Trảm Thần

Chương 4:




Đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu bóng dáng của ta.
Đó là một khuôn mặt không buồn không vui, đôi mắt không giấu được sự run rẩy.
Hình ảnh phản chiếu trong gương trở nên vặn vẹo, bởi vì đã mang theo cảm xúc của hắn.
Hắn đang sợ hãi.
Tuy ta vô tình nhưng vẫn cảm thấy như vậy rất đẹp đẽ.
Ta hôn lên đuôi mắt của hắn.
“Ta sẽ ghi nhớ giờ phút này.”
Chờ ta giành lại ma cốt, ta sẽ tinh tế chiêm nghiệm về giờ phút này.
Ta buông tay ra, Mạc Thù suy sụp ngã xuống đất.
Hắn nhìn ta với ánh mắt ngơ ngẩn, gò má đỏ ửng lên.
Giây tiếp theo, Mạc Thù hung hăng cho bản thân mình một chưởng, sắc mặt lại lộ ra vẻ căm giận như cũ.
“Đồ yêu nữ nhà ngươi, đã mất ma cốt mà vẫn còn giữ những tâm tư xấu xa kia!”
Ta không buồn lòng giải thích, chỉ ném băng gạc xuống rồi chuẩn bị rời đi.
“Đừng phát điên nữa, tự băng bó cho mình thật tốt. Những món đồ sứ đã vỡ này, sau này ngươi phải bồi thường cho ta đó.”
“Tiểu thư, không xong rồi!”
Tiểu Lê cuống quýt chạy lại trước mặt ta, “Ta vừa tính sang nhà hàng xóm mượn chút thóc gạo, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ thôn Lưu Tuyền không có một bóng người!”
Từ trên xuống dưới thôn Lưu Tuyền có đến hơn 1000 mạng người, sao lại đột ngột biến mất được?
Trong lúc ta đang suy nghĩ, ngoài sân vang lên tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.
“Mở cửa! Thần nữ ra lệnh cho chúng ta đi sưu tầm vật tế, thôn Lưu Tuyền còn thiếu một người, các ngươi hãy nhanh chóng giao vật tế ra đây!”
Cửa gỗ ầm ầm sập xuống, binh lính vây quanh chúng ta.
Tiểu Lê nhút nhát trốn sau lưng ta.
Có một tên quan viên bụng phệ bước ra từ giữa đám người.
Đúng là Trương đại nhân vừa mời ta đàn một khúc nhạc trợ hứng lúc ban ngày.
“Ai da, hóa ra Tạ cô nương cũng ở đây à! Bản quan vâng theo mệnh lệnh của thần nữ đến đây thu thập vật tế, đương nhiên muốn lựa vật tế tốt nhất. Nhưng Tạ cô nương thổi sáo rất hay, bản quan không muốn minh châu nhuốm bụi trần……”
Tròng mắt của Trương đại nhân liếc qua liếc lại: “Nếu đã như vậy, chi bằng Tạ cô nương hãy đến trong phủ của bản quan nghỉ ngơi một chút, cái tên trong danh sách vật tế sẽ là tên thị nữ của ngươi.”
Toàn thân Tiểu Lê run rẩy không ngừng, nhưng vẫn tiến lên phía trước vài bước.
“Tiểu thư, Tiểu Lê nguyện c.h.ế.t vì ngài……”
Ta ngăn cản Tiểu Lê.
Cô nương ngốc.
“Nô gia và Trương đại nhân mới gặp lần đầu mà như đã quen biết từ lâu. Đường xá xa xôi, Trương đại nhân hẳn là cũng mệt mỏi, chi bằng vào khuê phòng của nô gia nghỉ ngơi một chút vậy.”
Ta vén mái tóc lên, nở một nụ cười duyên, từng câu từng chữ đều có ý ám chỉ.
Quả nhiên, Trương đại nhân bị sắc đẹp làm mờ mắt.
“Các ngươi hãy chờ ở đây đợi lệnh, bản quan vào trong nghỉ một chút rồi quay về phụng mệnh.”
Ta cười rạng rỡ, đẩy cửa bước vào cùng với Tiểu Lê.
Trương đại nhân xoa tay, theo sát phía sau chúng ta.
Nhưng vừa mới bước vào sau cánh cửa, hắn đã bị điểm huyệt định thân.
Mạc Thù dùng mảnh vỡ sắc bén nhất kề lên cổ Trương đại nhân.
“Ngươi…… Ả dâm phụ này, thân là nhạc kỹ trong giáo phường mà dám lén gặp ngoại nam!”
Trương đại nhân chửi ầm lên.
“Dường như ngươi đã quên, ta từng là bậc chí tôn của Ma giới.” Ta cười nói, “Đàn ông mà ta từng chơi qua, không tới mấy trăm thì cũng phải mấy chục.”
Mạc Thù nhướng mày tỏ vẻ không vui.
Nếu không phải đang trong tình huống nguy cấp, chắc chắn hắn sẽ mắng ta là “Yêu nữ vô liêm sỉ”.
“Kêu bọn chúng cút đi.”
Mạc Thù hơi dùng sức, phần cổ ngấn mỡ của Trương đại nhân chảy m.á.u ngay lập tức.
Binh lính đồng loạt rút kiếm ra.
“Đừng… Tất cả đừng nhúc nhích! Cứ làm theo lời bọn họ đi!”
Trương đại nhân cuống quýt nói.
“Để chúng ta bình an rời khỏi đây, ngươi sẽ không sao cả.”
Binh lính không dám hành động lỗ mãng, cẩn thận nhường đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.