Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 10: Rời Khỏi Nơi Này




Cứ như vậy thời gian cũng đã bắt đầu trôi qua, giờ đây cậu cũng đã đến được căn trường mà em mình đang học. Chốc lát cậu tiến vào bên trong, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, mà lên tiếng hỏi cậu rằng: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tại sao tay của cậu lại bị trói thế kia?”
Trước câu hỏi của cô giáo, cậu khóc nức nở trả lời: “Thật ra tôi đang dính một rắc rối lớn, khi đang có người trả thù thôi, và bọn họ đã làm ra chuyện này với tôi, thậm chí tôi đến đây là để đưa em trai của mình, rời khỏi đây trước khi bọn chúng tìm đến, và mong cô hãy cởi trói cho tôi... Để tôi có thể cứu em trai và thậm chí là bản thân tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ cùng nhau chết trong tay của tên ác bá kia...”
Cô giáo nghe đến đây, liền tỏ vẽ vô cùng hoang mang, mà nói với cậu rằng: “Sao cậu không báo cảnh sát đi? Để họ giải quyết chuyện này giúp cậu?”
Cậu đã bắt đầu khóc nức nở bảo: “Bọn họ là những người vô cùng giàu, vậy nên tiền của bọn họ, có thể mua chuột cả pháp luật, vậy nên một người nghèo như tôi, thì không thể làm được gì bọn họ đâu, nên chỉ còn cách này thôi, đó là trốn thoát khỏi đây, càng xa càng tốt, nếu không thì chỉ có thể nhận lại cái chết...”
Bà giờ đây cũng đã cởi trói cho cậu, mà bất lực không biết phải làm gì, trong khi cậu thì đã tiến vào trong lớp, sau đó nắm lấy tay của em trai, mà bắt đầu lôi nó rời đi, trong sự hoang mang của nó, mà lên tiếng hỏi anh trai của mình: “Anh Em đang học, có chuyện gì vậy chứ? Tại sao anh lại kéo em ra khỏi lớp học? Thậm chí tại sao anh lại bị thương thế kia?”
Anh cố gắng giữ bình tĩnh trả lời rằng: “Không có chuyện gì đâu em, và chúng ta bây giờ sẽ bắt đầu cuộc sống mới, tại một nơi mới nhé...”
Trước những gì anh trai mình vừa nói, cậu liền hoang mang trả lời: “Ý của anh là sao chứ? Tại sao chúng ta lại phải rời khỏi đây? Không phải chúng ta đang sống hạnh phúc sao? Thậm chí em còn đang học nữa mà?”
Anh đáp: “Em à em đừng nói thêm gì nữa, em chỉ cần biết rằng, chúng ta không thích hợp để ở lại nơi này nữa, và cần phải rời khỏi đây ngay lập tức...”
Cậu bé nghe những lời này, mà cũng chỉ có thể bất lực, làm theo ý của anh trai mình...
Chốc lát anh cũng đã đưa cậu rời đi, trong khi bản thân không ngừng nghĩ rằng: “Bây giờ mình phải đưa em ấy đi đâu bây giờ chứ? Trong khi mình không còn nơi nào để ở nữa rồi? Không lẽ mình và em ấy sẽ trở thành, những người lang thang sao? Và đi ăn xin đầu đường xó chợ, để có thể sống sót qua ngày?”
Sau khi thoát khỏi những suy nghĩ, cậu bỗng nhiên bật khóc, trong khi em trai cậu lên tiếng: “Tại sao anh lại khóc vậy chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì à?”
Cậu trả lời, mà cố gắng lau đi những giọt nước mắt, thậm chí cố gắng mạnh mẽ, sau đó lên tiếng: “Không có gì đâu, chẳng qua bụi bay vào mắt anh thôi, còn giờ chúng ta rời đi nào!”
Sau đó cậu bắt đầu nói với bản thân mình rằng: “Hưa Cho dù là ăn xin thì sao chứ? Điều đó cũng chẳng sao cả, miễn là có thể cứu được em trai của mình, thoát khỏi tên ác bá kia là được rồi!”
Sau đó cậu đã rời đi cùng em trai, nhưng rồi đột nhiên nó lại hỏi đến mẹ, điều này khiến cậu vô cùng bối rối: “Chúng ta đi rồi, thì mẹ sẽ ra sao chứ? Và mẹ có đi cùng chúng ta không?”
Anh nghe đến đây mà cảm thấy nhói lòng anh đáp: “Em đừng quá lo lắng, chúng ta đang đi kiếm tiền, để có thể chăm sóc cho mẹ, và sau khi đủ điều kiện chúng ta sẽ về đây, để rước mẹ về ở với chúng ta được chứ?”
Cậu nhóc nở nụ cười dễ thương và đáng yêu, điều này khiến lòng anh nhẹ nhõn hơn một chút. Và cố gắng đi thật nhanh, để rời khỏi nơi này, để rời khỏi ánh mắt của những kẻ đang tìm kiếm bọn họ...
Vì lý do bận họp, nên Bạch Dương đã không quay trở lại bệnh viện sớm hơn, nên đã để cho Phú Long trốn thoát.
Khi bước vào trong không thấy Phú Long đâu. Điều này đã khiến cho anh vô cùng tức giận, mà quần tay quơ đổ đập phá tất cả mọi đồ đạc trong phòng mà lên tiếng:
“Mình không ngờ rằng hắn ta đã tỉnh dậy, và bỏ trốn mất rồi, và bây giờ mình phải tìm hắn, và dạy cho hắn một bài học mới được, khi dám bỏ trốn, thậm chí đứa em trai của nó, mình sẽ không bỏ qua cho nó đâu, mình sẽ giết chết nó, nếu như tìm ra được nó...”
Thế là giờ đây cậu đã bắt đầu gọi cho ai đó: “Alo ông hãy mau kêu người, đi tìm kiếm người mà tôi cần tìm, ở khắp các nước Việt Nam này cho tôi. Và trong vòng 3 ngày nếu không tìm ra được bọn họ, thì ông hãy từ từ mà chờ đợi cái chết đến với bản thân của mình đi...”
Sau khi nói chuyện xông, cậu đã tắt máy trong sự đùng đùng sát khí...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.