Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 29:




Bên ngoài nhà Lộ gia, Thẩm Đình Bách ngồi trong xe nhìn thiếu niên ngồi ở ghế phó lái. Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, cơ thể gầy yếu, cả người trông giống như thủy tinh sắp vỡ đến nơi.
Thẩm Đình Bách nhìn con trai của mình, trong mắt hiện lên một tia mất kiên nhẫn. Chờ Thẩm Niên Hiểu ngẩng đầu, gương mặt gã lại thay đổi biểu cảm.
Gã ôn hòa nói: "Tiểu Hiểu, con nhớ những lời ba với mẹ nói không? Bắt đầu từ hôm nay, con chính là Tiểu Lục Lộ gia, nhớ kỹ, Lộ gia nhà họ có một người tên là Lộ Hành Chu, con phải đuổi thằng nhóc đó đi."
Thẩm Niên Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia hận ý, có lẽ vì tâm tình thất thường nên ho khan, toàn thân run rẩy hai lần, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ lên. Trong mắt tràn đầy nước mắt sinh lí.
Nó cười nói: "Yên tâm đi, con hiểu rồi ạ"
Nó hận chết Lộ gia, càng ghét Lộ Hành Chu hơn, từ nhỏ nó đã biết mình là một công cụ, công cụ để ba mẹ tranh giành tình yêu. Đúng là châm chọc, ba mẹ về mặt sinh lý của nó không thích người kia, thế mà lại đi thích người cùng giới. Mà sự xuất hiện của nó cũng chỉ để biến ánh trăng trên bầu trời của người kia trở thành ngọc dưới mặt đất, như vậy là bọn họ có thể chạm vào người đó.
Sở dĩ nó sinh non nên thân thể kém thành như vậy cũng vì con trai của người kia. Vì con trai của họ đã sinh ra nên nó cũng bị ép sinh ra khi chưa đủ tháng.
Nó thích đua xe, thích trượt tuyết, thích lướt sóng, nhưng những thứ này nó không thể nào được đụng vào, bởi vì thân thể nó không cho phép, nó chỉ có thể an tĩnh ngồi trong phòng nhìn bạn cùng lứa tuổi chơi đùa bên ngoài, bị người gọi là ma ốm.
Nó rũ mắt, trong mắt đầy sự châm chọc. Đến nhà Lộ gia, cặp ba mẹ về mặt sinh lý của nó sẽ không còn cách nào thao túng nó nữa. Họ đừng hòng sống tốt, tất cả đều phải chết chung. Nó sống tốt thì người khác cũng đừng mơ, nhất là ba mẹ nó.
Xe chậm rãi tiến vào Lộ gia, nhìn trang viên trước mắt, Thẩm Niên Hiểu càng hận.
Lộ gia đãi khách tại đại sảnh, trừ bỏ Lộ Khiếu, những người khác tất cả đều ở đây, bao gồm Tần Yên Chức, Tống Khanh, ông ngoại Tống, Lộ Kỳ Dịch, Lộ Vân Nhĩ bọn họ đều ở, đều đang chờ tên giả mạo kia đến.
Còn Lộ Hành Chu? Lộ Hành Chu còn đang ở trên lầu, Tống Khanh bảo cậu đợi rồi lát nữa xuống sau.
Ở cổng, Lộ Khiếu đứng nhìn xe của Thẩm Đình Bách càng ngày càng đến gần, tuy hôm nay không khí ở nhà đặc biệt không ổn nhưng khi nghĩ đến Tiểu Lục đã trở về, Khanh Khanh nhất định sẽ tha thứ cho hắn, hắn liền phá lệ vui vẻ.
Cửa xe mở ra, một thanh niên mảnh khảnh bước ra, Thẩm Đình Bách đi theo phía sau thiếu niên, gã đi tới trước mặt Lộ Khiếu vỗ vỗ cánh tay Lộ Khiếu nói: "Tôi đưa người về cho cậu rồi đây."
Lộ Khiếu hướng tới Thẩm Đình Bách gật gật đầu, dùng ôm một chút Thẩm Đình Bách nói: "Cảm ơn."
Thẩm Đình Bách vỗ mông hắn nói: "Đều là anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, cảm ơn cái gì?"
Lộ Khiếu chậc một tiếng nói: "Còn vỗ mông tôi nữa là tôi bụp cậu giờ. Hình như cơ thể Tiểu Lục không ổn hả?"
Thẩm Đình Bách gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Lục tương đối yếu đuối vì tuổi thơ khó khăn, không thể quá xúc động. Người nhà cậu..."
Lộ Khiếu hiểu ngay Thẩm Đình Bách đang nói đến ai, lắc đầu nói: "Bố tôi vẫn chưa về, ông ấy vẫn ở đây."
Thẩm Đình Bách thở dài nói: "Dù sao thì mọi người hãy cẩn thận. Tiểu Lục từ nhỏ đã lang thang khắp nơi, không có cảm giác an toàn. Hãy đưa nó đi càng sớm càng tốt. Đừng để Tiểu Lục bị thương."
Lộ Khiếu sờ mũi tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đi vào trước đi."
Hắn nhìn Thẩm Niên Hiểu vẻ mặt cẩn thận: "Tiểu Lục, cha đỡ con đi vào nhé?"
Thẩm Niên Hiểu ngẩng đầu chớp chớp mắt, màu đỏ trong hốc mắt càng sâu. Nó hơi gật đầu: "Vâng."
Lộ Khiếu ở bên cạnh giúp đỡ Thẩm Niên Hiểu đi vào trong giống như một con chó ngốc. Thẩm Niên Hiểu ngẩn ra, cúi đầu đi theo động tác của Lộ Khiếu bước vào, ánh mắt nhìn bản thân được Lộ Khiếu đỡ lấy.
Thẩm Đình Bách nheo mắt đi theo hắn vào.
Đến nơi, Tống Khanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Niên Hiểu không buồn cũng không vui. Lộ Khiếu chỉ nghĩ vợ vui quá nên hưng phấn nói: "Vợ, Tiểu Lục đã trở lại."
Tống Khanh hốc mắt ửng đỏ, chắc chắn là tức giận nhìn Thẩm Niên Hiểu nói: "Nó là Tiểu Lục?"
Thẩm Niên Hiểu còn lại là hốc mắt đỏ lên, há mồm kêu một tiếng: "Mẹ."
Tống Khanh suýt nữa là nôn ọe. Bà bình thản nói: "Đừng gọi mẹ gấp như thế, cậu thật sự là con tôi à?"
Thẩm Niên Hiểu có chút vô thố nhìn Lộ Khiếu, Lộ Khiếu tâm mềm nhũn nói: "Như thế nào không phải, em xem Niên Niên giống anh như thế nào này."
Thẩm Niên Hiểu đáng thương nhìn Tống Khanh, trong mắt đầy sự tội nghiệp. Nó còn há miệng thở, nhìn Lộ Khiếu tỏ vẻ nhút nhát.
Lộ Khiếu vội nói: "Em phải tin tưởng Đình Bách. Cậu ấy đã kiểm tra rồi, xét nghiệm cậu ấy làm còn lỗi được hả?"
Lộ Hành Chu ở trên lầu đã bắt đầu cười sặc. Hình như ba cậu thật sự là một người có cơ bắp nhưng không có não, cũng không biết tổng giám đốc Lộ tàn nhẫn lạnh lùng trong truyền thuyết mà bên ngoài đồn có phải ông không nữa.
【 ha ha ha ha, buồn cười muốn chết, khi cha đối mặt với mẹ nhìn thật sự đáng thương, đầu óc như bị luyến ái não đá văng đi. 】
Ông ngoại Tống giương mắt xem xét trên lầu, ông liền biết Chu Chu tuyệt đối là đang nghe lén, Lộ Vân Nhĩ thiếu chút nữa cười ra tiếng, gương mặt vốn nghiêm túc cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thẩm Đình Bách thấy thế nhanh chóng nói: "Chị dâu, trước đó tôi đã đưa Niên Niên đi làm xét nghiệm, thằng bé đúng thật là Tiểu Lục. Lúc tôi tìm được thằng bé, nó còn đang ở tầng hầm, nếu không phải thằng bé đến chỗ tôi hiến máu thì tôi cũng không phát hiện ra được. Cậu yên tâm, nó không phải tới đây vì tiền đâu."
Tống Khanh thản nhiên liếc nhìn Thẩm Đình Bách một cái, Lộ Khiếu vẫn đang nhìn chằm chằm vào vợ mình.
Lộ Hành Chu tự à một tiếng trong lòng, Tiểu Niên?
[Chậc chậc, tên của người này là do Thẩm Đình Bách đặt dựa theo tình yêu dành cho lão cha mình đây mà. Thẩm Niên Hiểu, Thẩm Niệm Khiếu (Niệm: nhớ).]
Lộ Khiếu nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, thanh âm này là từ đâu truyền ra? Buổi sáng hôm nay hắn liền nghe được, lúc ấy còn tưởng rằng là ảo giác, hiện tại... sao giờ lại xuất hiện rồi?
Tống Khanh nhìn bộ dạng của Lộ Khiếu thật sự không vừa mắt chút nào. Ai ngờ tổng giám đốc Lộ năm đó thâu tóm thương trường khi về nhà lại biến thành một chú cún ngốc nghếch thế này.
Bà sắc mặt nhu hòa lên nhìn Thẩm Đình Bách nói: "Không phải tôi không tin chỉ là tôi quá sợ hãi. Chúng ta hãy thử xem.. Những năm qua chỉ cần có một tin tức là tôi và A Khiếu lập tức chạy tới, lần nào cũng thất vọng trở về. Những ai tìm tới cửa thì đều lại vì tiền, tôi thật sự..."
Hốc mắt bà đỏ lên trông cực kỳ chân thành, cứ nghĩ đến việc Tiểu Lục vẫn luôn ở bên cạnh mà bà lại không biết, nếu không phải đột nhiên có thể nghe được tiếng lòng của Tiểu Lục rồi phát hiện chân tướng, bà thật sự không biết sẽ như thế nào nữa.
Lộ Khiếu buông tay Thẩm Niên Hiểu xuống, hắn sải bước tới ôm Tống Khanh nói: "Khanh Khanh, không phải sợ, không được thì để Đình Bách kiểm tra lần nữa là được mà."
Hắn nhìn Thẩm Niên Hiểu với vẻ xin lỗi: "Để con chịu thiệt rồi."
Sắc mặt Thẩm Đình Bách nhăn nhó rồi sau đó lấy lại vẻ dịu dàng trong chớp mắt: "Được, tôi làm ngay."
Cũng may Giang Minh Nguyệt hiện tại đang ở bệnh viện, trước khi đến gã mang theo chút đề phòng, nếu không... sẽ rất phiền phức.
Lộ Khiếu ngước mắt nhìn về phía trong nhà lần nữa, xác định không nghe thấy âm thanh đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự thực sự không hiểu thanh âm đang nói cái gì, cái tên Thẩm Niên Hiểu thì làm sao? Đình Bách thích hắn? Sao có thể? Bọn họ là anh em đấy.
Khanh Khanh mới là người hắn yêu.
Tống Khanh ngẩng đầu gật nói: "Được, để thằng Vân Nhĩ đi giúp đỡ đi."
Thẩm Đình Bách gật đầu, gã không nghi ngờ gì cả, gã và Lộ Khiếu đã quen nhau từ nhỏ, Lộ Vân Nhĩ cũng do gã nhìn hắn lớn lên, đến lúc đó chỉ cần tìm cớ để đánh lạc hướng Lộ Vân Nhĩ là được.
Thẩm Đình Bách nhìn mắt vẻ mặt ủy khuất Thẩm Niên Hiểu nói: "Vậy Tiểu Niên cứ đợi ở đây, tôi sẽ đi rồi về."
Lộ Vân Nhĩ lộ ra tươi cười, hắn nói: "Đi thôi, chú Thẩm, đi nhanh về nhanh."
Thẩm Niên Hiểu vẫn duy trì thiết lập như bông sen, dạ một tiếng. Thẩm Đình Bách bứt mấy cọng tóc trên đầu Thẩm Niên Hiểu, Tống Khanh cũng cho Lộ Vân Nhĩ mấy cọng tóc.
Hai người cùng đi đến bệnh viện của Thẩm Đình Bách.
Xe đi được nửa đường, Lộ Vân Nhĩ mới cười cùng Thẩm Đình Bách nói: "Chú Thẩm, ngại quá, mẹ tôi cũng là sợ, mẹ không phải không tin chú."
Thẩm Đình Bách ôn hòa gật gật đầu nói: "Chú biết, mẹ con chính là như vậy."
Lộ Vân Nhĩ ừ một tiếng nói: "Vừa rồi cháu mới nhận được một tin tức phải đến phòng làm việc một chuyến. Chú cứ làm kiểm tra luôn một lần là được, chờ cháu đến bệnh viện tìm chú sau."
Thẩm Đình Bách đương nhiên cầu còn không được, gã thả Lộ Vân Nhĩ dưới phòng làm việc của hắn.
Nhà Lộ gia, Thẩm Niên Hiểu ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, Tống Khanh gắt gao nhìn nó, bà vẫn là không hiểu đến bây giờ cũng chưa suy nghĩ cẩn thận một chuyện, năm đó Lộ Khiếu không ngủ với Giang Minh Nguyệt thì sao Lộ Khiếu không phủ nhận? Dù sao chưa làm thì vẫn có thể cảm giác được mà đúng không?
Uống say rồi thì cũng không cương nổi nữa, vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Lộ Hành Chu ở trên lầu cũng hiếu kỳ, cậu hỏi cây lan điếu: "Lan à, có biết sao cha tôi cho rằng ông ấy đã ngủ với Giang Minh Nguyệt thế? Trong sách cũng không nói rõ, chỉ nói bọn họ không ngủ với nhau."
Lan điếu lười nhác thanh âm vang lên nói: "Việc này ta đúng thật là biết, cha anh gọi là Lộ Khiếu đúng không?"
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Đúng rồi, cho nên rốt cuộc là tình huống như thế nào?"
Lan điếu ríu rít chia sẻ câu chuyện mình hóng hớt được với Lộ Hành Chu. Nó cũng chưa từng thấy con người kỳ lạ đến như thế. Lúc đó chuyện này cũng rất hot trong giới thực vật hệ bà tám thích nấu xói.
Ngay lúc Lộ Khiếu đang cân nhắc nên làm gì để làm dịu đi bầu không khí này, tiếng cười điên cuồng truyền đến từ trên lầu.
【Ha ha ha ha ha ha ha ha, méo ổn rồi, tôi sắp cười chết rồi. Thật hay giả vậy? Tôi không ngờ mọi chuyện lại như thế đấy. Cha tôi thật sự làm anh khóc xỉu đó, sao lại có người thảm như ông ấy vậy?】
Dưới lầu người cùng nhìn lên lầu, chỉ có Thẩm Niên Hiểu vẻ mặt mộng bức, Lộ Khiếu vẻ mặt phẫn nộ, ở trong mắt hắn chỉ có Lộ Hành Chu ở trên lầu, cho nên tiếng cười vừa rồi còn những lời đó chỉ có thể là Lộ Hành Chu.
Thanh âm cũng cùng giọng Lộ Hành Chu giống nhau!
Hắn nhìn những người khác nói: "Mọi người nghe được thanh âm gì không?"
Những người khác còn chưa nói gì thì Thẩm Niên Hiểu đã lắc đầu, giọng nói như muỗi, nó nói: "Không có."
- --------------------
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.