Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 42:




Lộ Khiếu nhìn Hạ Nghiên ánh mắt dần dần đồng tình, nói chung là trong miệng con trai ông có mối ân oán lớn, về cơ bản là khá đau khổ, cụ thể là anh vợ của ông suýt chết vì bom.
Hạ Nghiên trên mặt mang theo nụ cười nhìn Lộ Hành Chu nói: "Tiểu Chu đúng không, tiểu tử thật có tinh thần." Chính ánh mắt nhìn ông kỳ quái như nào ấy.
Lộ Hành Chu nhìn người đàn ông trước mắt mím môi.
【Mình nên nói như thế nào với bác ấy đây, buổi tối hôm nay cháu trai của bác ấy muốn cho bác ấy ăn phân a!!! 】
Lộ Khiếu đồng tử chấn động, ông nhìn Hạ Nghiên ánh mắt đã không còn đồng tình nữa, thật luôn, Hạ Tiểu Bảo mạnh như vậy sao? Có thể làm ông nội thằng bé ăn luôn???
Hạ Nghiên kỳ quái nhìn Lộ Khiếu, Lộ Hành Chu nghĩ rồi uyển chuyển nói: "Bác Hạ, cháu nội bác có phải gọi là Hạ Tiểu Bảo, năm nay năm tuổi?"
Hạ Nghiên gật đầu nói: "Tiểu Chu biết Tiểu Bảo sao? Tiểu Bảo nhà chúng ta rất ngoan lạo nghe lời nữa, hình như anh cả cháu còn không kết hôn, nếu không thì chắc đứa con cũng bằng tuổi Tiểu Bảo rồi."
Nói đến cháu nội này của ông ấy, Hạ Nghiên liền vui vẻ, cháu nội ông ấy lớn lên rất đáng yêu là cái đứa bé lanh lợi, có những ý tưởng ngộ nghĩnh nhưng đối với một đứa trẻ thì điều đó chẳng là gì cả.
Lộ Hành Chu nhìn thấy đề tài dần dần lệnh đi bác Hạ chuẩn bị cùng cha cậu thúc giục hôn nhân của anh cả mình nhắm mắt nói: "Nhưng cháu nội bác muốn cho bác ăn phân."
Hạ Nghiên như bị sét đánh quay đầu nhìn Lộ Hành Chu con mắt không thể tin đuợc nói; "Cháu nói cái gì?"
【 Tiểu Bò Sữa nói với mình, ngày hôm qua nó đi ra ngoài tuần tra đụng phải hai đứa nhóc con, một đứa gọi là Hạ Nghiên, đứa còn lại gọi là Hà Tuyên! Hai đứa trẻ cãi nhau, nói rằng ông nội ăn phân!, hai đứa đều không tin đối phương, cho nên bọn nó chuẩn bị quay phim chứng minh, nếu ông nội mà ăn phân thì phải gọi là đại ca... Hạ Tiểu Bảo chuẩn bị buổi tối ông nội mình uống nhiều rượu rồi bôi phân lên mặt ông nội, đến lúc đó quay phim gửi cho Hà Tiểu Tiểu xem...】
Lộ Khiếu minh bạch, ông nhìn Hạ Nghiên ánh mắt đồng tình cùng thương hại, tuy rằng con của ông không kết hôn, ông không cháu nội, nhưng ít nhất ông sẽ không lo lắng cháu nội sẽ cho mình ăn phân.
Ông ngoại Tống và ông nội Lộ ở phía trước không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói như thế nào, tuy rằng nhà bọn họ mấy đứa cháu khi còn mấy đều rất quậy, nhưng việc cho ăn phân như vậy cũng chưa từng xảy ra.
Ồ, nhưng thật ra có một người đã ăn phân.
Bọn họ đem ánh mắt liếc về phía Lộ Kỳ Dịch, Lộ Kỳ Dịch chú ý tới, anh không kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng, ai khi còn nhỏ đều cái hiểu cái không chứ, qua nhiều năm như vậy, sao không quên luôn đi chứ.
Chu Hành Lộ ánh mắt mang ý cười nhìn về phía Lộ Hành Chu, nhìn thấy Lộ Hành Chu bộ dạng như một người anh dũng hy sinh liền muốn cười.
Lộ Hành Chu nghĩ rồi giải thích nói: "Chỉ là... Thằng nhóc kia và Hà Tiểu Tiểu đều xem người nào là đại ca. Liền xem ai có thể cho ông nội ăn thì đó chính là lão đại, cho nên nhóc Hạ Tiểu Bảo cũng chuẩn bị đợi ngươi uống nhiều vào buổi tối rồi bỏ thứ đó vào miệng bác."
【Phải nói điều này, Hạ Tiểu Bảo thông minh hơn Hà Tiểu Tiểu một chút. Lúc Hà Tiểu Bảo về, liền hỏi ông nội có muốn ăn phân không, kết quả mông đều bị cha đánh sưng, Hạ Tiểu Bảo liền không hỏi, nó chuẩn bị hành động trực tiếp, bởi vì Bác Hạ mỗi lần cùng cha mình uống rất nhiều rượu...】
Lộ Khiếu tấm tắc lần nói: "Lão Hạ... cháu trai của ông thật hiếu thảo."
Hạ Nghiên không thể tin được, tuy không biết Lộ Hành Chu làm sao biết được chuyện này, nhưng khi nghe Hà Tiểu Tiểu nói gần như tin 8 phần.
Ông còn cười nhạo lão Hà...
Ánh mắt ông nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy chắt mình đang ở bên cạnh Hạ Chi, ông lịch sự mỉm cười với Lộ Hành Chu nói: "Cám ơn cháu nhắc nhở, bác đi tìm Hạ Tiểu Bảo hỏi."
Sau đó, ông sải bước về phía con trai và bế Hạ Tiểu Bảo ra ngoài sân thượng.
Một lúc sau, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống Trúc Vận bước ra.
Lộ Khiếu nghe được động tĩnh này liền biết, Hạ Tiểu Bảo thật chuẩn bị làm loại sự tình này... Nếu Chu Chu của ông không nói cho Hạ Nghiên biết chuyện này, sợ sẽ có tin Lão Hạ ăn cứt chó sẽ lan rộng khắp Đế Đô vào ngày mai.
Nghĩ vậy, ông còn có chút tiếc nuối.
Lộ Hành Chu thầm thương tiếc Hạ Tiểu Bảo trong lòng.
【Nhóc à, chú thật sự không phải cố ý. Chú làm điều này vì lợi ích của nhóc. Bây giờ nếu mọi việc không suôn sẻ, nhiều nhất nhóc sẽ bị đánh một hoặc hai lần. Nếu mà nhóc thành công, nhóc đời này liền xong đời. 】
Một lúc sau, Hạ Nghiên dẫn theo một cậu bé mũm mĩm đôi mắt đỏ hoe đi tới, mỉm cười với Lộ Hành Chu và nói: "Cảm ơn Tiểu Chu, hôm nay bác không mang theo quà gì, hai ngày nữa bác sẽ tặng cháu thứ gì tốt."
Ông vừa đi tới vừa hỏi, lương tâm cắn rứt của Hạ Tiểu Bảo suýt chút nữa lộ ra trên mặt, chính ông nghĩ đến việc mình suýt bị chính cháu ruột của mình cho ăn cứt, dù tính tình của Hạ Nghiên đến đâu cũng không nhịn được.
Lập tức, hai cái tát giáng thẳng vào mông Hạ Tiểu Bảo.
Hạ Tiểu Bảo nhìn Lộ Hành Chu bằng ánh mắt ai oán, thấy Lộ Hành Chu đang nhìn mình, nó khịt mũi, quay đầu sang một bên, lẩm bẩm: "Chú hư."
Lộ Hành Chu lịch sự mỉm cười với Hạ Tiểu Bảo, nhóc, nhóc không thuyết phục sao?
Cậu liền ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiên nói: "Bác Hạ, thật ra có một số chuyện không biết có nên nói hay không."
Hạ Nghiên nheo mắt nguy hiểm liếc nhìn Hạ Tiểu Bảo. Không cần phải nói, chắc chắn đó là việc tốt khác mà Hạ Tiểu Bảo đã làm.
Vì thế, trong ánh mắt không thể tin nỗi của Hạ Tiểu Bảo, Lộ Hành Chu mỉm cười đem những chuyện nó đã làm đều kể hết ra.
Trong đó có việc ném lọ mực của ông nội xuống ao ở nhà, hái hoa do bà ngoại trồng tặng cho một cô bé làm bạn gái, pha trà sữa bằng lá trà mà ông nội trân quý nhất.
Biểu cảm của Hạ Nghiên ngày càng dịu dàng nhưng cơn nguy cơ radar của Hạ Tiểu Bảo đã bắt đầu nhỏ giọt.
Nó nhìn Lộ Hành Chu cái này chú này thật hư, hé miệng liền muốn khóc.
Lộ Hành Chu nhìn nó khinh phiêu phiêu nói câu: "Nhóc có biết tại sao bạn gái lại chia tay nhóc không?"
Hạ Tiểu Bảo nhắm lại miệng nhìn hắn nói: "Vì cái gì?"
Tiểu Anh vì cái gì muốn cùng nó chia tay?? Nó lúc ấy khổ sở mấy ngày liền, dù không làm gì nhưng Tiểu Anh lại đột nhiên chia tay anh.
Hạ Nghiên cười giận dữ, thằng cháu trời đánh, đứa cháu lớn của ông có bạn gái, ôi, xem dạng này chắc bị cô gái nhỏ đó đá rồi.
Những điều này không quan trọng, quan trọng là lọ mực của ông! Và hoa của người ông yêu!
Ông nói tại sao không thể tìm thấy nghiên mực của mình, ông nghĩ rằng ông có trí nhớ kém và không biết ném nó vào đâu thì nó là ở dưới ao.
Còn bông hoa đó, ông vẫn nhận lỗi. Người ông yêu phớt lờ ông mấy ngày nay.
Không cần phải nói, lá trà, loại trà ngon từ cây mẹ đại hồng bào, chỉ tồn tại được một năm... Cuối cùng ông cũng mua được một cân...
Đều không có, ông còn tưởng do Hạ Chi đã lấy mất trong thời gian đó.
Sắc.
Hạ Nghiên cảm thấy, Hạ Tiểu Bảo thực sự cần được trải nghiệm sự giáo dục yêu thương và để tuổi thơ của mình được trọn vẹn.
Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: "Bởi vì Tiểu Anh và Tiểu Hổ ở bên nhau, cho nên cô bé không cần nhóc."
Hạ Tiểu Bảo cố chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng không thể kìm được nữa và bật khóc.
Lộ Hành Chu mừng rỡ nhìn Hạ Nghiên chớp mắt nói: "Xin lỗi bác Hạ, cháu đã làm Tiểu Bảo khóc."
Hạ Nghiên không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng có chút mừng thầm, lắc đầu nói: "Không sao, tiểu tử này chỉ cần xử lý là được."
Ông nhìn Lộ Khiếu nói: "Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tôi sẽ đem tiểu tử này cho bố nó trước."
Lộ Khiếu nhìn người anh em tốt của mình với ánh mắt thương hại,quả nhiên, không ai có thể mỉm cười rời khỏi nhà Chu Chu của mình.
Lộ Lâm Vụ im lặng lồng tiếng: "Đát sóng Q~"
Lộ Du Tư vẻ mặt trầm tư, ngày mai có nên chạy trốn không?
Sau khi Hạ Nghiên rời đi, Lộ Khiếu ngẫm nghĩ, quyết định thà đâm đối thủ còn hơn làm tổn thương bạn mình.
Ông đi một vòng, nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung mà ông chưa từng đối mặt lập tức mỉm cười nói: "Đi thôi, cha dẫn con đi gặp chú khác."
Chu Chu cố lên, không cần khách khí, giúp cha làm nhục nhã hắn đi!
Lộ Hành Chu không rõ nguyên do, ngoan ngoãn đi theo Lộ Khiếu bên người gật đầu nói; "Được ạ."
Lộ Khiếu nhìn Lãnh Nhược Huyền nha một tiếng nói: "Đây không phải là Lãnh tổng sao? Hoan nghênh đã đến."
Lãnh Nhược Huyền nhìn Lộ Khiếu cười nhạo một tiếng nói: "Âm dương quái khí."
Lộ Khiếu hừ cười nói: "Tôi không đến đây để cãi nhau với cậu. Nào, để tôi giới thiệu với cậu Tiểu Lục, Lộ Hành Chu của chúng tôi."
Ông lại nhìn Lãnh Nhược Huyền nói: "Tiểu Lục, đây là Lãnh Nhược Huyền Lãnh tổng, cũng coi như là bạn tốt nhiều năm của cha!"
Cái từ "bạn tốt" còn tăng thêm một chút, ông hướng tới Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, hy vọng Chu Chu của ông có thể hiểu, đem ngụ ý này cho ông ăn dưa ngay lập tức!!
- --------------------
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.