Bản tâm của ta là vừa giữ được tâm nguyện của bản thân, vừa có lòng thương người.
“Hay cho câu đạo Từ Tâm!”
Dưới lòng đất bỗng có một giọng nói trầm ấm vang lên.
Thương Lan là núi thần, đương nhiên là nằm dưới sự giám thị chặt chẽ của Thiên Đạo.
“Thần linh cũ đã đồi bại mục rữa. Ngươi có đồng ý gánh vác nguyện vọng của muôn dân, bước lên ngôi vị thần linh này?”
“Đệ tử xin cẩn trọng tuân theo mệnh lệnh của Đạo Tổ.”
Thần quang hiện lên, cùng hòa vào trong cơ thể của ta cùng với linh phủ.
Lâu lắm rồi, sức mạnh mới tràn trề khắp cơ thể.
Ta giơ kiếm Chước Tâm lên:
“Có lẽ Kiếm Trủng mới là chốn về của ngươi.”
Thân kiếm Chước Tâm run rẩy:
“Chủ nhân tha mạng! Ta không dám lỗ mãng nữa!”
Thôi.
Việc quan trọng nhất bây giờ là đi diệt thần.
Tạ Ương, chờ ta.
Ngoại truyện 2: Quyết chiến trên đỉnh núi Thương Lan? (Góc nhìn của Tạ Ương)
3 tháng nay, ta bận rộn như một con chó.
Vừa phải xây dựng lại Ma giới, vừa phải đi tìm tộc nhân lưu lạc trong thế giới loài người về.
Có lẽ ta mệt mỏi đến mức gặp ảo giác, nhưng lúc ở nhân gian, ta cứ có cảm giác như bị ai đó theo dõi.
Thôi kệ.
Cứ tiếp tục cố gắng hơn vậy.
Vậy nên ta đã mệt đến mức hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa thì bỏ lỡ ngày hẹn tái chiến.
Vốn dĩ hẹn trước sẽ gặp nhau vào buổi trưa.
Nhưng lúc ta mang đôi mắt thâm quầng mò lên đỉnh núi Thương Lan, mặt trời đã gần lặn.
Mạc Thù lén lút lật một quyển sách mỏng.
Hẳn là bí tịch võ công gì đó.
“Xin lỗi, ta đã đến muộn.”
Mạc Thù cuống quýt giấu quyển sách đi, tựa như ông lão ngồi trước cửa thôn bị gọi về nhà ăn cơm.
…… Rốt cuộc là đang đọc cái gì vậy.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Nàng không nên lỡ hẹn.”
Ta ngáp một cái:
“Ta thật sự quá bận –”
“Bận cái gì? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn ta…… hơn chuyện luận võ giữa chúng ta hay sao?”
Ta xoè từng ngón tay ra đếm:
“Phải xây lại Ma Cung, trấn an dân loạn lạc, dọn sạch đám tàn đảng của thần nữ……”
Mạc Thù chau mày:
“Sao nàng không đến tìm ta?”
Nghe như một oán phụ vậy.
Chẳng phải là hắn đã cắt đứt hết mọi tình cảm rồi hay sao?
Không.
Khoan đã.
Tròng mắt ta đảo qua đảo lại, mỉa mai cất lời:
“Sao ta lại phải đi tìm ngươi? Tiểu nữ cũng không dám phiền ngài giá lâm Ma giới. Hiện giờ, ngài đã tu thành đại đạo vô tình, có ngày quên mất tình cũ mà c.h.é.m ta cũng không biết chừng.”
Mạc Thù ngập ngừng.
“Thôi được rồi.” Ta hóa phép biến ra cây sáo dài, “Đánh nhanh thắng nhanh đi, ta muốn đi ngủ bù.”
Chiêu thức dùng kiếm của Mạc Thù ban đầu rất sắc bén.
Mãi cho đến khi ta thổi một khúc «Trường Tương Tư».
Những gì nên hiểu đều hiểu cả rồi.
Chiêu thức dùng kiếm càng lúc càng mềm mại hơn.
Thanh kiếm sượt qua mặt ta, ta lùi về phía sau mấy bước, cố tình đứng sát vực sâu.
Sau đó ta giả vờ bị trượt chân, ngả người về phía sau.
Mạc Thù vội vã thu kiếm lại, bay lên vòng tay ôm eo ta.
Ta nhân cơ hội này lấy được quyển sách bên hông hắn.
“«Ký sự tình trường trăm năm»? Đây chẳng phải là sách do ta viết hay sao?”
“Gì vậy? Đây là ta mượn từ tông Hợp Hoan mà!”
Ta xoa đầu, mở quyển sách ra.
Trang có kẹp thẻ kẹp sách ghi rằng: “Chìm đắm trong dục vọng, thích nhưng làm ra vẻ, cũng là thượng sách.”
Quả nhiên là sách do ta viết ra.
“Chàng đọc sách này làm gì?”
Mạc Thù đỏ mặt thẹn thùng.