Trái Tim Rung Động

Chương 5: Có hoạ cùng chia




Nhật Tôn là Thái tử đương triều, ngày ngày đều phải nhồi nhét đống thơ văn, học vẽ, luyện võ. Điều đó làm y gần như kiệt sức.
Hôm ấy tan lớp học vẽ, Thường Kiệt nhìn y uể oải, ngáp ngắn ngáp dài mới hỏi han.
- Thái tử mệt lắm hả?
- Chả mệt thì sao. Mấy hôm nay ta thức đêm cũng không ít.
- Vậy Thái tử có muốn ra ngoài thư thả một chút không?
- Muốn thì cũng đâu làm được gì. Ban ngày ta phải vùi đầu vào học, đến tối thì phải học thuộc đủ thứ bài.
- Vậy thôi vậy.
Thấy Thường Kiệt từ bỏ nhanh như vậy, Nhật Tôn chợt bị lay động. Y suy nghĩ một hồi, đến cuối cùng thì cũng bị thuyết phục.
- Được, nhưng mà chỉ một lúc thôi đó. Vậy đi lúc nào?
- Tối nay.
- Vậy tối nay ngủ lại Đông cung đi.
- Được.
Trước kia chỉ cần đôi lời là Thường Kiệt chịu ngủ lại Đông cung, nhưng mà từ khi dọn hẳn về phủ họ Ngô vì lời dị nghị Thường Kiệt dựa vào mối quan hệ thân thiết với Nhật Tôn để trèo cao, đây là lần đầu tiên Nhật Tôn có thể rủ y ngủ lại dễ dàng như vậy.
Chuông điểm canh hai, Nhật Tôn và Thường Kiệt trèo tường trốn lính canh đến bờ sông Tô.
Đến nơi thì trời cũng đã là giữa đêm, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao phủ xuống kinh thành màn sương dịu nhẹ.
- Ở kia có mấy cái thuyền kìa. Chúng ta thi đua thuyền không?
- Được thôi. Thần không nhường Thái tử đâu.
Nhật Tôn bĩu môi.
- Làm như ta cần ngươi nhường.
Hai người bước xuống chiếc thuyền. Khi cuộc đua bắt đầu, Thường Kiệt sức lớn hơn Nhật Tôn nên dẫn trước một đoạn. Nhật Tôn cố đuổi theo nhưng chợt y phát hiện thuyền của mình có lỗ thủng, không to cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ làm thuyền của y dần dần chìm xuống. Y mới hét toáng lên.
- Thường Kiệt, cứu ta.
Thường Kiệt quay phắt đầu lại, thấy Nhật Tôn vẫy vùng dưới nước, y vội nhảy xuống rồi bơi đến. Cũng may y bơi nhanh, không thì với cái vẫy vùng loạn xạ của Nhật Tôn, y chưa kịp đến chắc Nhật Tôn đã chìm xuống rồi.
Nhật Tôn vòng tay qua cổ Thường Kiệt để y đưa lên bờ. Cả người ướt sũng, đêm đã khuya, sương xuống lạnh, làm cả hai đều run lên cầm cập.
- Thái tử không biết bơi hả?
- Học rồi nhưng chưa quen.
- Vậy mau luyện thêm đi, nặng như vậy ai mà kéo cho nổi.
Chợt có lính canh đi tuần đi qua. Vừa nhìn thấy áo bào hoàng thất, hắn vội tiến tới, nhẹ giọng lên tiếng.
- Thái tử.
Nhật Tôn giật mình quay phắt đầu lại.
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Bẩm Thái tử, thần đang đi tuần. Vậy còn Thái tử? Không phải Bệ hạ không cho Thái tử ra khỏi cung Long Đức vào tối muộn sao.
Nhật Tôn đưa tay lên miệng suỵt suỵt ra hiệu im lặng.
- Ngươi không nói, ta không nói, phụ hoàng sao biết được.
- Bẩm Thái tử, hình như tối nay Bệ hạ đột xuất đến cung Long Đức xem Thái tử học tập thế nào.
Nhật Tôn cứng đờ người, y quay sang nhìn Thường Kiệt, ánh mắt muôn vàn sợ hãi.
Rồi hai người ba chân bốn cẳng chân về cung Long Đức. Phạm Thân đứng đợi chủ tử trước cửa sốt sắng nãy giờ. Nhìn thấy hai bóng người chạy về phía này, Phạm Thân vội chạy đến.
- Thái tử với công tử đi đâu vậy? Bệ hạ và Khai Quốc vương đang tức giận trong điện kìa.
Nhật Tôn kéo tay áo Thường Kiệt, vẻ mặt hốt hoảng.
- Sao lại còn có chú Bồ nữa vậy?
- Làm sao mà thần biết được. Thôi cứ vào đi đã, chậm thêm tí nữa lại thêm tội.
Nhật Tôn núp sau lưng Thường Kiệt run rẩy bước vào điện. Vào đến nơi, hai người quỳ xuống trước long nhan.
- Tham kiến phụ hoàng.
- Tham kiến Bệ hạ.
- Hai đứa làm gì mà cả người ướt sũng như vậy?
Nhật Tôn ậm ừ tìm lí do, lát sau lắp bắp lên tiếng.
- Bẩm phụ hoàng, con... con...
- Chèo thuyền rồi ngã xuống sông?
- Không phải như vậy đâu phụ hoàng, con...
Vua tức giận đập mạnh xuống bàn, chén trà rung lắc bị vương ra một ít. Nhật Tôn giật mình cúi gằm mặt. Khai Quốc vương cũng có chút ngỡ ngàng vì đây là lần đầu ông thấy vua tức giận như vậy.
- Còn dám nói dối. Nếu như là buổi sáng, trẫm còn có thể không nói, nhưng giờ đang là giữa đêm, lần này là ngã xuống sông, vậy lần sau là gì?
Thường Kiệt không nỡ nhìn Nhật Tôn bị trách phạt, y lên tiếng giải vây.
- Bẩm Bệ hạ, rủ Thái tử đi chơi là chủ ý của hạ thần, hạ thần nguyện chịu phạt.
Chợt Khai Quốc vương đanh giọng nói.
- Thường Kiệt, chỗ này chưa đến lượt con lên tiếng.
Nghe vậy, y chỉ biết cúi gằm mặt. Đoạn ông quay sang vua, tay nắm thành quyền.
- Bẩm Bệ hạ, dù gì vụ việc này Thường Kiệt cũng có lỗi, hạ thần xin được đưa Thường Kiệt về phủ Trường Yên dạy dỗ lại.
Vua Lý phẩy tay ra hiệu. Khai Quốc vương cúi đầu hành lễ.
- Hạ thần xin lui.
Đi qua Thường Kiệt, ông đánh mắt ra hiệu, Thường Kiệt ngoan ngoãn đứng dậy đi theo. Y vừa đứng lên, Nhật Tôn chợt cầm lấy tay y, ánh mắt đầy lo lắng.
Thường Kiệt gỡ tay Nhật Tôn ra, y cười hiền, dùng khẩu hình nói với Nhật Tôn.
- Không sao đâu.
Lên xe ngựa, Thường Kiệt nhìn chân mày cha nuôi y không có chút giãn ra, y toan lên tiếng để cơn giận của ông nguôi ngoai một chút.
- Nghĩa phụ...
Chợt Khai Quốc vương giơ tay ra hiệu ngưng nói, ông nghiến răng thốt ra từng chữ một.
- Nếu không muốn ta tức điên lên thì im lặng đi.
Thường Kiệt đành nuốt lại những gì y toan nói. Cả đường đi về phủ Trường Yên cứ tĩnh lặng đến ngột thở như vậy. Đến cả côn trùng, ếch nhái hình như cũng cảm nhận được cơn giận của Khai Quốc vương, đêm nay chúng im bặt đến lạ.
Sáng sớm hôm sau về đến phủ Trường Yên, gia nô trên dưới cả phủ cũng run người vì cơn thịnh nộ của Khai Quốc vương. Thường Hiến đứng bên cạnh ông hầu trà cũng bị sát khí làm cho sợ hãi.
Khai Quốc vương ngồi ở ghế thượng toạ, ông đanh giọng nói với Thường Kiệt đang quỳ ở phía dưới.
- Đưa con vào học cùng Thái tử là để hai đứa cùng có động lực. Ta cũng đâu cấm hai đứa vui chơi, nhưng đằng này con lại rủ Thái tử đua thuyền vào đêm hôm khuya khoắt. Hôm ấy con cứu được Thái tử, nhưng lần sau thì chưa chắc. Nếu hai đứa xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với Bệ hạ, làm sao ăn nói trước linh bài Sùng tiết Tướng quân.
- Nghĩa phụ, tội là do con, con nguyện chịu phạt.
- Phạt, tất nhiên phải phạt.
Thường Hiến không đành nhìn anh trai y phải chịu phạt, y chạy xuống phía dưới quỳ xuống, khẩn hoản cầu xin.
- Nghĩa phụ, dù gì đây cũng là lần đầu, người có thể tha cho anh Tuấn được không?
Khai Quốc vương hất văng chén trà. Thường Hiến sợ hãi đến nỗi cả người ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hai người thấy cha nuôi của mình tức giận đến như vậy.
- Xàm ngôn. Nếu không lập nghiêm, để cho luông tuồng, sau này trắc nết khó sửa.
Sau vụ đấy, Nhật Tôn bị phạt quỳ ở cung Long Đức, vua ra lệnh không ai được đến gần. Phạm Thân dù thương lắm cũng chỉ dám cho y uống vài ngụm nước. Đến ngày thứ hai, cơ thể y không chịu nổi mà ngất lịm đi, hai đầu gối cũng bầm tím với tê cứng.
Thường Kiệt cũng không khá hơn bao nhiêu. Y bị phạt trượng, phải nằm liệt giường. Cũng may có Thường Hiến ở bên chăm sóc nên tình trạng của y mới khá hơn một chút.
Sáng hôm sau, Thường Kiệt ngủ dậy, cả ngày hôm qua nằm sấp đã khiến cả người y ê ẩm. Y bước xuống giường toan vận động cơ thể.
Thường Hiến vừa mang cháo đến, đập vào mắt y là cảnh tượng Thường Kiệt ngã trên sàn.
- Anh Tuấn!
Y hốt hoảng gọi tên Thường Kiệt, vội chạy đến đặt bát cháo xuống bàn rồi đỡ Thường Kiệt dậy.
Thường Kiệt hoảng loạn cầm lấy hai vai y.
- Chương, sao anh không đi được vậy?
- Ba mươi trượng giáng xuống người anh, làm sao ngày một ngày hai đã đi được, đến đứng còn không vững nữa là, chân chưa bị phế là còn may.
- Vậy...
- Đợi khi nào anh khoẻ hơn một chút, em đỡ anh tập đi. Còn bây giờ thì anh ăn cháo đi, vậy mới mau khoẻ.
Nhật Tôn tỉnh lại biết Thường Kiệt bị đánh thừa sống thiếu chết, y chạy vào cấm thành, bất chấp mưa nắng quỳ trước điện Trường Xuân hơn nửa ngày. Cuối cùng thì độ mặt lì của vị Thái tử ấy cũng lay động được vua cho phép y đến thăm Thường Kiệt.
- Phụ hoàng, con có thể ở lại chăm sóc hắn không?
- Hả?
Nhật Tôn dập đầu sát đất.
- Cầu xin phụ hoàng cho phép.
- Ừ, dù gì hai đứa cũng thân với nhau, có con ở bên chắc Thường Kiệt sẽ mau khoẻ hơn.
- Đa tạ phụ hoàng.
Khi vua mới lên ngôi đã ra lệnh sửa lại đường xá, cộng với việc Nhật Tôn liên tục thúc giục, nên đi nửa ngày đường là đến phủ Trường Yên. Nhật Tôn vừa xuống xe, y mặc kệ tất cả lao vào phòng Thường Kiệt.
Thường Kiệt nằm trên giường, thấy y thì vừa bất ngờ vừa vui mừng. Nhật Tôn khụy gối ngồi bên giường, vừa nói vừa khóc.
- Thường Kiệt, vì muốn ta vui nên ngươi mới bị như vậy. Cảm ơn... xin lỗi ngươi.
- Thần không sao.
Nhật Tôn ôm lấy Thường Kiệt khóc nấc lên. Thường Kiệt vì cảm động mà khoé mi cũng đã vương chút nước mắt.
Thường Kiệt dỗ mãi mà Nhật Tôn vẫn chưa chịu nín, y mới buông câu nửa đùa.
- Sao vậy, thần mới là người cần an ủi mà, sao giờ thần lại phải đi an ủi ngược lại Thái tử vậy.
- Thường Kiệt, ta sẽ ở đây đến khi nào ngươi khoẻ mới đi.
- Vậy sao được, Thái tử còn phải đi học mà.
- Ta xin phụ hoàng rồi, ta cũng đã mang đồ đến rồi, ngươi không được từ chối ý tốt của ta.
- Vậy thì được.
Nhật Tôn ăn dằm nằm dề ở phủ Trường Yên, đúng ra là ăn dằm nằm dề ở phòng Thường Kiệt nửa tháng trời.
Hôm ấy Nhật Tôn đỡ Thường Kiệt xuống giường để tập đi lại. Đang đi trên hành lang, Nhật Tôn chợt vẫy tay sang phía bên kia.
- Chú Bồ, con ở đây.
Khai Quốc vương cười hiền, đoạn ông đi đến chỗ Nhật Tôn. Thường Kiệt nhìn thấy ông thì có chút hơi khó mở lời, y sợ ông vẫn còn giận y.
Thường Kiệt nhỏ giọng nói.
- Nghĩa phụ...
- Vết thương của con ra sao rồi? Đi lại được chưa?
- Con đỡ rồi, có lẽ là sắp được.
Ông gật gù.
- Vậy thì tốt rồi, lên kinh thành hai đứa đừng nghịch ngợm như vậy nữa nhé.
- Dạ.
Nhật Tôn nhanh nhảu nói.
- Chú đúng là không nghiêm được bao lâu, mới có một thoáng đã trở lại hiền hòa như xưa.
Y đưa tay ra sau gãi đầu cười hì hì.
Khai Quốc vương chỉ biết lắc đầu cười, ông đi qua Thường Kiệt, vỗ vai y làm y đang chìm trong suy nghĩ bỗng quay trở lại thực tại. Nhật Tôn nghĩ Thường Kiệt giận Khai Quốc vương nên lên tiếng nói đỡ.
- Này, ngươi giận chú Bồ hả? Dù ta cũng có tội, nhưng ta vẫn muốn nói điều này. Thường Hiến nói với ta, lúc trượng cuối cùng giáng xuống người ngươi, ngươi loạng choạng đứng dậy suýt thì ngã, chú Bồ đã vô thức đưa tay ra đỡ ngươi, nhưng Thường Hiến đã chạy đến đỡ ngươi trước rồi, bởi vậy chú ấy mới ngượng ngùng thu tay lại. Ngươi trong lòng chú Bồ không hề thua kém Thường Hiến đâu, đừng giận chú ấy nữa, có được không?
Thường Kiệt biết chứ, lúc đó y cũng đã nhìn thấy, y đã những mong điều y thấy, không phải là nhìn lầm.
- Thần đâu có giận, có giận thì cũng tự giận chính bản thân mình.
Một tuần sau, Thường Kiệt đã đi lại bình thường, hai người mới bắt đầu thu dọn hành trang để quay trở lại kinh thành.
Khai Quốc vương và Thường Hiến đứng trước cửa phủ để tiễn hai người, có điều ông đứng đó cứ trầm ngâm. Nghe tiếng bước chân, ông mới định thần lại rồi quay về phía Nhật Tôn.
- Chú Bồ, con đi đây.
Nói xong, Nhật Tôn cúi chào rồi đi ra xe ngựa trước. Thường Kiệt ngập ngừng một hồi, mãi mới thốt ra được.
- Nghĩa phụ, con đi đây.
Y vừa lướt qua, chợt ông lên tiếng gọi y lại.
- Thường Kiệt, đừng giận ta nữa nhé, có được không?
Thường Kiệt khựng lại, y quay lại nhìn ông, rồi tiến tới ôm chầm lấy ông.
- Trước giờ con chưa hề giận người, người luôn là vì chúng con mà.
- Cảm ơn con.
- Con đi đây.
- Ừ. Bảo trọng nhé.
Thường Kiệt quay đi, kiên định bước lên xe ngựa. Đợi khi chiếc xe lăn bánh, Khai Quốc vương như được giải phóng cảm xúc, sống mũi ông cay xè, khoé mi đẫm nước mắt. Từ lâu, ông đã coi y và Thường Hiến là con ruột mà nuôi dưỡng. Ngày ông phạt y, cũng là ngày ông đau nhất.
- Thằng nhóc ngày nào mới đến vai ta, giờ đã cao vậy rồi.
Nhìn Thường Kiệt cứ nhìn vào vô định, Nhật Tôn mới vỗ vai y.
- Ngươi sao vậy? Khóc hả?
- Không, thần chỉ suy nghĩ chút thôi.
Hỏi vậy thôi chứ Nhật Tôn đã biết rõ rồi, nhìn vào đôi mắt ấy là biết, hốc mắt hắn đã đẫm nước mắt rồi.
_______________
+Cung Long Đức: nơi ở của Thái tử nhà Lý, được xây ngoài thành để Thái tử hiểu việc dân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.