Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 14: Vạch Trần




Bà giờ đây cũng đã bắt đầu diễn xuất của mình, mà chạy xuống dưới nhà trong sự lo lắng, sau đó lên tiếng bảo rằng: “Ôi sợi dây chuyền vàng của tôi, sợi dây chuyền vàng của tôi đâu mất rồi chứ, thậm chí đây là thứ mà chồng tôi đã mua cho tôi...”
Trong giọng nói hoảng hốt của bà, thì Phú Long đang lau nhà bên dưới, đã đưa mắt nhìn chăm chăm bà, sau đó bà liền tiến xuống dưới, trong khi con gái và chồng của bà, cũng đã có mặt đông đủ...
Giờ đây bà liền vung tay tát thẳng vào mặt của cậu, trong sự tức giận mà lên tiếng rằng: “Này có phải là mày không, mày đã lên phòng của tao để dọn dẹp, có phải là mày đã lấy sợi dây chuyền vàng của tao đúng không? Và bây giờ hãy mau đưa ra đây, bằng không tao sẽ gọi cảnh sát đến đây để bắt mày, bởi vì đã dám ăn cắp sợi dây chuyền vàng của tao...”
Cậu thả cây chổi lau nhà xuống, mà cố gắng lên tiếng bao biện minh rằng: Không tôi không có ăn cắp sợi dây chuyền vàng của bà mà. Và bà đã tìm kỹ lại chưa hả? Và đừng đổ oan cho tôi như vậy, bởi tôi không phải là loại người xấu xa đó...”
Cậu vừa dứt lời thì, bà ta lại vung tay tát thẳng vào mặt của cậu, sau đó lên tiếng nói rằng: “Này nếu như mày không phải là người làm điều đó, thì ai có thể là người làm điều đó cơ chứ? Và mau trả sợi dây chuyền vàng lại đây, thì lúc đó tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà thôi, bằng không đừng trách tại sao lại vào tù...”
Cậu vẫn cố gắng chối rằng, mình đã không lấy sợi dây chuyền của bà ta, nhưng bà ta lại cố gắng mò vào túi của cậu, và rồi cũng đã lấy ra sợi dây chuyền vàng, sau đó xô ngã cậu xuống dưới mặt đất, mà lên tiếng bảo rằng: “Này sợi dây chuyền vàng đang ở đây, mày còn chối được không hả, và nhà tao đúng là đã nuôi ông tay áo mà, để cho một kẻ ăn mày, một kẻ cướp bóc như mày, có thể vào được căn nhà này...Thậm chí nếu như hôm nay, tao không phát hiện ra mình đã mất sợi dây chuyền vàng này, thì có nhìn thấy bản mặt của mày không, và mày có cướp hết tài sản, thậm chí là giết chết bọn tao không hả?”
Cậu bất lực không biết phải làm gì trong tình huống này, sau đó ánh mắt đã nhìn qua ông chủ, với vẻ đáng thương mà lên tiếng: “Không ông hãy tin tưởng con đi, con thật sự không có ăn cắp sợi dây chuyền đó, và ai đó đã bỏ vào bên trong bộ đồ này thì phải, phải rồi chính bà là người đã đưa bộ đồ này cho con, và không lẽ nào là bà đã làm chuyện đó...”
Bà đưa mắt nhìn chăm chăm chồng mình, mà lên tiếng với vẻ tỏ ra đáng thương: “Này ông đừng tin lời bịa đặt của nó, và tôi là vợ của ông chẳng lẽ ông lại không tin tôi, mà lại đi tin tưởng một người ngoài như vậy, và nó đang lấy lòng tin của ông đó, lấy sự thương hại của ông nữa, để thực hiện mưu đồ xấu xa của mình, và nó thật là bẩn thỉu mà, chúng ta nên tống nó vào tù đi...”
Ông lúc này đã tiến đến chỗ của bà, bà nghĩ rằng ông sẽ bên dựt cho mình, nhưng rồi ông lại vung tay tát thẳng vào mặt của bà, mà lên tiếng quát: “Này như vậy là quá đủ rồi, bà đừng lắm lời nữa, Bà đừng nghĩ là tôi không biết chiêu trò của bà! Có phải là vì bà ghét cậu ấy, nên bà mới làm như vậy phải không, tại sao bà lại là một con người, vừa tàn nhẫn vừa bỉ ổi như vậy? Bởi vì chúng ta giàu hơn bọn họ sao? Tôi thật sự không biết nói gì với bà nữa...”
Bà bấy giờ nhìn chăm chăm ông, mà lên tiếng bảo rằng: “Phải tôi đã làm vậy đó, chỉ bởi vì cái gia đình này thôi, Tôi không muốn người ta nói, gia đình của chúng ta chứa những thứ bẩn thỉu như thế này, thậm chí tại sao ông lại bênh vực nó, mà lại không bênh vực cho tôi, hay nó là còn rơi của ông hả?”
Bà vừa dứt lời, con gái của bà cũng lên tiếng: “Đúng mẹ nói rất đúng, tại sao cha lại làm điều này chứ, và con luôn ủng hộ mẹ, và ba chính là người sai hoàn toàn trong việc này...”
Cô vừa dứt lời, cũng đã bị ông vung tay tát thẳng vào bản mặt của mình, trong sự ngơ ngác của cô, lúc này ông lên tiếng: “Này các người hãy về phòng của mình đi, và không được bước ra khỏi phòng nghe rõ chưa? Và hãy tu dưỡng lại nhân cách của bản thân, và đừng bao giờ phỉ báng người khác, hay nói những lời lung tung nữa, bằng không thì tôi sẽ tống cổ các người ra khỏi cái gia đình này, bởi gia đình này không chứa chấp những kẻ thiếu văn hóa như vậy...”
Bọn họ nhìn sự tức giận của ông, mà không biết phải làm gì hơn, sau đó cắn chặt môi trong sự tức giận, mà rời đi chở về phòng của mình: “Được rồi nếu ông đã vì nó, mà đuổi chúng tôi đi, thì đừng hối hận, chúng tôi sẽ rời khỏi căn nhà này, thậm chí là nó là con rơi của ông chứ gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.