Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 18: Vẫn Là Kẻ Nhẫn Tâm




Cứ như vậy giờ đây em trai của cậu đã bị cắt cổ ra làm hai, khiến máu chảy tung tóe, xác của nó ngã xuống dưới mặt đất trong ánh nhìn sững sốt của cậu.
Và rồi người đầu bếp kia đã lấy một con dao lớn rồi chặt cơ thể của nó ra từng khúc một, sau đó chặt nhỏ nhỏ ra, rồi đi xuống dưới nhà bếp của bọn họ để làm đồ ăn... Truyện Bách Hợp
Chốc lát người đầu bếp cũng đã mang lên một đĩa thịt người cho bọn họ thưởng thức. Trong khi đó Bạch Dương thì bậc cười thật lớn rồi lấy ăn thử mà bảo: “Ui ngon quá đi mất. Nào hãy mau bỏ bao và về nhà bỏ ngăn đông. Tôi muốn các ông phải chế biến cho tôi ăn hàng ngày nghe rõ chưa?”
Các đầu bếp đã đồng ý theo yêu cầu của cậu, rồi xuống bếp sau một lát đã xách mấy cái bao mà rời đi trong ánh mắt đầy phẫn nộ của Long Phú...
Và rồi cậu cũng đã gọi những người kia đến và bắt bọn họ lấy mỗi người một miếng thịt mà tới chỗ lúc nãy bọn họ đứng mà ăn nếu không muốn chết...
Bọn họ cũng chỉ bất lực không thể làm gì để phản kháng được điều này, nên chỉ có thể làm theo mặc dù bọn họ cảm thấy vô cùng kinh tởm và không muốn ăn. Nhưng lại bị cậu quát lớn ép phải ăn: “Nào mau ăn đi!”
Bọn họ chỉ còn cách nghe lời mà ăn miếng thịt đó, sau đó đã nôn ra vì cảm thấy kinh tởm trong khi anh lại lên tiếng: “Nào không được nôn ra bằng không thì đừng trách nghe rõ chưa?”
Bọn họ bất lực mà nghe theo những lời của anh cố gắng ăn và nuốt nó vào bên trong bụng, trong khi anh thì nhìn Long Phú đang khóc với vẻ mặt lạnh lùng đầy phẫn nộ mà lên tiếng: “Nào mau ăn đi. Hay là em muốn bọn họ chết hả?”
Cậu tỏ vẻ khó chịu không muốn ăn, trong khi những người kia đã lên tiếng rằng: “Gì chứ sao bảo rằng nếu chúng tôi ăn thì sẽ không giết chết chúng tôi? Nhưng tại sao cậu ta ăn thì mới tha cho chúng tôi hả?”
Anh liền bậc cười trả lời rằng: “Thật ra thì cả ba điều ăn tôi mới tha. Bằng không thì tất cả các người cứ chờ mà chết đi...”
Dứt lời cậu đã bắn vào chân của người đàn ông kia, điều này khiến cho Long Phú nhìn thấy mà trở nên vô cùng hoang mang cậu lên tiếng: “Không...Không được giết chết ông ấy nghe rõ chưa? Và tôi sẽ ăn thịt em mình miễn là cậu sẽ tha cho bọn họ...”
Anh nghe đến đây mà bậc cười trong sự đắc ý trả lời: “Phải rồi như vậy thì mới được chứ. Và yên tâm đi chỉ cần cậu ăn xông thì mọi hận thù sẽ kết thúc. Tôi sẽ tha cho họ mà!”
Nghe lời của anh cậu cũng đã ăn luôn thịt của em trai mình, trong tiếng cười ha hả đầy thỏa mãn của anh mà lên tiếng bảo: “Phải rồi cậu làm rất tốt. Tôi cảm thấy rất vui khi cậu lại ăn thịt chính em trai của mình. Nhưng mà xin lỗi nha bởi vì những gì tôi nói điều là một trò đùa mà thôi. Và tôi chẳng muốn tha cho bọn họ một chút nào cả. Vậy nên có lẽ bọn họ sẽ phải chết rồi!”
Anh vừa dứt lời cậu đã rào hét trong sự lo lắng và tuyệt vọng thậm chí là chửi rủa anh: “Không mày mau dừng lại đi. Không được hại người nữa mà tên ác quỷ này. Và mày cũng chẳng phải là người nữa rồi phải không?”
Anh đáp: “Phải tao cũng chẳng phải là người nữa rồi mà thậm sự là quỷ. Và vậy nên tao mới làm ra những thứ bẩn thỉu như này. Còn bây giờ hãy nhìn họ chết nữa là xông ha. Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục quay lại với cuộc hôn nhân địa ngục của chúng ta Hahahaha...”
Nói rồi anh đã bắn vào tay chân của bọn họ, rồi đưa cậu ra ngoài sau đó đóng cửa rồi rứa xăng khắp nơi để chuẩn bị đốt nơi này...
Chốc lát bọn họ cũng đã làm xông điều đó. Sau đó ra bên ngoài mà phóng hoả làm cho căn nhà đó bị cháy...
Bên trong lúc này vang lên tiếng khóc ai oán và rào thét của bọn họ. Trong khi anh thì vô cảm bậc cười mà nhìn trong sự thích thú, còn cậu rào thét như một kẻ điên, sau đó đã ngất đi.
Anh nhìn cậu đã ngất đi mà bảo rằng: “Em lại ngất đi nữa à? Nhưng em không thể chết được đâu. Còn bây giờ anh sẽ đưa em vào bệnh viện để điều trị. Sau đó lại quay trở lại cuộc sống địa ngục này ha!”
Dứt lời anh đã đưa cậu đến bệnh viện trong tiếng cười khúc khích đầy đắc ý của bản thân. Còn căn nhà kia giờ đây đã chìm trong biển lửa và thiêu cháy chết hết những người bên trong...
Sau một lát cũng đã đưa cậu đến bệnh viện, cậu được đưa vào phòng cấp cứu. Trong khi anh thì chờ bác sĩ ra báo tin cậu đã như thế nào rồi. Và rồi bác sĩ cũng đã mở cửa ra mà lên tiếng:
“Bệnh nhân hiện tại đã bị điên. Bởi vì đã chịu những cú sốc khá lớn về mặc tin thần. Và vì vậy sẽ trở nên mơ mơ hồ hồ, lúc tỉnh lúc điên thế nên anh hãy chăm sóc tốt cho bệnh nhân nhé? Không thì cậu ấy sẽ không bao giờ trở lại thành như bình thường, mà sẽ mãi là một kẻ điên...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.