Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 12: Được Giúp Đỡ




Vì trời mưa khá to, thậm chí cũng đã tối, vì vậy cậu không thể đi xin việc được, nên đành ở trong chiếc bi này cùng với em trai của mình, hơn hết giờ đây cậu cảm thấy vô cùng đói, nhưng cậu biết ăn cái gì được cơ chứ, vậy nên chỉ có thể nhịn đói mà thôi...
Thời gian cứ dần trôi qua đến sáng hôm sau, bấy giờ cậu cũng đã tỉnh dậy, mà quyết định sẽ đi tìm một công việc, để có thể nuôi sống cả hai bọn họ, nhưng rồi cậu nhìn em trai của mình, với sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô khóc...
Cậu liền hiểu ra một điều gì đó, mà đưa tay chạm vào trán của em mình, sau đó hốt hoảng lên tiếng: “Không em trai của mình, nó đã bị bệnh rồi, và bây giờ mình nếu không tiền để mua thuốc cho nó, thì nó sẽ gặp nguy hiểm mất...”
Dứt lời cậu đã chạy ra bên ngoài cái bi kia, mà tiến đến chỗ chợ cách đây cũng không xa, bởi khi đi ngang qua đây cậu đã nhìn thấy cái chợ ấy, nhưng người ở đó lại không cho ăn xin ở lại, nên cậu cùng với em trai của mình, mới đàng ngủ ở cái bi này...
Chạy đến chợ cậu nhìn người tấp nập qua lại, mà trở nên lo lắng, sau đó liền lên tiếng cầu xin bọn họ rằng: “Mọi người làm ơn làm phước đi mà, hiện tại em trai của tôi đang bị bệnh, và tôi chẳng có tiền để mua thuốc, thậm chí tôi mới vừa đến đây, nên chẳng có công ăn việc làm, với lại không có một đồng nào trong túi cả, vậy nên mọi người hãy cho tôi ít tiền, Để tôi mua thuốc, thậm chí là mua đồ ăn cho em mình ăn đi...”
Sau những lời nói của cậu, mà chẳng ai đồng cảm cả, bọn họ liền lên tiếng phỉ báng sỉ nhục cậu: “Hưa mày tính lừa ai hả, Mày đang nằm mơ à, không ai cho mày một đồng nào đâu, thậm chí là mày tay chân lành lặn mà, tại sao lại đi lừa người khác? Hơn hết tự đi xin việc kiếm tiền mà ăn đi, chứ không ai bỏ tiền ra cho cái thứ chó chết như mày đâu, Đúng là thanh niên thời nay, chỉ biết ăn xin, chứ chẳng biết làm việc gì hết, đúng là thứ cặn bã của xã hội mà...”
Cậu nghe câu nói kia mà giống như có một con dao, đang cưới sâu vào trái tim của cậu, và cậu cảm thấy lòng người thật là vô tâm, thậm chí bây giờ cậu không biết phải làm gì hết, trước tình huống này nữa, khi em cậu đang rơi vào tình thế nguy hiểm, mà cậu chẳng có công việc gì cả, để có thể làm ra tiền mua thuốc cho em mình...
Cậu khóc nức nở, mà ngã quỵ xuống dưới mặt đất, sau đó lên tiếng: “Tôi thật sự không nói láo mà, và Làm ơn hãy giúp đỡ tôi đi, cho dù tôi làm trâu làm ngựa cũng được, tôi sẽ làm một người hầu kẻ ở, để trả ơn cho người giúp tôi và em trai của tôi, vậy nên hãy cho tôi một ít tiền đi, để tôi có thể cứu sống em của mình...”
Nhìn cậu trong sự đáng thương thế kia, bấy giờ một người đàn ông, cũng đã bắt đầu thấu hiểu cậu, và ông ta nghĩ rằng chắc chắn cậu là một người tốt, và chắc chắn cậu thật sự vì em trai của mình, mà phải đi đến bước đường cùng này, hơn hết mặc dù ông không muốn giúp đỡ cậu, bởi vì sợ cậu lừa đảo mình, nhưng rồi cũng mềm lòng, mà quyết định giúp đỡ cậu...
Chốc lát ông đã tiến đến chỗ cậu, mà lên tiếng nói rằng: “Này em trai của cậu ở đâu vậy? Vậy mau đưa tôi đến đó đi, tôi sẽ giúp cậu mua thuốc, cho nó uống để khỏi bệnh, thậm chí là đến nhà tôi nghỉ ngơi, nếu như đó là sự thật, bằng không tôi sẽ đưa cậu lên chính quyền, thậm chí nếu cậu cần nuôi sống em trai của cậu...
Nhưng lại chẳng có một công việc ổn định thì, Tôi sẽ giúp đỡ cậu, nếu như cậu chịu làm giúp việc cho nhà tôi!”
Cậu nghe những lời người đàn ông này nói, mà cảm thấy thật hạnh phúc, cậu liền lên tiếng đáp: “Được chỉ cần ông giúp đỡ tôi thôi, thì tôi sẽ tình nguyện trở thành ô sin cho nhà ông cả đời, còn giờ mau đi theo tôi, để giúp đỡ em trai của tôi, thoát khỏi nguy hiểm bởi căn bệnh...”
Sau khi nghe những lời cậu nói, người đàn ông đó đã cùng cậu, bắt đầu đi đến chỗ em trai của cậu, ông ta nhìn em trai của cậu, đang nằm trong một cái bi, thậm chí khuôn mặt tái xanh, mà trở nên lo lắng, ông lên tiếng thở dài: “Hazz thật là tội nghiệp cho cậu và em trai của cậu mà, và mau đưa nó đi theo tôi, tôi sẽ mua thuốc cho nó uống, và đưa nó về chăm sóc, với điều kiện cậu sẽ trở thành ô sin cho nhà của tôi...”
Nghe những gì mà ông nói, cậu lên tiếng trong sự mang ơn: “Cảm ơn ông rất nhiều về điều này, và tôi nghĩ suốt đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa vì ông!”
Chốc lát cậu đã quỳ xuống dưới mặt đất, trong khi ông thì lên tiếng bảo rằng: “Này đứng dậy đi, cậu không cần hành lễ Với tôi như vậy đâu, bởi vì việc giúp người, là điều nên làm mà, thậm chí cậu cũng sắp trở thành giúp việc của nhà tôi nữa, nên tôi làm điều này, cũng là chuyện thường tình thôi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.