Trải Qua Hai Kiếp: Tôi Trở Lại Trả Thù Tra Nam

Chương 9: Nhìn Mẹ Mình Chết




Người đàn ông kia cũng đã đến bệnh viện của mẹ Long Phú, đang ở và quay lại video như những gì Bạch Dương nói, về việc giết chết mẹ của Long Phú...
Long Phú nhìn qua điện thoại, thấy mẹ của mình đã bị rút ống thở, mà bà bắt đầu quằn quại vùng vẫy trong sự tuyệt vọng đầy đau đớn, mà cậu rào hét trong sự bất lực không thể làm được gì:
“Không muốn làm gì thì cứ làm tôi này, không được giết chết mẹ của tôi, Làm ơn hãy tha cho bà ấy đi, đừng giết chết bà ấy mà...”
Bạch Long vẫn là sự kiêu ngạo, và lạnh lùng ấy, cậu lên tiếng trả lời rằng: “Hưa người ta thường nói rằng, con làm thì cha mẹ chịu, vậy nên những gì cậu làm, thì mẹ của cậu nhất định phải chịu, và bà ta sẽ là người chết đầu tiên, sau đó là tới em trai của cậu, rồi mới tới cậu, như vậy thì tôi mới thấy hả lòng hả dạ được, mà cậu an tâm đi, em trai cậu vẫn chưa chết đâu, bởi nó vẫn còn bị hành hạ, sau đó mới tới cậu lận...”
Long Phú đã bắt đầu phun nước miếng vào mặt của anh, rồi lên tiếng trong sự tức giận: “Không anh không được làm gì em trai của tôi cả? Như vậy là quá đủ rồi, và tôi không làm gì anh hết, thậm chí tất cả chuyện đó đều là do anh gây ra mà, và anh đã chấp nhận kết hôn với tôi, chứ tôi đâu phải ép buộc anh đâu, để rồi anh làm ra những chuyện bị ổi như thế này?”
Anh liền lên tiếng trong sự tức giận, sau đó vung tay tát thẳng vào mặt của cậu, anh phun nước bọt vào mặt cậu, mà chỉ thẳng mặt cậu bảo rằng: “Này hãy im miệng của bản thân lại, đừng nói thêm bất kỳ một lời nào nữa, bởi như vậy là quá đủ rồi, thậm chí những gì cậu làm trong quá khứ, cho dù cậu không nhớ được, thì tôi vẫn còn nhớ rất rõ, nó khiến tôi phải đau đớn trong nhiều năm, và những gì cậu đang trải qua, nó không bằng một góc mà những gì tôi đã trải qua trong quá khứ đâu, thậm chí lúc đó tôi thật ngu ngốc làm sao.
Khi không nhận ra được rằng, bản thân của mình đã quá sai lầm, nhưng giờ đây khi tôi đã nhận ra được những sai lầm đó, thì tôi đã quyết tâm làm một cuộc trả thù, một cuộc trả thù đầy khốc liệt, và không ai có liên quan đến cậu, thậm chí là cậu có thể thoát được, mà cậu đừng hỏi về cuộc hận thù đó là gì, bởi cậu không bao giờ biết được nó, ngoài tôi mà thôi...Còn giờ nhìn mẹ cậu chết như nào đi!”
Cứ như vậy mẹ của cậu giờ đây cũng đã bất động, trong sự hoang mang của cậu, và bất lực không biết phải làm gì. Cậu giờ đây đã ngã xuống dưới mặt đất, rồi la hét trong sự đau đớn, sau đó đã ngất đi...
Còn anh thì bật cười ha hả trong sự đắc thắng, nhưng rồi bỗng thấy tim mình vô cùng đau, nước mắt đã rơi xuống, vậy là anh đã ẵm cậu lên giường, anh lên tiếng: “Tôi bây giờ không còn như lúc trước nữa rồi, tôi không còn là một kẻ ngu ngốc yếu đuối nhu nhược, khi yêu cậu trong khi cậu lại làm tôi tổn thương, và khiến tôi phải chết đến hai lần, thậm chí những gì cậu đang nhận lại, cũng là những điều mà cậu xứng đáng nhận, vậy nên cậu cứ căm ghét tôi đi, cậu càng căm ghét tôi, thì tôi càng cảm thấy thích, nó là một chất độc nhưng cũng chính là liều thuốc, có thể chữa đi những vết thương cũ của tôi...”
Sau đó anh đã bỏ cậu lên giường, rồi bắt đầu rời đi anh định đi mua cháo cho cậu, để mang về cho cậu ăn, vì ngày hôm qua đến giờ cậu đã không ăn gì rồi, thậm chí lại còn chịu đựng nhiều cú sốc tinh thần đến như vậy, thì cậu có thể chịu nổi được bao lâu chứ, sau đó lên tiếng: “Hưa tôi nên đi mua gì đó cho cậu ăn, để cậu bình phục lại, rồi sau đó lại tiếp tục hành hạ cậu, về mặt thể xác lẫn tinh thần, tôi sẽ khiến cậu đau đớn hơn như vậy nữa, cho tới khi nào mối thù của tôi thật sự được trả thì tôi mới cam lòng...”
Dứt lời anh cũng đã rời đi, sau đó cánh cửa đóng sầm lại, chốc lát cậu đã giật mình tỉnh dậy, ánh mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng chẳng hề nhìn thấy anh đâu, giờ đây cậu đã nghĩ ra một ý định rằng: “Thật may là tên ác bá đó không có ở đây, vậy nên mình cần phải tìm mọi cách mới được, để rời khỏi nơi này, và đi tìm em trai của mình, để có thể cứu nó thoát khỏi nguy hiểm, mà hắn ta sắp gây ra, thậm chí nếu như em trai của mình chết, thì mình cũng sẽ không muốn sống trên cuộc đời này nữa, mình sẽ tự kết liễu cuộc đời của mình...”
Thế là cậu đã tiến đến chỗ cánh cửa, và may mắn là nó không khoá, cậu dễ dàng mở được nó ra, sau đó chạy ra phía bên ngoài, chốc lát cũng đã ra khỏi được bệnh viện...
Cậu liền cố gắng hết sức để chạy đến, ngôi trường mà em trai mình đang học, để có thể cứu nó thoát khỏi những nguy hiểm đang rìng rập quanh mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.