Trảm Thần

Chương 9:




Kết giới vụn vỡ, ngừng việc sụp đổ lại.
Ta quỳ xuống trên núi thần, không ngừng bi thương, mọi thứ xung quanh chìm vào im lặng.
Ta có được một “trái tim” nguyên vẹn.
Kể từ đây, ta có thể cảm nhận được hết thảy cảm xúc trên thế gian này.
Nhưng giờ phút này, trong lòng ta chỉ còn lại sự chua xót.
Cái giá phải trả thật sự quá nặng nề.
Gánh vác tình cảm của chính mình và nguyện vọng của bá tánh trên vai, ta bước lên đỉnh núi Thương Lan.
Nơi này đúng là có ma cốt của ta.
Nhưng cũng chỉ có ma cốt của ta.
Từ đầu đến cuối, Hành Nhan chỉ muốn giằng co với ta.
Trong kế hoạch của ả vốn không có Mạc Thù.
Ta vươn tay chạm vào ma cốt.
Cõi thần trên đỉnh núi xanh biếc ngay lập tức bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi.
Ma cốt ở phía xa biến thành dáng vẻ của ta, chậm rãi bước lại gần.
Nàng mặc một bộ trang phục đỏ tươi hết sức diễm lệ, mỗi một nụ cười và cái nhíu mày đều quyến rũ người khác.
“Ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có thể quay lại những ngày tháng như trước kia.”
Ma cốt nói:
“Không thể quay về được.”
“Chỉ cần tránh xa thần nữ, cao chạy xa bay, trời đất bao la đều có thể trở thành chốn vui chơi của chúng ta.”
Ma cốt đang dụ dỗ ta.
“Ta đã có được trái tim, có thể đồng cảm với vạn vật. Ta không thể trơ mắt nhìn muôn dân cực khổ, cũng không thể cô phụ sự gửi gắm của bạn cũ.”
“Trái tim?” Trên khuôn mặt ma cốt lộ ra vẻ khinh thường, “Thứ này thì có ích gì? Ngươi có ta, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố. Chẳng lẽ ngươi đã quên à? Chuyện chúng ta thích làm nhất là kéo đoá hoa lạnh lùng cao quý xuống vũng bùn, loại cảm giác sung sướng này tuyệt vời không sao tả được.”
“Đó là tội lỗi. Theo đuổi việc tự hưởng lạc một cách quá mức, sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t chìm trong dục vọng.”
Có lẽ là giọng điệu của ta vẫn luôn bình tĩnh, ma cốt cuối cùng cũng đứng ngồi không yên. “Nói thì hay lắm, chờ chúng ta hợp thể, ngươi chắc chắn sẽ nhớ nhung những ngày tháng xưa.”
Ta thở dài:
“Vậy thì cứ thử xem.”
Ma cốt quyến rũ ngả ngớn lên trên cơ thể của ta, hoá thành m.á.u loãng, dần dần hoà nhập vào ta.
Sức mạnh dần dần truyền ra khắp cơ thể.
Sự nặng nề khi phải đánh đổi bằng tuổi thọ chợt hóa thành mây khói.
Ta chậm rãi mở mắt ra.
Ta không hề bị quá khứ ghìm chân lại.
Mấy năm chìm nổi, nỗi hận thấu xương, tình yêu khắc cốt ghi tâm……
Mỗi một loại cảm xúc đều được ta tận tình hưởng thụ.
Ma sinh ta từ dục vọng.
Giờ phút này, ta có dục vọng muốn hy sinh vì nghĩa, cũng có sự thông cảm với muôn dân.
Thực lực giữa ta và thần nữ đã ngang nhau.
“Nếu thần quân vẫn còn ở đây, chẳng lẽ lại không có lời nào muốn nói hay sao?”
Kể từ khi ta bước lên núi thần, tàn hồn của thần quân Khanh Ngô vẫn luôn chăm chú nhìn ta.
Lúc này, cuối cùng y vẫn đồng ý xuất hiện.
“Hành Nhan có tội…… Là ngô không thể đưa nàng ấy hướng thiện. Ngô chỉ còn lại một tia tàn hồn, không đủ sức ngăn cản nàng ấy phạm sát nghiệt.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi luôn miệng nói mình yêu bá tánh, nhưng lại thiết lập kết giới g.i.ế.c người. Sao vậy, chẳng lẽ người đó không được xem là bá tánh à?”
Khanh Ngô liên tục xua tay:
“Không. Kết giới này là do Hành Nhan thiết lập, bởi vì nàng ấy muốn ngăn cản hai người các ngươi hợp sức đánh bại. Cô nương, xin cô hãy tin lời ngô, ngô chắc chắn sẽ sửa lại sai lầm của Hành Nhan.”
Khanh Ngô từng xả thân đánh bại ác thú thời thượng cổ, cứu nhân gian ngay lúc dầu sôi lửa bỏng.
Ta tin y thật lòng yêu bá tánh.
“Chỉ mong thần quân không bị tình yêu làm khó, đặt bá tánh lên trên hết.”
Dứt lời, tàn hồn hóa thân thành một tia sáng bay về phía Đông Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.