Trái Tim Rung Động

Chương 19: Chân tướng




Nhật Tôn cho gọi Thường Kiệt vào điện Hội Tiên, ra lệnh cho tất cả lui hết ra ngoài và cách xa điện.
- Thường Kiệt, trẫm chỉ còn ba năm nữa thôi, cho nên trẫm muốn dẹp yên họ Dương, để Càn Đức không trở thành con rối trong tay chúng.
Thường Kiệt nghe y nói vậy thì quỳ xuống, cúi đầu nghẹn ngào.
- Bệ hạ đừng nói vậy, người nhất định sẽ trường thọ mà.
- Trường thọ thì ai chả muốn, nhưng mà trẫm đã uống phải Chậm tửu, không có thuốc giải, nó sẽ khiến người ta từ từ mà chết. Trẫm cũng đành chịu thôi.
Thường Kiệt lặng thinh không đáp, y vẫn cứ cúi đầu như vậy. Phải rồi, đâu ai muốn biết bằng hữu thân thiết của mình sắp ra đi mà mình lại không thể làm gì đâu.
- Này, trẫm đã lên kế hoạch rồi, bây giờ ngươi âm thầm triệu tập Sương quân, nhưng nhớ phải để lộ sơ hở cho Dương Thành. Ông ta là người hấp tấp, chỉ cần biết được thông tin, chắc chắn sẽ hành động ngay tức khắc. Tầm canh ba, ngươi nhớ cầm kiếm đến điện Hội Tiên.
- Tuân lệnh.
Thường Kiệt đứng dậy toan quay đi bước ra ngoài cửa, chợt Nhật Tôn gọi y lại.
- À, khoan đã.
- Bệ hạ còn chuyện gì nữa sao?
- Tra được hung thủ giết cả nhà ngươi rồi.
Vừa nghe đến đó, Thường Kiệt bỗng siết chặt thanh kiếm trên tay.
- Dương Thành.
- Thật sao?
- Trẫm không dám chắc. Nhưng tất cả bằng chứng thu được đều chỉ về ông ta.
Thường Kiệt rơi vào khoảng lặng, y không biết mình đã bước ra khỏi điện Hội Tiên bằng cách nào. Y cứ vô thức đi như thế, đôi mắt không biết đã ướt đẫm từ bao giờ.
Đêm hôm ấy, một tên tướng lĩnh mặc quân phục có thêu quốc ấn của triều đình tiến vào phủ họ Dương. Lính gác thấy hắn thì biết ý nhường đường, có vẻ như đây không phải lần đầu tiên.
Hắn đẩy cửa thư phòng, đập vào mắt là một mớ hỗn độn trên sàn.
- Tham kiến Đại nhân.
- Ngươi đến rồi.
- Dương Đại nhân hằng ngày điềm tĩnh, sao hôm nay lại nổi hứng đập phá đồ đạc như vậy?
Vừa nói hắn vừa nhặt những cuốn binh thư trên sàn xếp ngay ngắn lại trên bàn.
- Còn phải hỏi. Nam chinh Chiêm Thành đại thắng. Chế Củ lọt vào tay triều đình, dù ta đã âm thầm hiến kế rượu độc cho hắn, nhưng ngươi biết đấy, Bệ hạ chắc chắn sẽ có cách hắn ép hắn khai ra. Nếu như hắn khai ra ta thật, không sớm thì muộn ta cũng bêu đầu thị chúng.
- Vậy Đại nhân tính thế nào?
- Hạ từng người bên cạnh Bệ hạ, sau đó để lật đổ được Bệ hạ cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn. Nhưng nói thì dễ, làm lại là chuyện khác. Chỉ riêng Lý Thường Kiệt thôi đã khó nhằn rồi.
Tên tướng lĩnh kia hình như nhớ ra mục đích của hắn tới đây, hắn lên tiếng nói.
- À, chuyện ngài căn dặn, tôi đã làm rồi. Tôi thiết nghĩ, Thái phó có âm mưu tạo phản. Sáng nay khi vừa bước ra khỏi điện Hội Tiên, Thái phó liền đi triệu tập Sương quân.
- Được, ngươi làm tốt lắm. Lui ra đi, sau này có chuyện, ta sẽ tìm đến ngươi.
Hắn vừa lui ra, Dương Thành liền nhếch mép cười đắc thắng.
- Lý Thường Kiệt ơi Lý Thường Kiệt, năm xưa thuộc hạ của ta không xuống tay giết ngươi, vậy thì bây giờ chính tay ta sẽ bóp chết ngươi.
Canh ba, trời còn chưa sáng, Dương Thành đã dẫn Cấm vệ quân tấn công vào sân điện Hội Tiên. Đúng như kế hoạch, ông ta vừa đến thì thấy Thường Kiệt tay cầm kiếm bước vào điện Hội Tiên.
- Khoan đã, Thái phó triệu tập Sương quân, rồi giờ lại hành thích Bệ hạ, sao lại phải làm như vậy?
- Đương nhiên là để thâu tóm binh quyền rồi. Đơn phương độc mã chi bằng có nhiều binh lực.
Dương Thành chợt lên tiếng ngắt lời hai Cấm vệ quân kia.
- Đừng có nói nữa. Bảo vệ Bệ hạ là quan trọng nhất.
Cấm vệ quân không ai bảo ai đồng loạt gật đầu.
Dương Thành cùng với Cấm vệ quân xông thẳng vào điện Hội Tiên, mới ngỡ ra là có hai người đang đứng trước mặt mình.
- Đại tướng quân to gan, dám đem Cấm vệ quân tấn công Bệ hạ.
- Lý Thường Kiệt, ngươi âm thầm triệu tập Sương quân, mưu đồ tạo phản, âm mưu hành thích Bệ hạ, lão phu sẽ giết chết tên loạn thần tặc tử nhà ngươi.
Nghe thấy giọng của Dương Thành, Thường Kiệt chợt hồi tưởng lại giọng nói của tên chủ công ra lệnh thảm sát cả nhà y năm ấy. Bao nhiêu đêm y luôn mơ đến giọng nói này, nó đã ám ảnh y khiến không đêm nào y có được giấc ngủ trọn vẹn. Không ngờ nó lại là giọng nói mỗi ngày y đều nghe thấy trên triều, vậy mà y lại chẳng mảy may nghi ngờ đến.
Bao nhiêu năm y miệt mài điều tra, cứ ngỡ đã đi vào ngõ cụt, cũng nhờ có cuộc trò chuyện sáng nay với Nhật Tôn, y mới biết, hoá ra hung thủ lại ở xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
- Sương quân là trẫm lệnh cho Thái phó triệu tập, lẽ nào Đại tướng quân muốn gán cho trẫm tội mưu phản.
Nhật Tôn ra hiệu, Thiên tử binh tràn ra bao vây Dương Thành và Cấm vệ quân.
- Các ngươi nghe đây, hôm nay các ngươi tấn công vào đây là do nghe lời xảo trá của Đại tướng quân, ai đầu hàng trẫm sẽ khoan dung, ai ngoan cố lập tức giết chết không tha.
Dứt lời, tiếng đao kiếm rơi xuống lạch cạch. Bên cạnh Dương Thành cũng chỉ còn lại toán thuộc hạ trung thành. Chợt có một tên nghiến răng nói, đôi mắt hắn đỏ ngầu.
- Cẩu hoàng đế, ta giết chết ngươi.
Hắn toan lao đến thì một dòng máu tươi từ cổ hắn tuôn ra, đường kiếm sắc bén của Thường Kiệt đã cắt đứt cuống họng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.