Trảm Thần

Chương 11:




Thần quân Khanh Ngô đau đớn che mặt lại.
“Ngô…… không làm được. Hành Nhan, ta cũng yêu nàng.”
Hai người ôm chặt nhau giữa bể máu.
Ta lạnh lùng thờ ơ, nâng cây sáo dài lên lần nữa.
Quả nhiên là không nên tin vào thần linh.
Lúc Khanh Ngô nhìn về phía ta lần nữa, trong mắt y tràn ngập sự áy náy:
“Cô nương, người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, chớ có suy nghĩ nhiều nữa. Ngô cam đoan với cô, sau này nhất định sẽ dạy dỗ Hành Nhan thật tốt, không để tai họa hôm nay tái diễn.”
Ta gằn từng chữ một:
“Hành Nhan phải nợ m.á.u trả bằng máu, ngươi cũng vậy.”
Sắc mặt của Khanh Ngô thay đổi.
Hành Nhan rúc vào trong lòng phu quân:
“Ngươi chẳng qua chỉ may mắn thắng ta mà thôi. Đối diện với thần quân, ngươi không có chút phần thắng nào.”
Khanh Ngô nói năng nghiêm túc:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi đã bị thương nặng, sao có thể đánh với ngô một trận? Xưa nay ngô nhân từ, có thể tha mạng cho ngươi một lần. Hãy nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách ngô vô tình!”
Đã không hợp lời thì cho dù có nói nửa câu cũng ngại nhiều.
Ta lại thi triển ma lực, một lần nữa gảy lên sát chiêu bá đạo nhất.
m luật như những sợi tơ vây quanh thân thể của thần linh, siết thành từng tia máu.
Khúc nhạc này tên là «Tội vãng sinh».
Chỉ cần người nghe có mạng người trong tay thì sẽ cảm giác đau đớn như trái tim bị thiêu đốt.
Khanh Ngô còn có thể đối phó được, nhưng Hành Nhan đau đến mức quỳ xuống đất kêu gào.
“Con kiến, đừng đến đây! A ——”
Hành Nhan mất khống chế mà lăn lộn trên mặt đất, cào cấu liên tục.
“Nhan Nhi!”
Khanh Ngô gầm lên giận dữ, đau xé lòng.
Ánh mắt y nhìn ta chỉ còn lại sát ý.
“Đủ rồi!”
Uy áp ngập trời của thần quân cắt đứt tất cả tiếng sáo.
“Chẳng qua chỉ là con kiến…… Làm sao dám tổn thương đến Nhan Nhi của ta!”
Cuối cùng, Khanh Ngô cũng không thèm che giấu nữa.
Thần lực ngập trời lao đến như tên bắn, ta không thể tránh né.
“Choang ——”
Tiếng thanh kiếm va chạm vang lên trước.
Kiếm khí tựa ngàn quân, xua tan tất cả thần lực.
Lúc ta nhìn về phía thần quân lần nữa, y và Hành Nhan đã bị thanh kiếm màu xanh đ.â.m xuyên qua người, xâu lại cùng một chỗ.
Thanh kiếm này tên là “Chước Tâm”.
Là thanh kiếm bản mạng của Mạc Thù.
Có một bàn tay đặt lên lưng ta, linh lực ấm áp được truyền đến. “Ta đến chậm rồi.”
Mạc Thù nói.
Ta vừa bất ngờ vừa vui mừng quay đầu lại:
“Mạc Thù, ngươi còn sống à?”
Ta muốn chạm vào hắn theo bản năng nhưng lại bị hắn tránh né:
“Giữ tự trọng.”
Mạc Thù đứng trước mặt ta, khôi phục dáng vẻ như trước kia.
Thanh cao, lạnh lùng, khắc kỷ, ít nói.
Đúng rồi, hắn đã khôi phục lại thực lực, hẳn là đã tu luyện lại Thái Thượng Vong Tình Quyết.
Ta hậm hực rút tay lại.
Mạc Thù cụp mắt:
“Còn lại hãy giao cho ta.”
Giọng nói vô cảm.
Ta buồn bã gật đầu, không giấu được sự mất mát.
Mạc Thù giơ tay lên, kiếm Chước Tâm ngoan ngoãn quay về trong tay hắn.
Thần quân Khanh Ngô quỳ rạp xuống đất nôn ra từng ngụm máu.
Y bỗng phát hiện ra miệng vết thương không cách nào lành lại được.
“Phàm nhân, rốt cuộc là ngươi đã sử dụng tà thuật gì!”
Mạc Thù từ trên cao nhìn xuống, chĩa kiếm vào y:
“Ngươi ruồng bỏ thần đạo, mà ta tìm về đại đạo. Trời cao đương nhiên sẽ hướng về phía ta.”
Thần quân Khanh Ngô giãy giụa, cố gắng điều động thần lực:
“Chẳng qua chỉ là con kiến mà dám mơ được trời cao săn sóc à!”
Mạc Thù chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lên, thần lực của Khanh Ngô lại tiêu tan.
Giữa trán của hắn loé lên ánh sáng nhạt.
“Đây là…… dấu ấn của thần! Không thể nào! Ta và Nhan Nhi đều còn sống, sao Thiên Đạo có thể chọn thượng thần khác được!”
Mạc Thù chậm rãi nâng kiếm lên:
“Đức không xứng với vị trí của mình, lấy cái c.h.ế.t đền tội.”
Kiếm Chước Tâm rơi xuống.
Hai vị thượng thần mất mạng ngay lập tức.
Cơ thể thần hóa thành tro bụi, tan biến giữa đất trời.
“Mạc Thù……”
Ta kêu hắn.
“Ừm.”
Hắn chậm rãi xoay người, vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cỏi họng ta nghẹn lại, chỉ có thể thốt lên một câu:
“Chúc mừng.”
Mạc Thù bình tĩnh gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.