Trảm Thần

Chương 2:




Tên ăn mày dường như bị chạm trúng vảy ngược.
“Im đi! Trước kia ta là người đứng đầu kiếm đạo, bây giờ chẳng qua chỉ……”
Người đứng đầu kiếm đạo, Mạc Thù.
Cũng là — Đối thủ một mất một còn của ta.
Chính ta không đội trời chung, chúng ta tranh đấu suốt trăm năm.
Hắn là quân tử quang minh lỗi lạc, tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết, lúc nào cũng lộ ra vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng nào.
“Ngươi không phải là Mạc Thù. Mạc Thù tự cảm thấy mình thanh cao, sẽ không làm ra hành vi tranh giành miếng ăn với chó…… Càng không nói ra những lời thô bỉ.”
Tên ăn mày bỗng dưng ngừng lại.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ con hẻm yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng nước mưa xối lên phiến đá xanh.
Ta thả xuống mấy đồng tiền:
“Mua chút gì đó để ăn đi.”
Ta xoay người chuẩn bị rời khỏi đây, nào ngờ lại bị tên ăn mày nắm chặt lấy vạt váy.
Cảm giác rét lạnh ập tới.
Tên ăn mày bùng nổ, kéo ta vào giữa màn mưa, hai tay bóp chặt lấy cổ ta.
Giờ phút này, ta mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Ta nhổ cây trâm vàng đang cài trên tóc xuống đè ngay cổ hắn theo bản năng.
“Mạc Thù.”
“Tiểu thư!”
Tiểu Lê hoảng hốt chạy đến.
“Không được động đậy! Nếu không ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta ngay lập tức!”
Mạc Thù uy hiếp.
Tiểu Lê xưa nay nhát gan, ngừng lại cách ta mấy chục mét.
Ta đ.â.m cây trâm vàng vào sâu hơn một chút.
Một dòng m.á.u đỏ tươi chảy xuống, xuôi theo nước mưa.
Thật kỳ lạ.
Ta tuy không còn thất tình lục dục nữa, nhưng bản năng của ta vẫn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Mạc Thù. “Yêu nữ, ngươi rất đắc ý nhỉ?” Mạc Thù siết chặt tay, “Ngươi cố tình đến đây để cười vào mặt ta, đúng không?”
So với Mạc Thù áo rách quần manh, ta ăn mặc gấm vóc lụa là, nhìn qua đúng thật là trông vô cùng xinh đẹp quý phái.
Hắn cho rằng ta vẫn là Ma Quân cao quý à.
“Không phải.” Ta trả lời dứt khoát, “Bây giờ ta chỉ là nhạc kỹ trong giáo phường.”
“Đừng hòng lừa ta. Ngươi từng nói rằng tiếng sáo của ngươi chỉ vang lên khi g.i.ế.c người, tuyệt đối không mua vui cho người khác.”
Đúng vậy.
Sáo bạch ngọc của Ma Quân Tạ Ương là một vũ khí sắc bén, có thể g.i.ế.c người trong vô hình.
Nhưng ta chỉ là một nhạc kỹ.
“Con người luôn thay đổi. Kiếm Tôn Mạc Thù mà ta biết cũng không phải là kẻ điên mất khống chế. Cả Thanh Minh Kiếm Tôn và Ma Quân đều bị thần nữ huỷ hoại rồi.”
Động tác của Mạc Thù khựng lại.
Một lúc lâu sau, khóe mắt của hắn bỗng dưng đỏ lên.
“Nếu ta và ngươi không tranh đấu đến mức lưỡng bại câu thương, hơn hai ngàn mạng người từ trên xuống dưới tông Thanh Minh sao có thể bị g.i.ế.c c.h.ế.t dưới tay ả thần nữ chó má kia? Sao ta lại bị phế bỏ tu vi, lưu lạc đến bước đường này? Tạ Ương, ngươi và ả thần nữ kia đều đáng chết!”
Mấy năm trước, ta và Mạc Thù đại chiến trên núi Thương Lan.
Sau khi tranh đấu đến mức lưỡng bại câu thương, thần nữ đã nhân cơ hội mà đánh bại từng người một.
Ta hờ hững nhìn Mạc Thù đang phát điên.
Tựa như nhìn một người xa lạ.
“Ta muốn đi lên con đường diệt thần.” Mạc Thù gằn từng chữ, “Tạ Ương, ngươi phải đồng hành với ta. Ngươi phải đền tội cho hành động của mình!”
Đúng là ta nên đền tội.
Đền tội cho những tộc nhân không được che chở của ta chứ không phải là Mạc Thù.
Người trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một kẻ điên vì đau khổ tột độ nên trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
“Ta đã mất ma cốt, không còn biết yêu hận là gì. Ngươi không thể trông cậy vào một kẻ không có lòng thù hận đi trả thù được.”
Mạc Thù chợt thả lỏng cổ ta ra.
Hắn đan mười ngón tay của mình vào tay ta.
“Ta cho ngươi mượn lòng thù hận của ta.”
Ma tộc trời sinh đã có khả năng hấp thụ cảm xúc của người khác.
Tình cảm đau xót bỗng ập đến từ đầu ngón tay của ta.
“Yêu nữ, hãy cùng ta diệt thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.