Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 36:




Mắt Đặng Mai sáng lên khi nhìn thấy nó, làm sao có thể hay như vậy được? Kịch bản thực sự đã chạm đến trái tim y chỉ từ lời văn mà nói chính xác là một bộ phim ma hay. Tao hình Sở Nhân Mỹ thật sự rất mạnh, cảm giác đó, cảm giác bất lực không thể cưỡng lại được....
Chính là...
Đặng Mai buông kịch bản nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Kịch bản này là ai viết vậy? "
Lộ Hành Chu chỉ chính mình nói: "Tôi, còn có một vị đại lão, nhưng hắn không ở thế giới này."
【Đúng thật hắn không ở thế giới này, là ở một thế giới khác tới. 】
Lộ Vân Nhĩ thương tiếc nhìn Lộ Hành Chu, hắn nhớ lại lời Lộ Hành Chu đã nói trước đó.
Kiếp trước cậu là một đứa trẻ mồ côi, cậu đã cố gắng hết sức để sống một mình, nhưng kết quả...
Đời này lại bị Thẩm Đình Bách tính kế, Tiểu Lục của hắn thật đáng thương.
Đặng Mai liếm môi, anh gật đầu nói: "Trong trường hợp này thì tôi không có vấn đề gì. Diễn viên gì đó đều tìm đuợc chưa? Nhân vật Sở Nhân Mỹ này không dễ đóng..."
Lộ Hành Chu lắc đầu nói: "Nhân vật Sở Nhân Mỹ này tôi muốn dùng hình chiếu quay phim, chỉ cần động tác cũng đủ vặn vẹo, bầu không khí cũng đủ khủng bố là được, diễn viên cũng đã tìm đuợc, nam chính thì ở bên cạnh tôi."
Bên cạnh Lộ Vân Nhĩ yên lặng rơi lệ, nghĩ đến Sở Nhân Mỹ, bóng tối tâm lý và nỗi buồn mà Cố Sâm mang đến cho hắn không còn quá sâu sắc.
Đặng Mai nhìn bộ dáng Lộ Vân Nhĩ bi thương sợ hãi run bần bật vừa lòng gật đầu, liền gật đầu hài lòng. Xem Lộ Vân Nhĩ bộ dạng sợ hãi như vậy y biết nhất định có thể diễn xuất cảm giác sợ hãi khủng hoảng.
Hai người nói chuyện khác, sau khi xác định thời gian, Đặng Mai quyết định nhìn Lộ Hành Chu nói: "Tôi nhận."
Lộ Hành Chu vươn tay cười tủm tỉm nói: "Vậy thì hợp tác vui vẻ?"
Hai người nắm tay nhau mỉm cười, ngoại trừ Lộ Vân ở bên cạnh, nụ cười dần dần trở nên cay đắng chua xót.
Đạo diễn đều tìm đuợc, những cái khác cũng chuẩn bị tốt mọi thứ, ác mộng của hắn sắp sửa bắt đầu rồi.
Đặng Mai vừa mới chuẩn bị cầm kịch bản nghiên cứu lại, Lộ Hành Chu lại móc ra một xấp hợp đồng, Đặng Mai vẻ mặt nghi vấn nhìn Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Đặng đạo, anh có tiếp thu đầu tư không?"
Đặng Mai chớp chớp mắt nhìn Lộ Hành Chu, lại nhìn Lộ Vân Nhĩ nói: "Đầu tư?"
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Tôi muốn đầu tư vào chương trình tạp kỹ của anh, chương trình tạp kỹ của gia đình đó."
Đặng Mai biểu tình có chút chua xót, nghĩ đến buổi biểu diễn tạp kỹ của mình, đầu óc choáng váng, máu dâng trào.
Tưởng tượng đến những khách mời đó, y liền muốn lao xuống sông tắm cho bình tĩnh lại. Y nhanh chóng xua tay nói, "Cậu đừng nói đến cái đó, anh dự định sau mùa giải này sẽ ngừng quay chương trình tạp kỹ đó. Lúc đầu mọi người còn có chút sảng khoái. Hiện tại... Xem quá nhiều đánh nhau dựng tóc gáy sẽ cảm thấy mệt mỏi."
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Tôi biết, cho nên, tôi muốn sửa lại vài thứ, anh có thể xem qua, anh thấy đấy, không có gì đáng cãi nhau..."
【Sợ sau này bọn họ không có việc gì làm, chuyện này nối tiếp chuyện khác xảy ra, mùa thứ hai lập tức kết thúc. Lúc đó độ nổi tiếng cao như vậy, nhà đầu tư sẽ bỏ chạy nên mới có. Hai năm quay phim, ngay cả Mao cũng không nói ra điều này, Đặng Mai lúc đó cũng có biệt danh là Đạo diễn Mao, một đạo diễn thậm chí còn không có Mao...】
Lộ Vân Nhĩ thiếu chút nữa cười ra tiếng, Đặng Mai kỳ quái nhìn hắn, Lộ Vân Nhĩ vẫy tay nói: "Mao... Không đúng, Đặng đạo. Cậu xem thử đi, tôi cảm thấy Chu Chu nhà mình có điểm sáng tạo đấy."
Đặng Mai nhíu mày, cái mao gì...
Y tiếp nhận tin nhắn của Lộ Hành Chu gửi đến, nhìn quá trình chế tạo phiên bản mới của con tàu phía trên, ồ, thật thú vị.
Về quê sinh sống, trở về thực tại, gắn kết các nhóm gia đình lại với nhau, trao đổi sức lao động lấy vật chất...
Những gì Lộ Hành Chu cung cấp chỉ là quy trình chung. Nội dung và cách thức thiết lập phải do chính Đặng Mai thực hiện.
Nhưng chỉ cần nhìn vào ý tưởng này thì nó rất khả thi.
Cuốn sách hiện tại của họ là chụp ảnh sự tương tác giữa các gia đình, và sau đó vào ban đêm, một số gia đình tụ tập để tìm hiểu nhau.
Bởi vì y là người đầu tiên thử điều gì đó mới mẻ và là người đầu tiên quay một chương trình tạp kỹ nghiêm túc về cuộc sống gia đình riêng tư của những người nổi tiếng và sự hòa hợp với gia đình họ, nên y vẫn rất nổi tiếng trong thời gian đầu.
Mùa đầu tiên rất nổi tiếng. Vào thời điểm đó, chương trình tạp kỹ này là chủ đề của toàn bộ Internet. Tuy nhiên, mùa thứ hai có xu hướng buồn cười, với những biểu hiện âm dương và kỳ lạ tràn ngập trên Internet.
Bây giờ ở mùa thứ hai, không còn nổi tiếng nữa nhưng một số chương trình tạp kỹ về cuộc sống chậm rãi đã bắt đầu xuất hiện.
Ban đầu anh định dừng tiếp tục sau khi quay phần hai, nhưng với lời khuyên của Lộ Hành Chu, y cảm thấy mọi chuyện thực sự ổn.
Hơn nữa nói thật, bởi vì hiện tại nhiệt độ dần dần hạ thấp, nhà đầu tư thực sự đã bày tỏ ý định không tiếp tục đầu tư, đó cũng là một trong những lý do khiến họ không sẵn sàng tiếp tục.
Ý của y là nếu quy trình này được thay đổi theo hướng này và Lộ Hành Chu đầu tư, y cảm thấy mình không phải là không thể tiếp tục được.
Chỉ có những vị khách đó mới khó đối phó hơn.
Y cũng uyển chuyển hướng Lộ Hành Chu nhắc tới chuyện này.
Lộ Hành Chu cười cười nói: "Cái này... Anh an tâm, khách quý bên này... biết đâu họ sẽ bồi thường thiệt hại và rút lui?"
Đặng Mai không quá tin, nhưng kim chủ ba ba nói cái gì chính là cái đó, hiện tại Lộ Hành Chu đã biến thành kim chủ của y, mặc kệ là điện ảnh hay tổng nghệ.
Y nhìn kịch bản trong tay, cũng không cần chuẩn bị, trực tiếp nhét vào trong cặp của mình, kịch bản phim thực kỹ càng tỉ mỉ, y chuẩn bị trở về ngẫm lại nên quay phim như nào, đến nỗi diễn viên, Lộ Hành Chu bên này nói sẽ trực tiếp uỷ quyền.
Không nóng nảy không nóng nảy, y còn có thời gian, thiết bị địa điểm gì đó tất cả đều chuẩn bị xong rồi, những diễn viên sau sẽ trực tiếp tiến tổ quay phim là được, vừa lúc trong khoảng thời gian này y cũng dùng để làm bài tập.
Đồ ăn cũng đã lên, Lộ Vân Nhĩ uống một ngụm nước chanh, trấn an nội tâm chua xót của bản thân, hic, tiếp thu là được.
Lúc này, đồ ăn cũng đều lên hết rồi, hai người đã sớm đói bụng, bọn họ liếc nhau cười cười nói: "Ăn cơm ăn cơm, hai người chúng ta, không cần phải nói nữa."
Không cần phải nói, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon và tất nhiên giá cả cũng rất tốt. Vì Lộ Vân Nhĩ, cho nên bọn họ chỉ có thể tới nơi này, nơi này riêng tư rất cao, cần phải là thành viên nên không cần lo lắng có người chụp hình làm gì.
Bọn họ đang ăn cơm, cách vách truyền đến thanh âm đạp chén lung tung, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Lộ Hành Chu ánh mắt sáng lên, có dưa ăn.
Bên kia thanh âm loáng thoáng truyền tới, cái gì Vương Thành, anh cái đồ vong ân phụ nghĩa, anh sao lại có thể làm như vậy với tôi.
Lộ Vân Nhĩ cũng kinh ngạc một chút, bên này cách âm cũng rất tốt, như vậy cũng đủ cho thấy người bên đó cuồng loạn đến mức nào
Cửa phòng của bọn họ bị gõ, Lộ Vân Nhĩ nói tiến vào.
Một người phục vụ bưng một món đồ ngọt đi đến ngượng ngùng nói: "Đây là khách hàng ở cách vách đưa đến để xin lỗi, mong mọi người thông cảm."
Lộ Vân Nhĩ gật đầu, cũng không làm khó người phục vụ, rốt cuộc này cùng bọn họ cũng không quan hệ.
Mà Lộ Hành Chu còn suy nghĩ, Vương Thành... Tên này sao nghe quen tai thế không biết...
【Mình nhớ ra rồi!! Vương gia, nhà hắn hai ngày vẫn luôn cãi nhau, hình như là vì hai vợ chồng nhiều năm rồi vẫn không có đứa con.】
Lộ Vân Nhĩ yên lặng dựng lỗ tai, ôi hô, có dưa ăn, Vương Thành hắn biết, đứa con của Vương gia, trong nhà được sủng cùng con gái Lưu gia ở bên nhau, hai người kết hôn cũng đã được mười năm đi.
Đặng Mai cũng có chút kỳ quái, đây là thanh âm của Lộ Hành Chu, nhưng cậu không nói chuyện a.
Y nhìn về phía bên cạnh Lộ Vân Nhĩ, vừa định hỏi hắn có nghe được gì không, lại phát hiện mình không nói được.
Lộ Hành Chu yên lặng ăn cơm, lỗ tai một bên nghe tiếng cây cối sống động bên cạnh phát ra, để trong lòng ăn dưa.
【Oa oa oa, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!! 】
Lúc này, âm thanh bên kia đã dịu đi, tác dụng cách âm vẫn có tác dụng.
Đặng Mai kinh ngạc một chút, y hiểu ra, thứ y nghe được chính là thanh âm trong lòng của Lộ Hành Chu!
Nhìn bản hợp đồng trên tay, y chợt nhận ra, chẳng lẽ là do mình ký hợp đồng nên mới nghe được?
Sau khi quan sát kỹ Lộ Vân Nhĩ, y phát hiện trong mắt Lộ Vân Nhĩ tràn ngập bát quái, lực chú ý của hắn hoàn toàn đổ dồn vào Lộ Hành Chu. Y chớp mắt, Lộ Vân Nhĩ cũng có thể?
【Chậc chậc chậc, thảo nào vợ anh ta bắt đầu nghi ngờ quan hệ tình dục với anh ta...】
Lộ Vân Nhĩ sốt ruột nhìn Lộ Hành Chu, rốt cuộc là cái gì thế mà ở bên ngoài làm??
【Đá vào mông hắn!! Đúng, giẫm lên hắn! Ha ha ha ha, mình cười chết mất, Vương Thành mặt đau đến vặn vẹo không dám kêu, ừ, ừ, đánh hắn một cái, đàn ông này chỉ cần bị đánh đòn!】
Lộ Vân Nhĩ nghe vậy muốn thò đầu nhìn xem, Đặng Mai cũng tỏ ra sốt ruột. Lý do đánh nhau như vậy là gì? Y thật sự rất tò mò.
【 ha ha ha ha ha, cười chết, Vương Thành thật sự, anh ta thực sự không phải là con người khi anh ta không thể sinh con, đổ hết trách nhiệm cho vợ và lén mua nước tiểu của phụ nữ có thai cho vợ uống. Cái này vợ anh ta nhìn thấy vào mấy hôm trước và nhận ra có điều gì đó không ổn. Hôm nay khi đang ăn nhận ra đó là nước tiểu. Chẳng phải đây là một cuộc cãi vã sao?】
Lộ Vân Nhĩ suýt nôn, không, người này bị bệnh.
Đặng Mai nôn khan một tiếng, Lộ Hành Chu nhìn sang, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy?"
Đặng Mai vẫy tay nói: "Không có việc gì, dạ dày tôi không tốt lắm."
Lộ Hành Chu ồ một tiếng, đẩy bát canh gà về phía Đặng Mai nói: "Uống chút canh gà đi."
Đặng Mai uống không được chút nào, lực chú ý của Lộ Hành Chu lại hướng về phía cửa bên cạnh.
【 Vương Thành vẫn tự tin... Mẹ anh ta nói với hắn rằng nước tiểu của phụ nữ có thai có thể tiết ra progesterone và những thứ khác trước, uống vào có thể khiến người ta mang thai, thật là đáng sợ. thực sự là một người khôn ngoan. Nó có vị như dưa...】
Lộ Hành Chu thật sự biết một chút, nhưng những thứ chiết xuất từ ​​​​nước tiểu của phụ nữ mang thai hoàn toàn không thể khiến người ta mang thai, nhưng một số hormone khác sau khi mang thai, cơ thể của phụ nữ mang thai sẽ có một số thay đổi, trong đó quả thực có một số nước tiểu có thể được sử dụng để làm thuốc.
Cậu cũng từng làm việc ở một công ty dược phẩm
Cậu đã nghe ai đó nói điều này khi cậu đang kinh doanh.
Lộ Vân Nhĩ tiếp tục ăn với vẻ mặt thờ ơ, quả thực rất ngon, vậy tại sao hai người này lại nói như vậy ở chỗ ăn cơm? Đều do bọn họ!
Hắn nhìn Đặng Mai vừa thấy Đặng Mai nôn khan, hắn đều thấy được, lát nữa hắn sẽ nói chuyện với Đặng Mai.
Ăn uống xong, hai người nhìn thấy xe cấp cứu đậu bên ngoài vừa bước tới cửa, Lộ Hành Chu không khỏi kinh ngạc liếc nhìn chiếc xe cấp cứu, bên cạnh Lộ Vân Nhĩ và Đặng Mai nội tâm chậc chậc chậc không ngừng.
Hai người chậm rãi bước đi, một lúc sau, một người đàn ông với cái mũi và khuôn mặt bầm tím được đỡ ra. Anh ta vẫn nói không cần gọi cảnh sát, không cần gọi cảnh sát.
Phía sau hắn là một người phụ nữ, ngoại trừ mái tóc có chút lộn xộn, người phụ nữ này nhìn Vương Thành với vẻ mặt giễu cợt.
Hai người tê một tiếng, im lặng tăng tốc đi theo Lộ Hành Chu...
Lộ Hành Chu quay đầu lại nhìn hai người nói: "Sao hai người chậm thế?"
Lộ Vân Nhĩ nói: "Thấy người quen, Vương gia Vương Thành."
Lộ Hành Chu nhướng mày, Lộ Vân Nhĩ tiếp tục nói: "Bị đánh rất thảm. Anh ta bị vợ đánh thậm tệ."
Lộ Hành Chu đương nhiên biết, cậu vừa mới vừa xem phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, cây trong sân nhìn thấy liền hưng phấn.
Lộ Vân Nhĩ cười tủm tỉm đi lên nói: "Cũng không biết vì cái gì."
Đặng Mai bên cạnh không lên tiếng, im lặng nghe. Lộ Hành Chu liếc nhìn anh trai mình rồi nói: "Dù lý do là gì thì anh ta cũng đáng bị đánh."
Đến nơi, Lộ Vân Nhĩ bước vào phòng thay đồ và nhận ra Đặng Mai vẫn luôn đi theo mình.
Lộ Hành Chu nhìn anh mình đi vào phòng hóa trang, liền lang thang đi tìm Tư Đan, còn Đặng Mai vốn thường xuyên đến đây đương nhiên là đi tìm thầy Chu Đạo.
Tư Đan xoa xoa lông mày nhìn Tư Ưu trước mặt có vẻ ương ngạnh, lúc Lộ Hành Chu đi tới, Tư Ưu đang định quay người bỏ đi. Tư Đan nổi giận đùng đùng phóng lời nói: "Em đi rồi cũng đừng trở lại!"
Lộ Hành Chu nắm lấy Tư Ưu đang định bỏ chạy, kéo vào.
Tư Ưu vốn muốn vùng vẫy, thấy người tới là Lộ Hành Chu người cũng an tĩnh, Tư Đan sắc mặt nghiêm túc, ngồi đó không nói một lời.
Lộ Hành Chu nhìn hai anh em hỏi: "Sao thế?"
Tư Đan chậm rãi thở ra, nhìn về phía Tư Đan nói: "Em hỏi con bé đó đi!"
Lộ Hành Chu nhìn về phía Tư Đan, Tư Ưu dưới ánh mắt Lộ Hành Chu có chút ngượng ngùng. Khi đối mặt với anh hai mình cô có thể nói một cách bình thường, đối mặt Lộ Hành Chu, cô đột nhiên liền có chút khó có thể mở miệng.
Lộ Hành Chu lớn hơn cô một chút, lớn lên đẹp, người lại lợi hại, đối với cậu Tư Ưu có chút ngưỡng mộ
Tư Đan thở dài, hiện tại chỉ may mắn y nghe theo Vân Nhĩ cùng Chu Chu nói, đem người đưa tới bên người mình.
Nếu không, sẽ quá muộn để anh ta hối hận không kịp.
Tư Ưu tay túm góc áo của mình cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi vừa yêu."
Lộ Hành Chu nhìn Tư Đan nói: "Anh Đan trước đừng nóng giận, Tiểu Ưu tuổi còn nhỏ, lại còn đang tuổi dậy thì, cho nên sẽ có yêu thích một người đều rất bình thường."
【Xem ra anh chàng áo vàng không bỏ chạy, cũng không trách anh Đan tức giận như vậy, mặc cho ai phát hiện em gái ngoan ngoãn của mình cùng một tên lưu manh tóc vàng ở bên nhau? 】
Lộ Vân Nhĩ đang thay quần áo ở bên cách vách mở bừng mắt, liền nghe thấy người đàn ông tóc vàng mà Chu Chu đang nói tới.
Tư Đan hừ lạnh một tiếng nói: "Tuổi trẻ yêu nhau là chuyện bình thường. Ai cũng có mối tình đầu. Vấn đề là, xem con bé tìm thấy gì!"
Tư Đan đem điện thoại đưa cho Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu nhìn mắt ảnh chụp người đàn ông.
Thành thật mà nói, cậu không thấy có điểm gì đáng khen ở người đàn ông trong bức ảnh này.
Cậu nhìn Tư Ưu bên cạnh vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Bạn cùng lớp à?"
Tư Ưu thực sự bắt đầu khó nói chuyện dưới ánh mắt của Lộ Hành Chu, nguyên nhân chủ yếu là sự nghi ngờ của Lộ Hành Chu quá rõ ràng, ánh mắt đó nói lên ánh mắt cô xem trọng hắn ở điểm nào, đôi mắt của cô có phải bị vấn đề không vậy?
Lòng tự trọng của Tư Ưu bỗng nhiên bị tổn thương.
Cô cúi đầu muộn thanh nói: "Không phải, anh ấy đã bỏ học."
"Bỏ học?!?!"
Tư Đan không hiểu, nhìn em gái nói: "Em nghĩ cái quái gì thế?
Tư Ưu ngẩng đầu nhìn anh cô nói: "Em nghĩ thế được không? Em chỉ thích anh ấy thôi. Anh ấy sẽ đưa em đi học, mua bữa sáng cho em, đi mua sắm với em và đưa em về nhà. Anh làm được không?"
Lộ Hành Chu thở dài nhìn Tư Ưu nói: "Cho nên cô liền thích anh ta?"
Tư Ưu gật đầu nói: "Đúng vậy, anh ấy rất tốt với tôi, tính tình hiền lành, sẽ đứng ra bênh vực tôi."
【À, đúng đúng đúng, anh ta đón cô vì anh ta đang trên đường đi, dùng tiền của cô mua bữa sáng cho cô, trên đường đi anh ta cũng tự mua cho cô, ăn xong sẽ mang đến cho cô. Cùng cô đi dạo phố còn không phải do cô mua quần áo cho anh ta sao, đưa cô về nhà không phải sao?】
Lộ Vân Nhĩ trợn tròn mắt, không phải, đầu óc của em gái anh Đan không được tốt lắm...
Nhưng xét về độ tuổi của cô ấy thì điều đó là bình thường. Một cô gái mới học trung học có thể hiểu được điều gì?
Lộ Hành Chu vẫy tay liền hỏi một câu: "Hai người khi ở chung thì ai tiêu tiền?"
Tư Ưu trầm mặc, nửa ngày nói: "Anh ấy không có tiền, nhưng anh ấy làm việc rất chăm chỉ".
Tư Đan cười lạnh một tiếng nói: "Làm việc vất vả? Mỗi ngày đến quán nét gọi là vất vả? Đưa tay xin tiền em, gọi là vất vả? Còn nữa em nhìn xem hắn ta nhắn cái gì đi! Tư Ưu! Anh cho em đi học, cho em ăn ngon uống tốt không phải vì làm em thành người như vậy!"
Tư Đan thực sự không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không nhìn thấy nó và Tư Ưu thực sự đã gửi nó cho hắn, hơn nữa, anh thực sự không tin rằng một người yêu cầu chụp ảnh khỏa thân cho một cô gái chưa đủ tuổi là một người tốt
Tư Ưu trở nên táo bạo hơn, cô nhìn Tư Đan lớn tiếng: "Em muốn anh cho tiền sao? Em kêu anh cho tiền à? Anh ấy chỉ làm việc chăm chỉ thôi. Anh ấy vào quán net chỉ để làm việc thôi. Anh dựa vào cái gì khinh thường anh ấy!"
Lộ Hành Chu nhìn Tư Ưu, cô vô pháp chịu đựng người khác nói xấu bạn trai mình, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh trai mình.
Tư Đan tức giận giơ tay lên rồi bỏ xuống sau khi nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Tư Ưu hồi lâu.
Lộ Hành Chu cau mày, Tư Ưu tình huống có chuyện gì đó không ổn.
Nhìn Tư Ưu thế này, nói chuyện bình thường với cô cũng vô nghĩa. Nếu làm Tư Ưu đi tìm bạn trai thì kết quả có lẽ cũng sẽ giống như trước.
Lộ Hành Chu ngồi xuống nói: "Vậy để tôi tóm tắt lại, cô đang yêu một tên xã hội đen có vẻ ngoài bình thường, bỏ học ở nhà, dựa vào tiền tiêu vặt cô đưa cho hắn để nuôi sống?"
Tư Ưu chân dung như bị đập vào, đầu ong ong, lắc đầu nói: "Không phải, không phải."
Lộ Hành Chu giơ tay ra hiệu yêu cầu cô không cần nói chuyện tiếp tục nói: "Trong mô tả của cô, anh ta là người như thế này. Anh ta bao nhiêu tuổi?"
Tư Ưu còn chưa kịp bình tĩnh lại đã mở miệng nói: "20."
Lộ Hành Chu trầm mặc một lát nói: "Vậy anh ta có biết cô mới 15 tuổi không?"
Tư Ưu không nói gì, vẻ mặt đó rõ ràng đã trả lời tất cả.
Tư Đan cầm lấy điếu thuốc, nhìn hồi lâu vẫn không châm nhìn Tư Ưu nói: "Cho nên, em thích hắn ở điểm nào?"
Tư Ưu vẫn không lên tiếng, cô không biết phải trả lời thế nào, cũng không muốn thừa nhận người mình thích lại khó chịu đến thế.
Lộ Hành Chu nhìn Tư Ưu nói: "Cô không biết nên nói như thế nào, cô không thừa nhận người mình thích là cái dạng người này, nhưng anh ta chính là người như vậy, Tiểu Ưu, anh Đan đã rất vất vả, anh ấy chỉ có một người thân là cô, làm một người anh, có những điều anh ấy có thể không nói ra một cách dễ dàng, nên chỉ có thể dựa vào việc đưa tiền để cô có cái ăn và sống tốt. Về người bạn trai này của cô, tôi đề nghị cô tạm thời không nên liên lạc với anh ta."
Tư Ưu nước mắt lạch cạch rơi xuống, mấy ngày nay cô đi theo Tư Đan khắp nơi, thấy trong lòng cũng cảm giác có chút không quá thích hợp.
Nhưng cô không muốn thừa nhận điều đó.
Tư Đan nhìn Lộ Hành Chu nói: "Tiểu Chu, cảm ơn em."
Lộ Hành Chu lắc đầu nói: "Không có việc gì, anh Đan, tôi kiến nghị anh nên điều tra người này đi... Một người lưu manh như anh ta làm thế nào để quen biết Tư Ưu?"
Tư Ưu ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng nói: "Một ngày nọ, sau giờ học, Tiểu Linh rủ tôi đi cùng cô ấy đến tiệm trang sức. Tôi đang đợi cô ấy ở ngoài, rồi vô tình va phải anh ấy, sau lại đụng phải, liền chậm rãi làm quen."
Lộ Hành Chu nhìn Tư Ưu nói: "Cô thật sự không cảm thấy quá trùng hợp sao?"
Lộ Vân Nhĩ đi vào, đưa cho Lộ Hành Chu một chai nước nói: "Được rồi Chu Chu, đừng nói nữa, miệng khô rồi."
Hắn nhìn Tư Đan ánh mắt bình tĩnh nói: "Có một số việc vẫn để cho con bé tự giải quyết, hai người luôn sống nương tựa lẫn nhau, phải có những chuyện con bé phải tự hiểu khi không có anh ở bên."
Tư Đan gật đầu, anh vẫn luôn cảm thấy Tư Ưu còn nhỏ, nhưng bây giờ đã học cấp ba, cô hẳn là có chút ý thức tự bảo vệ mình.
Mà sau khi nghe Lộ Hành Chu nói, Tư Đan xác thật lại cảm thấy có gì đó không đúng...
Tư Ưu lau nước mắt, thấy hai người đều im lặng, hoặc cô là không hiểu sự thật. Chính là... cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tâm trạng cô bỗng trở nên tồi tệ hơn.
Bây giờ mọi chuyện đã im lặng, có vẻ như cô đã đi quá xa.
Cô nhìn Tư Đan nhỏ giọng nói: "Anh, em xin lỗi..."
Tư Đan lắc đầu nói: "Không sao đâu, gần đây đừng liên lạc với hắn ta"
Tư Ưu vâng một tiếng, Tư Đan thở dài, sờ đầu cô, Lộ Hành Chu lôi kéo Lộ Vân Nhĩ đi ra ngoài, nhường chỗ cho anh em bọn họ.
Cậu đang nghĩ đến chuyện khác.
【Nhân tiện, Cố Sâm làm việc này thành thạo như vậy, chắc phải hơn lần đầu gã làm được việc này phải không? Không được rồi, mình sẽ hỏi những người quen của mình trong thế giới động vật, biết đâu mình cũng có thể phá được một băng nhóm xuyên quốc gia? Hay là kiểm tra đầu tiên từ tên côn đồ kia】
Lộ Vân Nhĩ sửng sốt, đúng vậy, lúc đó tình tiết chấn động đến nỗi quên mất một điều, đó là đem người bán ra nước ngoài làm mấy việc không hay trái với pháp luật, Cố Sâm tay nghề cao như vậy, đây không phải là lần đầu tiên của gã, nên đi điều tra gã mới được!!
A Mạch giới thiệu cho bạn những tác phẩm khác của mình:
Hy vọng bạn cũng thích
- --------------------
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.