Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 8: Muốn Giết Chết Anh




Sau khi cậu được đưa đến bệnh viện, thì lúc này cậu đã được chuyển vào phòng cấp cứu, để được chữa trị, sau đó Bác sĩ cũng đã bước ra trong sự mong chờ của anh.
Chốc lát anh đã lên tiếng hỏi bác sĩ rằng: “Cậu ta vẫn ổn chứ? Cậu ta có bị làm sao không?”
Bác sĩ lên tiếng đáp: “Thật may là vết thương ở đầu không sao, thậm chí bị đánh, rất nặng nhưng may mắn là cậu ấy vẫn bình an, thậm chí nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời, thì có lẽ cậu ấy đã chết rồi...”
Dứt lời bác sĩ cũng đã rời đi, trong khi anh thì bật cười ha hả trong sự đắc: “Hưa trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, nên tôi sẽ không để cho cậu chết dễ dàng như vậy đâu, bởi vì những thứ ở phía sau, sẽ khiến cậu đau đớn gấp ngàn lần hơn, những gì cậu vừa trải qua...”
Dứt lời anh đã điện cho một ai đó: “Alo cậu mau điều tra, về người nhà của Phú Long cho tôi...”
Đầu dây bên kia sau khi tắt máy, một lát lâu đã lên tiếng trả lời: “Tôi đã tìm ra được người nhà của cậu ấy rồi. Cha của cậu ấy thì không còn sống trên đời này nữa, hiện tại thì cậu ấy đang sống với một bà mẹ già, đang nằm trong bệnh viện, chờ tiền chi trả viện phí để có thể sống sót, và có một người em nó đang đi học, và cũng cần tiền để đóng học phí, và đó là thông tin của cậu ta...”
Anh nghe đến đây liền bật cười ha hả: “Ồ thì ra cậu đám cưới với tôi, là bởi vì đứa em đó và người mẹ già của cậu sao, và tôi nghĩ rằng nếu như bọn họ, gặp rắc rối gì trong cuộc sống, mà cậu không thể giúp đỡ bọn họ thì sao? Lúc đó cậu có đau đớn đến tột cùng hay không, và có chìm trong sự tuyệt vọng, giống như là đã chết đi, như cái cách cậu đã giết chết tôi hay không chứ? Và bây giờ tôi sẽ bắt đầu đối tốt với cậu, nhưng còn gia đình của cậu thì không, bởi họ sắp hứng chịu một tam tai, từ cậu gây ra rồi...”
Dứt lời anh bật cười trong sự đắc ý, sau đó cũng tiến vào bên trong phòng bệnh để thăm cậu, cậu giờ đây đã tỉnh lại, ánh mắt nhìn chăm chăm anh trong sự tức giận, trong khi anh thì cũng nhìn cậu, mà tiến đến lên tiếng bảo rằng: “Hahaha sao cảm thấy đau không? Và Tôi nghĩ hành hạ cậu như vậy là đủ rồi, và chúng ta bắt đầu quay về cuộc sống vợ chồng đi! À mà để tôi nói cho cậu biết, nếu như đánh đổi để cậu được hạnh phúc, thì sẽ có người khác chịu đau đớn, và cậu sẽ không biết được đó là ai đâu! Bởi vì từ bây giờ cậu sẽ, bị giam giữ trong lòng bàn tay của tôi...”
Anh vừa dứt lời cậu liền đứng dậy, sau đó lấy con dao mà mình đã thủ sẵn do bác sĩ để lại, mà cố gắng đâm vào anh, nhưng đã bị anh bắt được, nhưng cậu lại quát lớn trong sự tức giận, mà nước mắt không ngừng dàng dụa: “Tên biến thái kẻ sát nhân kia! Mày không xứng đáng được sống trên cuộc đời này? Bởi vì mày không phải là con người, mà mày chính là một con dã thú, và nếu có thể tao sẽ giết chết mày ngay lập tức, nhưng kế hoạch của tao hiện tại đã thất bại rồi, và mày đừng làm hại ai nữa nghe rõ chưa, mà mày hãy làm hại tao đây này, mày hãy giết chết tao đi!”
Cậu vừa dứt lời, anh liền hất ngã cậu khiến cậu va vào giường, sau đó rớt con dao xuống dưới mặt đất, anh Tiến đến đưa tay bóp lấy cổ cậu, mà đáp rằng: “Này mày đừng y hiếp tao, nếu như tao không muốn hành hạ mày, thì tao đã cho mày chết từ lâu rồi, chứ đừng nghĩ rằng tao không muốn giết chết mày...
Và chuỗi ngày địa ngục của mày vẫn chưa kết thúc đâu, Nó chỉ mới bắt đầu mà thôi, và tao muốn mày, phải nhận lấy sự đau đớn này...”
Dứt lời anh đã cởi áo của mình ra, sau đó xé nó thành những mảnh dài rồi quấn lại, mà tiến ra sau của Phú Long, mà trói tay của cậu lại, điều này khiến cậu trở nên lo lắng, mà lên tiếng bảo rằng: “Này mau thả tao ra, mày lại muốn làm gì nữa hả? Hãy thôi những trò biến thái đó của bản thân đi?”
Cậu đáp: “Tao muốn làm gì à? Tao muốn cho mày cảm nhận sự đau đớn ngay bây giờ, khi mày muốn giết chết tao, và kẻ đầu tiên tao muốn giết chết không là ai khác, mà chính là mẹ của mày, người mà mày yêu thương nhất...Thậm chí mày đã bị tao trói lại rồi, thì mày có thể làm gì để thoát khỏi đây được, để cứu được bà ấy chứ, và cả gia đình của mày, như những bà ta đâu, mà em trai của mày, một ngày nào đó cũng sẽ chết trong tay của tao, sau đó mới tới lượt của mày...”
Dứt lời anh đã lấy điện thoại ra, sau đó gọi cho người đàn ông lúc nãy mà anh vừa mới gọi, rồi lên tiếng bảo rằng: “Alo ông hãy mau làm việc đó đi, hãy mau đến bệnh viện kia, và giết chết người đàn bà đó, giết chết mẹ của Phú Long đi, còn mọi chuyện tôi sẽ lo liệu, nên ông đừng sợ cảnh sát làm gì...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.