Trảm Thần

Chương 3:




Ta đưa Mạc Thù đến thôn Lưu Tuyền ngoài vùng ngoại ô.
Nơi đó có toà nhà mà ta đã âm thầm mua.
Trời sẩm tối, nhà nào cũng đóng chặt cửa sổ, không lộ ra chút ánh sáng nào.
Mưa vẫn tầm tã, không hề có dấu hiệu nào như sắp tạnh mưa. Màn đêm sâu thẳm xen lẫn tiếng sấm chớp.
Cơn lốc hận thù quay cuồng trong lòng ta.
Máu của tộc nhân chảy thành sông, trái tim bị đưa lên tế đàn do thần nữ tạo ra.
Nhân loại và Ma tộc, tất cả đều hóa thành tro bụi dưới sự tác động của thần lực.
Tất cả chỉ vì làm cho người ả ta yêu sống lại, thần quân Khanh Ngô.
Buồn cười đến tột độ.
Khanh Ngô c.h.ế.t vì bảo vệ muôn dân, thần nữ lại muốn dùng m.á.u của muôn dân để hiến tế ngài ấy.
Ta như bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Lồng n.g.ự.c như bị thiêu đốt.
Đây là hương vị của sự thù hận.
Mỗi một giây, ta đều sống trong sự giày vò khi không thể đích thân đ.â.m c.h.ế.t kẻ thù.
Ta nở nụ cười đã lâu không xuất hiện.
Sự đau đớn trong lúc tỉnh táo tốt hơn nhiều so với việc sống mơ màng hồ đồ.
Sau khi tỉnh giấc thì khó có thể ngủ lại, ta đứng dưới hành lang bồi hồi.
Tiếng vỡ nát vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh.
Phòng của Mạc Thù vẫn còn đốt nến, quả nhiên là âm thanh ấy được phát ra từ trong phòng của hắn.
Ta đạp cửa phòng ra.
Những mảnh sứ vỡ đập vào mắt.
Mạc Thù dựa lưng vào góc tường, trên cổ có một vết đỏ, m.á.u chảy róc rách. Trên tay hắn vẫn còn nắm chặt mảnh sứ vỡ nhuốm máu.
“Ngươi muốn cưỡng chế đột phá cảnh giới à?”
Tự sát để hồi sinh.
Lúc cận kề cái chết, tu sĩ thường xuyên có thể đột phá cảnh giới.
Mạc Thù muốn dùng cách này để khôi phục lại.
Đương nhiên là hắn đã thất bại.
Ta tuỳ tiện nhặt một mảnh sứ vỡ lên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
“Nói thật đi, rốt cuộc là ngươi muốn sống hay muốn c.h.ế.t quách cho xong?” Mạc Thù cụp mắt, không nói lời nào, để mặc cho miệng vết thương chảy máu.
Ta cầm mảnh sứ đặt lên miệng vết thương của hắn, cười thành tiếng, nói:
“Nếu ngươi đã không biết quý trọng mạng sống của mình thì ta cũng không ngại thêm chút sức để tiễn ngươi về chầu trời, c.h.ặ.t x.á.c của ngươi ra cho chó ăn. Ngươi chắc chắn sẽ thích cách c.h.ế.t như thế này.”
Đôi môi trắng bệch của Mạc Thù hơi mấp máy:
“Đồ yêu nữ nhà ngươi……”
Hắn im lặng một lúc rồi lại nói:
“Ta cần phải tìm thấy kiếm và linh phủ của mình.”
Linh phủ là ngọn nguồn sức mạnh của một tu sĩ.
Quả nhiên, thần nữ cũng mổ linh phủ của hắn ra.
Mạc Thù cố gắng đứng dậy, nhưng cảm giác choáng váng khi mất m.á.u khiến hắn kiệt sức ngã lên vai ta.
Ta như bị sét đánh, đứng như trời trồng.
Cảm giác kỳ lạ chợt loé qua.
Đó có lẽ là —— Vui mừng.
“Mạc Thù, ngươi có biết không, ta của trước kia cho dù nằm mơ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi.”
“…… Gì cơ?”
Mạc Thù của trước kia tựa như một đoá hoa lạnh lùng cao quý.
Thanh cao, thần thánh, không thể chạm vào.
Rõ ràng là có một đôi mắt đào hoa quyến rũ người khác, nhưng lúc nào cũng ẩn chứa sự lạnh nhạt.
Hắn tựa như một tấm gương, công bằng phản chiếu tất cả những gì hắn nhìn thấy, không xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào.
Đối với người theo đuổi, đoá hoa lạnh lùng cao quý chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể dâm loạn, càng không thể kéo theo người ta sa đoạ.
Ta đã từng là Ma Quân.
Là sự tồn tại cứng đầu và tự do nhất trên đời này, cũng là đối thủ một mất một còn của hắn.
Ta muốn nhìn thấy cảnh tấm gương kia tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, đắm chìm trong dục vọng.
Dụ dỗ suốt mấy trăm năm, đều thất bại.
Ông trời trêu người.
Ngay lúc ta mất đi cảm xúc, tất cả những mong muốn của quá khứ lại trở thành hiện thực.
“Chỉ tiếc là ta không thể hấp thụ được bất kỳ cảm xúc vui sướng nào từ trên người của ngươi. Rõ ràng, giờ phút này ta vốn nên vui vẻ cười thành tiếng, ăn mừng giấc mơ trở thành sự thật.”
Mạc Thù nhẹ nhàng thở dốc bên tai ta.
Ta bẻ đầu của hắn qua, ép hắn phải đối diện với ta.
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.