Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 15: Tìm Ra Tung Tích Long Phú




Ông bất lực trước những lời nói của bọn họ, mà không biết bản thân của mình nên làm gì, Khi bọn họ lại nghi ngờ lung tung, và thậm chí lại có tật xấu phỉ báng người khác, mà ông lại lên tiếng đáp rằng: “Mấy người đừng ăn không nói có, đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, và như vậy là quá đủ rồi, nếu các người muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản các người đâu, còn giờ hãy mau cút khỏi đây đi...”
Bọn họ nghe đến đây mà đã rời đi, lên lầu để soạn đồ rời khỏi căn nhà này trong sự tức giận của bản thân. Còn ông thì thở dài mà nói với cậu rằng: “Ta Xin lỗi cháu rất nhiều, bởi những gì mà bọn họ đã gây ra với cháu, và thật ra ta làm vậy là chỉ muốn dạy cho bọn họ một bài học, để bọn họ hiểu ra một điều rằng, không nên phỉ báng người khác mà xúc phạm bọn họ...”
Nghe những gì ông nói, mà cậu lên tiếng trả lời rằng: “Vâng ạ cháu đã hiểu rồi!”
Thế là ông cũng đã rời đi, trong khi cậu lại làm những công việc của mình...
Bạch Dương giờ cũng đã nhận được một cuộc gọi điện thoại, đó là từ người mà cậu đã bảo điều tra về Phú Long.
Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia đã trả lời rằng: “Alo sếp à chúng tôi đã tìm ra được tung tích, của người mà sếp muốn tìm rồi, và hắn ta đang trú tại nhà tỷ phú ở Khánh Hòa, và bây giờ anh muốn chúng tôi bắt hắn về hay không...”
Cậu bậc cười thật lớn trong sự đắc ý, mà lên tiếng bảo rằng: “Không cần bắt hắn về đây làm gì, bởi vì tôi sẽ tự mình đến đó, để có thể tự tay, khiến cho hắn ta đau đớn...”
Dứt lời cậu cũng đã tắt máy, sau đó liền bảo người lấy xe chở cậu đến Khánh Hòa. Cậu giờ đây bật cười trong sự nham hiểm, mà lên tiếng nói với bản thân mình rằng: “Phú Long ơi là Phú Long. Cậu nghĩ rằng mình có thể chạy thoát được tôi? Nhưng điều đó là không thể đâu, và thậm chí cậu không biết được rằng, một tai hoạ lớn đang đến gần với cậu, và với cái gia đình đã cưu mang cậu, tất cả đều sẽ chìm trong biển lửa, và sự đau đớn đến chết, Không một ai trong gia đình đó có thể sống sót, thậm chí là em trai của cậu, nhưng cậu thì có thể sống sót, để cảm nhận sự đau đớn kia...”
Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua, ở nhà của tỷ phú, hai người kia đã lên tiếng nói chuyện với nhau rằng về việc bọn họ có nên rời đi hay không: “Mẹ...Mẹ tính đi thật sao? Và nếu chúng ta rời khỏi đây thì, ông ấy có đi tìm chúng ta hay không? Hay là sẽ bỏ mặt chúng ta luôn chứ?”
Bà thở dài lên tiếng bảo: “Không sao đâu con gái à, ta nghĩ là ông ấy sẽ đi tìm chúng ta thôi, bởi vì chúng ta là gia đình của ông ấy, còn thằng nhóc đó không là gì của ông ấy cả, nên ông ấy sẽ sớm nhận ra sai lầm, mà vứt bỏ thằng nhóc đó, để tìm chúng ta mà thôi...”
Nói rồi bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ bỏ vào vali, sau đó kéo vali xuống dưới nhà, mà đôi mắt nhìn chăm chăm ông, rồi lên tiếng: “Này bây giờ tôi cho ông một cơ hội, đó là đuổi nó ra khỏi nhà, hay là chúng tôi sẽ phải ra khỏi nhà, vào lúc đó ông đừng ân hận nghe rõ chưa...”
Ông bậc cười trong sự khinh bỉ rồi nói: “Hưa nếu các người đã muốn đi thì, tôi cũng không muốn ngăn cản các người làm gì cả, vậy nên các người cứ việc mà rời đi đi, đừng ở đó nói thêm bất kỳ lời nào nữa, bởi tôi cũng chẳng muốn nghe đâu...”
Hai người nghe đến đây mà tức giận đến tột cùng, sau đó đã kéo vali tính rời đi, mà lên tiếng bảo rằng: “Hưa rồi ông sẽ hối hận cho mà xem...”
Bọn họ đã tiến đến cánh cửa, và mở cửa ra, thì đã nhìn thấy một người đàn ông, bước vào bên trong. Người này không là ai khác mà là Bạch Dương, điều này khiến Phú Long nét mặt lại trở nên vô cùng lo lắng...
Cậu không ngờ anh ta lại có thể tìm ra được mình, và không biết rốt cuộc anh ta lại định gây ra chuyện gì, ở căn nhà này nữa đây...
Người phụ nữ kia đôi mắt nhìn anh, mà lên tiếng hỏi: “Này Rốt cuộc cậu là ai chứ? Tại sao cậu lại ngang nhiên vào nhà của tôi, và xem đây như một cái chợ vậy?”
Bà vừa dứt lời cậu đã bật cười như một kẻ điên sau đó đáp: “Bà muốn biết tôi là ai à? Vậy thì hãy hỏi người mà bà đã đưa vào nhà, thậm chí bà không biết được rằng, kể từ khi đưa cậu ta vào nhà, cũng chính là đã đưa thần chết vào nhà của mình rồi đó, và cái chết đang đến gần với các người...”
Bà giờ đây tức giận vung tay tát thẳng vào mặt của cậu, rồi lên tiếng đáp: “Này cậu đừng ở đây lại ăn nói hàm hồ nghe rõ chưa? Bằng không tôi sẽ cắt lưỡi cậu đó. Còn giờ mau cút khỏi nhà của tôi đi thứ rác rưởi này. Bởi nhà của tôi không phải là cái chùa mà ai muốn vào thì vào muốn ra thì ra nghe rõ chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.