Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 17: Nói Về Quá khứ




Nghe những gì anh vừa nói, mà cậu tỏ vẻ bối rối lên tiếng hỏi: “Bị giam giữ 200 năm ở dưới Vọng Hương Đài là sao chứ? Và vì điều đó mà trong kiếp này, anh lại làm hại đến tôi, và những người vô tội kia sao, trong khi tôi đã không nhớ gì hết, về những gì đã xảy ra trong kiếp trước, và tại sao anh lại không trả tất cả mọi thứ, lên người của tôi đây này, mà hãm hại những người vô tội như vậy chứ?”
Anh liền tiến đến chỗ của cậu, sau đó đưa tay lên khuôn mặt cậu, mà bóp lấy anh nói rằng: “Hưa vì lý do gì mà tôi làm như vậy à, bởi vì tôi muốn thấy cậu đau đớn, đến tột cùng giống như cái cách, mà cậu đã khiến tôi phải chết vậy, cậu có biết không tôi đã yêu cậu trong hai kiếp, và mong chờ để được gặp cậu, nhưng trong kiếp thứ nhất tôi đã quá ngu muội, khi vì cậu mà đã chịu chết thay cậu, sau đó bị giam trong vọng hương đài để có thể chờ được gặp cậu...
Nhưng còn cậu thì sao cậu không bận tâm gì về việc tôi đã cứu cậu, mà chẳng có một chút gì được gọi là quan tâm đến tôi, hay biết ơn về việc tôi đã cứu cậu, mà cậu lại giỡn nhơ sống trong sự vui vẻ, và hạnh phúc đến cuối đời, trong khi tôi thì chịu đau đớn...
Trong kiếp thứ hai tôi chỉ mới sống được trên thế gian này 20 năm, và vô tình gặp lại cậu tôi chưa thể hiện tình yêu của mình, cho cậu hay bởi sự chờ đợi của tôi, thì cậu lại bộc lộ bản chất của một con dã thú, giống như cái cách cậu giết người, ngay trong kiếp thứ nhất của bản thân mình, và rồi cậu đã giết chết tôi, sau đó cướp hết tất cả mọi thứ trên người của tôi...
Thậm chí cậu lại nhỡn nhơ thoát khỏi vọng pháp luật một lần nữa, mà có được cuộc sống hạnh phúc, trong khi tôi lại bị giam giữ dưới vọng hương đài, và tôi đã nuôi lòng căm thù từ đó, và chỉ muốn quay trở lại để giết chết cậu mà thôi, để rửa hận bởi những gì cậu đã gây ra trong quá khứ của tôi, cho dù tôi không còn kiếp sau nữa, cho dù tôi có xuống địa ngục đi chăng nữa, thì tôi cũng cảm thấy hả lòng hả dạ rồi...”
Trước những lời nói của anh, cậu tỏ vẻ vô cùng buồn bã, cậu không ngờ rằng kiếp trước mình lại là những con người tệ bạc chưa vậy, vì thế anh mới theo cậu đến kiếp này để trả thù cậu, nhưng trong kiếp này cậu chưa hề làm hại một ai cả, thậm chí vẫn chưa tạo ra ác nghiệp gì...
Mà phải gánh chịu những hậu quả này, và rồi cậu lên tiếng: “Những gì đã xảy ra trong kiếp trước, cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi, tại sao cậu lại không bỏ qua hãy đó chứ, mà bắt đầu một cuộc sống mới đi, mà lại ám theo tôi, để làm ra những chuyện bị ổi này, và trong kiếp này tôi không có lỗi gì với cậu cả, vậy nên hãy kết thúc hận thù sớm đi, cậu hãy giết chết tôi đi, thậm chí là em trai của tôi nữa, và tha cho những người còn lại, thì coi như ân oán giữa ba kiếp của chúng ta sẽ kết thúc, một lần và mãi mãi, chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa, chúng ta sẽ không khiến cho đối phương phải đau nữa, thậm chí là những cuộc hận thù đầy khốc liệt này...”
Cậu vừa dứt lời thì anh lại đáp tiếc: “Căm miệng tôi sẽ Không dừng trò chơi này lại đâu, cho tới khi nào tôi muốn kết thúc nó, còn bây giờ cậu hãy tiếp tục chịu đựng đi, chịu đựng sự đau đớn và dày vò, giống như những gì mà tôi đã chịu đựng, và nhìn em trai của mình đi, tay của nó đã bị róc hết ra rồi kìa, máu đang chạy khắp nơi nó đang đau đớn lắm đấy, còn hơn chết nữa...
Rồi một lúc nữa thôi, nó sẽ trở thành thức ăn của chúng ta, và tôi sẽ là người cho cậu thưởng thức món ăn này đầu tiên đó... Hahahaha...”
Long Phú bật khóc trong sự nức nở, mà chẳng biết phải làm gì, cậu cố gắng nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cảnh tượng kia, trong khi anh thì đáp: “Ừ nhắm mắt lại đi, tôi sẽ mốc đôi mắt của em cậu, sau đó tôi sẽ không cho nó chết dễ dàng như vậy nữa đâu, tôi sẽ giam giữ nó lại, tôi sẽ cho nó sống trong bóng tối, để nó chết dần chết mòn, chứ không phải làm thịt nó cho nó chết một cách dễ dàng như thế này đâu...”
Cậu nghe đến đây, liền mở mắt ra, thì đã thấy em trai của mình đã la lên trong sự đau đớn, đôi mắt cũng đã bị móc ra, đôi tay cũng đã bị cắt, sau đó bị đẩy xuống dưới mặt đất, trong sự đau đớn đến tột cùng, mà mò mẫm trong bóng tối. Cậu giờ đây liền lên tiếng đáp:
“Không đừng giày vò nó nữa mà, nếu cậu muốn làm thịt nó, thì hãy làm nhanh đi, miễn sao nó chết là được rồi, chứ đừng để cho nó sống trong sự đau đớn được không?”
Anh bậc cười trả lời: “Được vậy thì tôi sẽ tiếp tục làm thịt nó, để cho nó thoát khỏi sự đau đớn ha! Sau đó chúng ta cùng nhau sẽ thưởng thức, món thịt từ em trai cậu...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.