Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 19: Chỉ Là Giả Vờ




Nghe những gì mà bác sĩ nói, cậu giờ đây cười lạnh lùng, sau đó nói với bản thân của mình rằng: “Hưa nhìn thấy cậu điên điên dại dại như vậy, thì tôi cũng đã cam lòng rồi, và tôi sẽ không để cho cậu ở bệnh viện tâm thần đó, bởi cậu cần phải ở bên tôi, và tôi sẽ khiến cho cậu bình phục lại, sau đó lại tiếp tục hành hạ cậu cho đến chết, thì tôi mới cam tăm lận...”
Chốc lát anh cũng đã vào thăm cậu, và ngồi bên cạnh cậu một lát lâu, cậu giờ đây sau một lát đã mở mắt ra, rồi nhìn chăm chăm anh mà lên tiếng trong sự sợ hãi rằng: “Người xấu có người xấu!”
Giọng của cậu không còn như lúc trước nữa, mà nó trở nên ngây ngô, giống như trở thành một người khác vậy, điều này đột nhiên khiến anh cảm thấy chạch lòng, nhìn cậu khóc nức nở trong sự sợ hãi, mà anh đã ôm cậu vào lòng, sau đó lên tiếng: “Này bình tĩnh lại đi, anh không phải là người xấu, mà anh chính là người tốt, cũng chính là người thân của em, vậy nên em đừng sợ...”
Cậu nhìn chăm chăm anh với vẻ e sợ, nhưng rồi bị sự dịu dàng của anh làm cho trở nên bình tĩnh, cậu lúc này nhõng nhẽo lên tiếng rằng: “Anh là anh trai của em sao? Vậy thì chúng ta đi chơi với nhau được không? Em muốn chơi trò lái xe, và đua ngựa ở công viên ạ...”
Anh bậc cười những hồi ức trong quá khứ dần ùa về, khi trong hai kiếp trước cậu và anh cũng đã cùng chơi đu ngựa, và lái xe với nhau...
Nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ khi cậu nhắc lại khiến anh cảm thấy vui mà thôi, và anh cũng mặc kệ những chuyện đó, rồi lên tiếng bảo rằng: “Được anh sẽ đưa em đi chơi, sau đó sẽ đưa em đi ăn những món thật ngon được không?”
Cậu đã gật đầu trong sự ngây thơ đồng ý với những yêu cầu của anh và rồi bọn họ cũng đã đến công viên... Kiếm Hiệp Hay
Bấy giờ cậu nhìn những món đồ chơi ở đây, mà cảm thấy vô cùng thích thú, sau đó như một đứa trẻ chạy tung tăng, trong tiếng cười rôm rã của anh, và sự hạnh phúc, chốc lát anh đã lên tiếng: “Nếu như trong quá khứ của hai chúng ta, không từng xảy ra những cớ sự đó, thì có lẽ bây giờ chúng ta đã sống hạnh phúc bên nhau rồi, và tôi thật sự rất yêu em, yêu em rất nhiều, nhưng tình yêu đó đi chung với sự hận thù, và nó không thể đánh bại được sự hận thù kia, nên tôi càng yêu em tôi càng lại căm ghét em, tôi càng lại muốn, hành hạ em cho đến chết, thì tôi mới cam tâm, nhưng tôi không đủ dũng khí, để có thể làm điều đó, chỉ có thể làm cho em bị tổn thương mà thôi...”
Sau một hồi cậu đã chạy đến chỗ của anh, sau đó bảo với anh rằng: “Em muốn chơi trò chơi kia ạ!”
Anh giờ đây nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc, mà mỉm cười đáp: “Được rồi anh sẽ chơi cùng với em được chứ?”
Cậu mỉm cười trong sự hạnh phúc, sau đó hai người đã cùng nhau lên chiếc tàu lượn siêu tốc kia, giờ đây nó cũng đã bắt đầu khởi động, trong khi cậu thì chìm trong những suy nghĩ rằng: “Anh nghĩ rằng tôi thật sự bị điên sao, nhưng không vị bác sĩ đó chính là bạn của tôi, nên anh ta đã giúp tôi lừa dối anh, và bây giờ, trên chiếc tàu lượn siêu tốc này cũng chính là con đường tử thần, để đưa hai chúng ta xuống dưới địa ngục cùng nhau, và nếu như tôi chết, thì tôi cũng nhất định sẽ trả thù, cho em trai của mình và mẹ của tôi, thậm chí những người mà anh đã giết chết...”
Sau đó chiếc tàu lượn siêu tốc cũng đã bắt đầu chạy, nó chạy đến một nơi thật cao, cậu giờ đây đã nở nụ cười hạnh phúc trên môi: “Bây giờ điều đó cũng đã đến, cánh cửa tử thần đã mở ra cho chúng ta, hôm nay tôi và anh sẽ cùng nhau đồng quy vô tận, để xuống dưới địa ngục tăm tối kia...”
Dứt lời cậu đã nhanh lúc anh không chú ý, mà mở dây an toàn của anh ra, sau đó xô anh ngã xuống dưới mặt đất, trong sự hoang mang của anh khi không phản ứng kịp...
Cậu nhìn anh rơi xuống dưới mặt đất, mà bậc cười thật lớn như một kẻ điên, cậu lên tiếng: “Tôi không tin là anh có thể sống sót khi rơi xuống từ độ cao này và chỉ khi nhìn thấy xác của anh, thì tôi mới từ rã cõi đời này trong sự cam tâm tình nguyện. Không thì tôi sẽ chết không bao giờ nhắm mắt!”
Nói rồi cậu đã xuống để xem thử mọi chuyện như thế nào rồi. Thì đã nhìn thấy mọi người bu xung quanh, giờ đây một người lên tiếng bảo: “Mau gọi xe cấp cứu đến đi. Cậu ta vẫn còn sống!”
Thế là sau một lát xe cấp cứu đã đến để đưa cậu ta đến bệnh viện, thậm chí cậu cũng đã đi theo với những suy nghĩ rằng: “Mạng anh lớn thật khi đã không chết. Nhưng khi vào bệnh viện tôi nhất định sẽ khiến cho anh chết thật sự. Và đó là lời thề của tôi. Còn nếu anh không chết thì tôi sẽ tự sát để coi như chuột tội vì đã không trả thù được cho mẹ và em trai tôi. Thậm chí tôi sẽ không bao giờ để anh có được tôi và hành hạ tôi. Để anh thoả mãn sự biến thái của mình...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.