Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 16: Giết Người Trong Sự Tra Tấn




Bà ta vừa dứt lời thì cậu đã lấy ra khẩu súng mà chỉa vào đầu của bà ta trong sự hoang mang của ả. Ả với vẻ sợ hãi run rẩy mà bảo rằng: “Này cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Hãy mau thả khẩu súng xuống đi. Và nếu như cậu dám làm gì, thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Bà ta vừa dứt lời thì cậu đã đưa súng xuống dưới bụng của bà ta, mà bóp còi khiến bà ta ngã xuống dưới mặt đất, trong sự hoang mang của mọi người ở đó. Chốc lát con gái bà ta đã ngã xuống dưới mặt đất, mà đưa mắt nhìn chăm chăm mẹ mình, cô lên tiếng khóc nức nở bảo:
“Mẹ ơi mẹ mau tỉnh dậy đi đừng làm con sợ mà! Sau đó đã ngước mắt lên nhìn anh mà quát lớn trong sự đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tên cầm thú cặn bã tại sao mày lại làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy chứ? Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu nghe rõ chưa?”
Cô vừa dứt lời cậu đã lên tiếng đáp: “Vậy à? Thế thì xem thử cô làm được gì tôi nào? Bởi vì cô cũng đang gặp một nguy hiểm vô cùng lớn đấy.”
Nói rồi cậu lên tiếng bảo: “Nào hãy mau vào đây đi. Hãy đánh con chó cái này cho tới sống không bằng chết. Và tôi sẽ cho các người thưởng thức nó, cho tới khi nào thỏa mãn thì thôi...”
Dứt lời đám người kia đã tiến vào và bắt đầu cưỡng bức cô trước mặt cha của cô, trong tiếng la hét và quần áo của cô đã bị lột sạch: “Không đừng mà hãy tha cho tôi đi. Đừng mà!!!”
“Hahahaha cô em hãy ngoan ngoãn nào, thì anh sẽ nhẹ tay, không thì đừng trách bọn anh...”
Cha cô nhìn cảnh tượng này mà bậc khóc nức nở trong sự đau đớn, ông cố gắng chạy đến cứu lấy con gái của mình, nhưng lại bất lực không thể làm được gì, mà bị đẫy ngã xuống dưới mặt đất ông chỉ có thể khóc nức nở mà lên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Tại sao lại xảy ra cớ sự như thế này? Và rốt cuộc cậu là ai hả?”
Bạch Dương nghe đến đây mà bậc cười thật lớn anh trả lời trong sự hoang mang của ông: “Tôi là ai à? Ông không cần biết làm gì. Nhưng mà ông đã giúp đỡ sai người rồi đó. Và cậu ta chính là khởi nguồn của cái chết trong gia đình ông. Và không một ai có thể sống sót ngay cả ông cũng vậy. Sau đó tôi sẽ thiêu rụi tất cả mọi thứ ở đây, để ông chết trong biển lửa và sự đau đớn nhất!”
Phú Long bậc khóc nức nở trong sự đau đớn, và rồi cậu đã tiến đến cầu xin anh rằng: “Không hãy mau dừng lại những việc xấu xa này lại đi mà. Anh làm như vậy là đã quá đủ rồi. Và nếu muốn thì hãy giết tôi và tha cho em trai tôi cùng với ông ấy đi mà...”
Anh liền hất cậu ra, rồi lên tiếng: “Không tôi không thể giết chết cậu dễ dàng như vậy. Bởi trò chơi này và nỗi đau chỉ mới bắt đầu mà thôi. Thậm chí tôi muốn hành hạ cậu nhiều hơn thế này nữa. Còn giờ thì nhìn tất cả những người có liên quan đến cậu. Từng người một phải chết cả đi!”
Nói rồi anh đã sai người vào lôi em trai của cậu ra chỗ này, trong sự hoang mang đến tột cùng của cậu, mà liền lên tiếng hỏi: “Này anh định làm gì nó hả? Hãy mau thả nó ra và tha cho nó đi muốn làm gì thì hãy làm tôi này!”
Anh liền đáp trong sự giận dữ giống như một con thú hoang muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy: “Hưa làm gì nó à? Tôi sẽ không cho nó chết dễ dàng như cậu nghĩ. Mà tôi sẽ làm như trong những bộ phim đó là lăn trì nó.
Thậm chí tôi đã bảo một đầu bếp giỏi nhất đến đây rồi. Sau khi làm thịt và róc da nó ra, tôi sẽ mời cậu và hai người kia ăn ha. Nếu hai người đó không chịu ăn thì sẽ chết. Còn cậu không chịu ăn thì vẫn sẽ là con chó của tôi. Còn nếu như cậu chịu ăn thì tôi sẽ tha thứ cho cậu bởi những gì mà cậu đã gây ra cho tôi trong nhiều kiếp...”
Anh vừa dứt lời thì tiếng cười đã vang lên khắp nơi, trong khi cậu thì bị bọn người kia dữ lại mà cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng lại là sự bất lực...
Còn em cậu đã bậc khóc nức nở trong sự sợ hãi và đau đớn, khi con dao đã đâm vào cơ thể nó, khiến máu chảy ra khắp nơi. Giờ đây người đầu bếp kia đã bắt đầu cắt từng miếng da trên cơ thể của nó, trong đau đớn và tiếng rào khóc của cậu:
“Không... Đừng làm vậy với nó mà làm ơn hãy giết nó đi. Chứ đừng hành hạ nó như vậy. Tôi cầu xin các người đấy!”
“Huhuhu anh ơi em đau quá đi mất! A cứu em với anh ơi!”
Nhìn bọn họ trở nên đau đớn như vậy, anh không những chẳng hề thương cảm, mà lại cảm thấy thích thú mà chìm trong sự dục vọng, của sự tận hưởng khi nhìn thấy những nỗi đau này cậu đáp:
“Phải như vậy mới đúng, như vậy thì tôi mới cảm thấy hả lòng hả dạ, cho 200 năm tôi vì cậu mà đã bị giam giữ dưới vọng hương đài kia...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.