Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 27:




Vì không mở cửa cho công chúng và chỉ nằm trong trang viên nên trung tâm động vật đi lạc này không có quầy lễ tân sau khi mở cửa, có một khu vực nghỉ ngơi đầy nắng, trong đó có nhiều chuồng mèo, chuồng chó và nhiều thứ khác. Nơi cho chim nghỉ ngơi. Khu mô phỏng, Lộ Hành Chu nhìn vào bên trong, bên trong có một khoảng trống.
Quản gia từ phía sau giải thích nói: "Nơi này là dành riêng cho các loại động vật khác. Đại thiếu gia nói, nếu sau này thiếu gia gặp phải loại động vật hoang dã khác, chúng ta sẽ lấp đầy nơi này theo sở thích và thói quen sinh hoạt của nó mà bổ sung sau."
Lộ Hành Chu gật gật đầu, rồi tiếp tục đi vào trong, khu vực ở giữa là khu thú y, bao gồm vệ sinh, khử trùng, cắt tỉa và kiểm tra.
Tới nơi này, quản gia nói: ""Đại thiếu gia nói sẽ tuyển một bác sĩ thú y chuyên ngành ở đây để đảm bảo sẽ trực ca. Còn việc vệ sinh, khử trùng và cắt tỉa lông thì thiếu gia không cần làm. Chính mình bên trong có một cái máy làm sạch hoàn toàn tự động, sẽ có nhân viên chuyên trách cắt."
Lộ Hành Chu gật gật đầu nhưng lại nhìn quản gia nói: "Phần cắt tỉa này... Tạm thời đừng cử động, bọn chúng đều là thú hoang, nếu muốn có nhà thì tốt nhất nên giúp cắt tỉa lông cho chúng."
Quản gia gật đầu ghi chép vào iPad thượng ký lục xuống dưới, sau đó ngẩng đầu nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Thiếu gia không nhận nuôi toàn bộ bọn nó sao?"
Lộ Hành Chu lắc lắc đầu nói: "Không, tôi càng hy vọng bọn nó có thể tìm được duyên phận thuộc về mình."
Theo cậu thấy, những con vật đó cũng giống như những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Cậu giống như viện trưởng trại trẻ mồ côi. Cậu yêu thương từng đứa một, nhưng điều chúng cần hơn cả là có một mái ấm nhỏ.
Cậu có khả năng nhận nuôi tất cả, toàn bộ dạy bọn nó, nhưng nếu có quá nhiều, tình yêu sẽ trở nên bất bình đẳng.
Quản gia gật gật đầu, ghi lại một cách trung thực suy nghĩ của Lộ Hành Chu. Lộ Hành Chu nhìn tổng thể hiệu thuốc chứa đầy thuốc thú y.
Phía trước là khu cho ăn nửa kín, cuối cùng là khu nghỉ ngơi ngoài trời để thú cưng có thể tắm nắng.
Sự chuẩn bị ở đây rất đầy đủ, cũng sẽ không hạn chế các con vật tự do, Lộ Hành Chu thật sự rất thích nơi này.
Cậu nhìn quản gia nói: "Tôi không có gì để nói thêm, ở đây thực sự rất tuyệt."
Quản gia gật gật đầu, ông thu hồi iPad nói: "Được rồi, tiểu thiếu gia, bây giờ tôi sẽ sắp xếp dây chuyền sản xuất, buổi chiều đồ sẽ được giao đến."
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm gật gật đầu, quản gia rời khỏi trung tâm động vật, Lộ Hành Chu ngồi dưới gốc cây nguyệt quế lớn, ngẩng đầu nhìn cây nguyệt quế lớn: "Thụ gia gia, ông có thể thông tri nhóm mèo không?"
Những con vật đi lạc duy nhất mà cậu biết bây giờ chỉ có nhóm mèo trung thành Tiểu Bò Sữa thôi, Cảnh Trường đã hòa nhập thành công vào cơ sở và trở thành linh vật của Cục Công an thành phố Đế Đô, mà nhóm quạ quạ trước nay đều không cảm thấy mình là động vật lưu lạc, bọn họ là vua của bầu trời, những quạ thích bắt nạt, họ là những người duy nhất bắt nạt người khác, không ai khác có thể bắt nạt họ.
Mà chó chính nghĩa giúp cậu chỉ nghe qua trong miệng Tiểu Bò Sữa cùng quạ quạ, cậu nhưng thật ra muốn gặp, chẳng qua còn phải đợi chờ.
Thụ gia gia thanh âm vang lên: "Không được, ngôn ngữ của chúng ta không giống động vật."
Lộ Hành Chu có chút tiếc nuối, nhưng cũng bình thường, thực vật và động vật không có hệ ngôn ngữ giống nhau, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, cậu có thể nghe được.
Tặng Thụ gia gia
Sau khi bật máy tưới nước, Lộ Hành Chu quyết định quay lại phòng, nằm đọc kịch bản.
Phim ma chuẩn bị lên.
Vào phòng, Lộ Vân Nhĩ vẻ mặt cá mặn nằm liệt trên sô pha, nhìn thấy Lộ Hành Chu đi vào, hắn đưa tay vẫy vẫy như một con nhuyễn thể nói: "Thế nào, xem xong rồi?"
Lộ Hành Chu cao hứng gật gật đầu ngồi xuống bên cạnh Lộ Vân Nhĩ nói: "Thật tốt, đồ vật bên trong đều chuẩn bị rất tốt, anh cả thật tốt."
Lộ Vân Nhĩ khịt mũi mấp máy một chút đem đầu mình nhét vào trên đùi Lộ Hành Chu nhắm mắt lại nhắm mắt bình tĩnh nói: "Ừ, ừ, ừ, anh hai không lợi hại, em biết giá trị con người của anh là đáng giá bao nhiêu không, đồ em trai thúi?"
Lộ Hành Chu cảm thấy trên đùi nặng trĩu nhìn anh hai chơi xấu trầm mặc lấy ra di động răng rắc chụp một tấm.
Lộ Vân Nhĩ một cái giật mình mở bừng mắt nhìn Lộ Hành Chu nói: "Em đang làm gì vậy?"
Lộ Hành Chu im lặng chỉnh sửa bức ảnh: "Không phải em đang muốn cảm nhận giá trị của anh sao? Đây là góc nhìn của bạn gái trong truyền thuyết, cũng không biết bức ảnh này có thể đổi bao nhiêu tiền."
Lộ Vân Nhĩ tặc lưỡi một tiếng, đột nhiên chửi thề: "Em có biết vừa rồi anh đã trải qua chuyện gì không? Anh Đan thiếu chút nữa đem anh dìm chết rồi không, nhưng anh luôn có cảm giác như anh ấy đột nhiên vui lên?"
Lộ Hành Chu nhìn Lộ Vân Nhĩ với vẻ thương hại. Anh trai thật đáng thương còn không biết chính mình khả năng trải qua cái gì đâu.
【Nói thế nào nhỉ, mình nhớ trong cốt truyện cũng phát hiện ra anh Đan là vua cạnh tranh trong giới giải trí mỗi ngày ở nhà nhìn thấy anh hai đều buồn phiền, bây giờ biết rồi, chắc là còn sợ anh hai không có bối cảnh lớn lại bị quy tắc ngầm, nên anh ấy không dám nhận một số bộ phim truyền hình và chương trình giải trí, hiện tại... Hy vọng sau này anh hai vẫn có thể rảnh rỗi như vậy.】
Lộ Vân Nhĩ bỗng nhiên trợn mắt, đúng rồi, hắn sắp không xong rồi!!!
Hắn vốn đã nghĩ rằng khi nói không muốn, Tư Đan sẽ dùng chuyện này mà thở ngắn thở dài.
Hắn ngồi dậy nhìn Lộ Hành Chu, làm một đại minh tinh thành thục, có thể tìm được việc làm cho mình trước khi anh Đan tìm được nhiều việc cho hắn.
Lộ Hành Chu không biết vì sao cậu vừa mới cùng con cá mặn này giống nhau thậm chí không có ý định lật người lại, anh hai tự nhiên thành bộ dạng này vậy, Lộ Hành Chu yên lặng xê dịch thân mình.
Dưới cái nhìn xuyên thấu của Lộ Vân Nhĩ cậu đột nhiên khẩn trương muốn giảm bớt sự hiện diện của mình.
Lộ Vân Nhĩ cười tủm tỉm nói: "Em trai nha ~ em không phải muốn làm biên kịch cùng đạo diễn sao? Có kịch bản sao? Anh nhìn xem, miễn phí biểu diễn."
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt nói: "Đó... là phim ma. Anh hai, anh thật sự muốn diễn sao?"
【Mình nhớ anh hai chúa sợ ma mà? Thụ gia gia nói, bởi vì sợ quỷ nên không dám đi WC, anh hai liền tiểu luôn ở trong chăn, sau khi bị phát hiện còn nói là ba tới chỗ anh ấy tè ra nên mới như vậy, kết quả bị ăn đòn nhừ tử....】
Lộ Vân Nhĩ trừng mắt. Cái cây phía sau kia bị gì đấy? Kể chuyện của anh cả thì thôi đi, cả hắn cũng nói luôn!!!
Nhìn vào ánh mắt ngây thơ của Lộ Hành Chu, Lộ Vân Nhĩ cắn răng một cái, hắn yên lặng ưỡn ngực nói; "Sao tôi lại không thể? Là đàn ông, anh không thể nói không, còn không phải là phim ma sao? Đóng phim anh còn có thể sợ à?"
Lộ Hành Chu mím môi nói: "Anh hai, anh thật sự không suy xét một chút? Câu chuyện này thật sự rất đáng sợ..."
Lộ Vân Nhĩ cười lạnh một tiếng, hắn đã phi A Mông nước Ngô, hiện tại kịch bản hắn còn không biết sao? Cưa điện sát nhân ma, thú bông giết người, vai hề giết người...
Hắn sợ chính là cái loại đồ hư vô mờ mịt, nhưng loại này thật thể hắn nhưng không sợ.
Không phải cậu nói, hiện tại phim ma ở bầu không khí quỷ dị đều là em trai, cảnh máu me cũng chẳng ra gì.
Nhìn Lộ Vân Nhĩ tự tin như vậy, Lộ Hành Chu gật gật đầu nói: "Vậy như vậy định rồi? Lát nữa em sẽ sắp xếp kịch bản và gửi cho anh Tư."
Lộ Vân Nhĩ gật gật đầu, thầm khen ngợi bản thân, em trai cuối nhận ra anh trai, hắn muốn cùng em trai để bù đắp những đau khổ mà cậu đã phải chịu đựng bao năm qua.
Vì vậy, đối với những công việc đó, hãy đợi đến khi có cơ hội chiến thắng. Anh trai cậu đã rất nỗ lực để được Fans ưu ái và anh ấy không thể thua được.
Sau khi nhận được tin, Tư Đan tặc lưỡi nhưng không nói gì chỉ nói rằng tạm thời y sẽ không nhận bất kỳ công việc nào và sẽ đợi xác nhận khi nào bộ phim của anh trai cậu sẽ được quay.
Mà Lộ Hành Chu cũng đã hiểu rất rõ cách phân loại phim ở thế giới này, khác với cách phân loại phim chung ở nơi này, phim hài kịch thông thường không có yếu tố trái ngược nhau và phù hợp với mọi lứa tuổi. Ngoài ra còn có phim giáo dục tâm sinh lý nhưng chỉ dành cho những người trên 18 tuổi xem.
Công trình quy mô lớn chỉ những người từ 15 tuổi trở lên mới có thể xem được nên ma quỷ có thể xuất hiện ở đây, bao gồm cả quái vật và thủy quái.
Vì vậy, Lộ Hành Chu bắt đầu sửa đổi kịch bản, bộ kịch Sở Nhân Mỹ này đối với họ là cái bóng của tuổi trưởng thành và tuổi thơ đối với nhiều người. Dù sao, Lộ Hành Chu xem xong cũng không dám uống nước. Sợ cậu uống rượu ở bể bơi, Sở Nhân Mỹ xuất hiện trước mặt cậu.
Buổi sáng ngày thứ ba, Lộ Hành Chu xem lại kịch bản đã sửa xong, duỗi eo. Sau khi gửi cho Tư Đan xong, cậu hít một hơi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng Tống Khanh xuất hiện.
"Chu Chu, mẹ đã trở lại."
Lộ Hành Chu mở ra cửa phòng, Tống Khanh cho cậu cái ôm, bà sờ đầu Lộ Hành Chu ánh mắt ôn nhu nói: "Mẹ đều tra được, ủy khuất Chu Chu, Thẩm Đình Bách nói buổi chiều sẽ mang người lại đây, Chu Chu yên tâm, mẹ sẽ không làm con chịu ủy khuất."!
- --------------------
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.