xinh xắn lên. “Chỉ một lời giải thích, không đủ đâu.”
“Em…” Tố Hinh còn chưa nói hết, môi Horsens đã hôn cô, cuồng dại như muốn nuốt cô vào, thậm chí còn không kịp cởi quần áo của cô. Thứ anh cần không phải lời giải thích, ham muốn kìm nén đã lâu, như cuồng phong dữ dội, cuốn cô vào trong đó.
Tố Hinh bị ép buộc, ngượng ngùng đáp lại, không thể phản kháng, không thể suy nghĩ.
Anh vào rất sâu, ngày càng sít chặt, mãnh liệt đến thô bạo, suồng sã giày vò, trong thân thể mảnh mai của cô, oán hận phát tiết dục vọng tưởng như đã không còn, lần nữa mạnh mẽ chạy nước rút, cảm nhận sự ẩm ướt và khít chặt của cô, tham lam đòi hỏi nhiều, nhiều hơn nữa, không cho cô nghỉ ngơi.
Cô đơn đã lâu, làm cô không thể tiếp nhận sự to lớn của anh, anh lại vô tình giục giã, làm cô co rúm lại vì đau, dần dần mới trở về bình thường. Thân thể mềm mại dưới thân anh, vì anh chạy nước rút mà đau đớn và hoảng sợ đến rơi nước mắt.
Ánh sáng rực rỡ, trong phòng tiếng thở dốc và tiếng kêu yêu kiều, thật lâu không dừng lại.
Sau đó, cô ngượng ngùng không dám mở to mắt.
Ngay cả ba năm trước đây, cô bị Horsens dụ dỗ, học xong tình yêu nam nữ, nhưng dù anh có điên cuồng cũng đều dịu dàng với cô, chưa bao giờ thô bạo như lần này, phần nam tính của anh va chạm dữ dội với phần nữ tính của cô, ép cô phải khóc la.
Ngay cả hiện tại, khi dục vọng của anh đã rời khỏi thân thể cô, phần non mềm của cô, vẫn cảm giác được hình dáng cứng rắn và nóng bỏng của anh.
Nghĩ đến mình đã đáp lại, Tố Hinh xấu hổ không dám đối mặt với anh, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, rúc vào lồng ngực ướt mồ hôi của anh.
Trái ngược với trước kia, Horsens không chút lưu tình đẩy cô ra, đứng dậy, đi vào phòng tắm, không hôn, không ôm, không âu yếm ôn tồn.
Cho dù ngoài cửa mặt trời chói trang đã lên cao, nhưng Tố Hinh bị vứt bỏ trên ghế sô pha, mất đi hơi ấm của anh, lại cảm thấy lạnh.
Cô mặc áo, chậm rãi ngồi dậy, chẳng những mệt mỏi, bất an trong lòng lại dâng lên.
Lúc hoan ái thì điên cuồng si mê, giống như không tiến sâu vào cô thì sẽ hồn bay phách tán, hoan ái trôi qua, Horsens bỗng lạnh nhạt, ngay cả liếc cô một cái cũng không, cách đẩy cô ra như đẩy một dụng cụ tập thể hình, không mang theo tình cảm gì.
Anh vẫn còn giận cô sao?
Thấp thỏm trong lòng, Tố Hinh như ngồi trên đống lửa, cho đến khi Horsens tắm xong, mặc quần áo, chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt lam u ám quét qua cô, mở miệng hỏi.
“Anh thoải mái đủ rồi, em có thể đi.” Anh phất phất tay, giống như đang đuổi thứ ruồi bọ đáng ghét.
Tố Hinh ngây ra.
Cái gì? Anh nói gì?
Vẻ hồng hào trên mặt biến mất, cô không tin, không tin vào tai mình. “Horsens, anh…”
“Em không nghe nhầm.” Anh chán ghét nói. “Đây là lý do anh muốn em đến, anh không muốn cùng ở trên giường mà người đàn ông khác đã nằm. Giờ, mời em đi.”
Câu chữ tàn khốc, so với đao kiếm còn sắc bén hơn, làm lòng cô rỉ máu.
“Nhưng mà, em tưởng…”
“Tưởng gì?” Anh cười lạnh một tiếng, châm chọc hỏi: “Tưởng tôi cho em cơ hội nối lại tình xưa sao? Tưởng tôi mua căn phòng này để chơi trò chơi với em sao?” Anh bĩu môi, muốn nói những câu ác độc hơn, nhưng tiếng di động lúc này lại vang lên.
Horsens cầm lấy di động, ấn nút nghe, đối diện với Tố Hinh, coi như không thấy. “Ừ, là tôi.” Anh tạm dừng một chút, lại nói tiếp. “Đúng vậy, tôi ở Đài Loan. Có người giới thiệu cho tôi, anh là luật sư tốt nhất ở đây, tôi cần anh giúp, lấy giấy chứng nhận quyền được nuôi con.”
Thân thể yếu đuối chấn động, không thể tin, người đàn ông trước mắt cô cùng quen thuộc này, thực ra lại muôn phần xa lạ. Mỗi câu anh nói, đều làm cô sợ hãi không thôi.
“Hết bao nhiêu tiền không thành vấn đề, tôi muốn anh có cách để tôi có thể đưa con về Mỹ, đời này không cần nhìn thấy mẹ của nó nữa.” Anh xoay người, đôi mắt màu xanh gần như hóa đen, nhìn chằm chằm Tố Hinh, trước mặt cô, gằn từng chữ: “Không, chúng tôi không kết hôn, cô ấy chưa có sự đồng ý của tôi, đã sinh đứa bé ra.”
Thế giới, sụp đổ trước mắt cô.