Ta híp mắt lại, kề sát vào mặt hắn.
Sắc trời quá tối, ban nãy ta vậy mà không phát hiện ra trên đầu hắn đã có thêm vài sợi tóc bạc.
“Thân là người đứng đầu trong danh môn chính phái, vậy mà ngươi lại tu luyện thuật cấm à?”
Mạc Thù cụp mắt:
“Ta từng nghĩ đến việc dùng thuật cấm này để cứu mẹ nhưng thất bại. Để thi triển thuật này cần có sự đồng ý của cả hai bên thì mới thành công được, nhưng mẹ của ta dù thế nào cũng không muốn…… Ban nãy, ngươi ngất xỉu nên không thể từ chối ta được.”
Ta biết mình đã lỡ lời:
“Xin lỗi.”
Mạc Thù ngẩng đầu lên, nhìn ta với ánh mắt bình tĩnh:
“Mãi cho đến lúc ngươi thổi sáo, cuối cùng ta mới chắc chắn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi đã thật sự thay đổi. Trước kia, tiếng sáo của ngươi chỉ biết ngang ngược giải tỏa cảm xúc vui buồn của bản thân, giống như một bạo quân liều mạng muốn cho tất cả các loại nhạc cụ khác mất đi âm thanh. Nhưng một khúc «Dẫn Hồn Độ» kia, bi ai nỗi bi ai của người khác, sầu lo nỗi sầu của muôn dân. Thật thú vị, đúng là ngươi đã có được trái tim của con người.”
Ta cười nói:
“Vậy tài nghệ có tiến triển gì hay không?”
Mạc Thù cong môi cười:
“So với trước kia thì nghe không khác gì tiên nhạc.”
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng.
Tảng băng xưa nay luôn cứng rắn bị người ta khắc lên, chồng chất những vết thương. Đây là lần đầu tiên nó chọn cách chủ động hòa tan.
Đẹp quá.
Biểu cảm của ta dường như đã khiến Mạc Thù nhớ đến ký ức không mấy vui vẻ.
Hắn nhanh chóng dập tắt lửa tại.
Bóng đêm che khuất biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Nhưng giọng nói của hắn lại không giấu được sự sung sướng:
“Đừng khiến các vong hồn phải chờ đợi lâu. Qua biển thôi.”
Chúng ta lấy muôn dân làm cầu nối, bắt đầu sự chinh phạt đối với thần linh.
Các vong hồn đã hoàn thành sứ mệnh, lần lượt tan biến nơi chân trời.
Có một đoá hoa lê không biết bay từ đâu đến, lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay của ta.
Ta biết, A Lê cũng ở đây.
Nàng ấy cũng đã được giải thoát.
Núi Thương Lan cao hàng ngàn trượng, tuyết phủ trắng xóa.
Cho dù có mặc áo ấm cũng không thể ngăn cản được gió Bắc lạnh cóng.
Đi đến giữa sườn núi, kết giới che trời chắn ngang trước mặt.
[Muốn thấy được thần linh thì phải dâng lên một người để hiến tế.] m thanh kỳ ảo vang lên.
Đỉnh núi Thương Lan là lãnh thổ của thượng thần Khanh Ngô, nếu không dâng ra một mạng người thì không thể vào được.
Mặt đất bắt đầu sụp đổ từ phía xa.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Ta và Mạc Thù nhìn nhau cười.
“Đã đi đến nước này rồi, cũng không cần dùng đến tiết mục giành nhau chịu c.h.ế.t nữa. Hãy cân nhắc một chút xem giữa chúng ta, rốt cuộc là ai càng có khả năng chiến thắng Hành Nhan.”
Mục tiêu của chúng ta đều là diệt thần.
Do ai hoàn thành đều không quan trọng.
Mạc Thù mở miệng trước:
“Ta vẫn chưa tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết đến đỉnh. Tạ Ương, giao cho ngươi.”
Ta nhấp môi, không nói lời nào.
Xét về thực lực, chúng ta không phân cao thấp.
Nhưng tu ma dù sao cũng hoành hành ngang ngược, trong tuyệt cảnh có thể có được tiềm lực vô hạn.
“Thật vui khi ta có thể chứng kiến nữ ma đầu lột xác.”
Mạc Thù cười cười, vươn tay tính đẩy ta.
Nhưng nhìn thấy ta đứng sững sờ một chỗ, cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ.
Hắn bước về phía vực sâu.
Sau đó nhảy xuống.
Lại là như vậy……
Tại sao tất cả những người quan trọng với ta đều phải c.h.ế.t vì ta?
Ngực đau quá.
Trái tim kia dường như đang phát triển với tốc độ chóng mặt.
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn não bộ, ta kéo Mạc Thù lại.
“Ta không muốn như vậy!”
Ta không muốn trơ mắt nhìn người mình yêu rời khỏi mình.
Lòng bàn tay nóng lên.
Vết sẹo kia và m.á.u thịt như đang hòa tan vào nhau.
Trong mắt của Mạc Thù tràn ngập sự dịu dàng:
“Đừng quên ta.”
Tay Mạc Thù buông thõng xuống.
Ngay trước mặt ta, hắn rơi xuống vực sâu, mất hút không thấy đâu nữa.
“Mạc Thù ——”