Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 90: Báo ân đến rồi




Côn Sơn cảm thấy Bảo Châu còn nhỏ, muốn đợi vài năm: “Chờ một thời gian nữa đi!”
Hắn không vội, nhưng Lục lão gia sốt ruột a!
Không đả thông được con trai, ngược lại đi tìm con dâu, lúc Côn Sơn không ở nhà, ông gọi điện cho Bảo Châu; “Bảo Châu a! Con cũng nên sinh đứa bé đi, con nếu sinh cho Côn Sơn một đứa bé, cha sẽ cho con hai nhà hàng, một nhà hàng kiểu Trung Quốc, một nhà hàng kiểu Tây. Muốn ăn loại nào, cứ việc ăn thoải mái, chẳng những ăn cơm không cần bỏ tiền, còn có thể kiếm tiền, con có chịu không a?!”
Bảo Châu rất nhanh bị mỹ thực câu dẫn, nhưng cô có phương pháp xử lý nhanh hơn: “Con lập tức kêu Côn Sơn mở nhà hàng.”
Lục lão gia: “…”
Lục Côn Sơn không thể mở nhà hàng cho Bảo Châu, bởi vì hắn không chịu đi làm lại, Tôn thị trưởng nghĩ hắn ngạo mạn làm bộ làm tịch, trong cơn tức giận, cắt chức phó thị trưởng của hắn, để tâm phúc của hắn thay thế.
Tổng đường chủ Trí Đường cảm thấy Lục Côn Sơn là một người tài có thể sử dụng, ở lại Vận Thành một nơi chung quanh không có quá nhiều chất béo thật đáng tiếc, trực tiếp phát một phong thư bí mật thông báo, gọi hắn đi phân đường một cấp ở Quảng Châu, vẫn đảm nhiệm phó đường chủ, hơn nữa Quảng Châu bởi vì vài năm trước xảy ra việc lớn, cho nên chỉ lưu lại một chức phó đường chủ, cho nên Côn Sơn vốn là Hữu đường chủ, nhảy lên trở thành phó đường chủ duy nhất.
Quảng Châu chính là địa phương vừa lớn lại vô cùng giàu có, hơn nữa nước sâu a! Nhiều tiền a!
Lục Côn Sơn nghĩ đến ra ngoài va chạm với xã hội cũng tốt, nên đáp ứng, ý định mang theo Bảo Châu cùng đi, lại kêu thêm mấy thuộc hạ trung thành và tận tâm, Tiểu Đông, Thẩm mẹ, A Long, A Hổ, đều dẫn theo.
Côn Sơn về nhà nói với lão ba: “Cha a! Con tự biết mình vô năng, muốn đi ra ngoài một lần, con muốn đi Quảng Đông học làm kinh doanh.”
Lục lão gia tuy nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi của hắn, có chút cảm động, nhưng con trai ông, ông còn không biết sao?
Trực tiếp cự tuyệt: “Không được!”
“Cha a! Lần này con nhất định sửa!”
“Không bàn nữa! Xa như vậy!”
“Cha a! Cha để con đi, năm sau con sẽ cho cha ôm cháu trai.” Lục Côn Sơn ra đòn sát thủ.
Lục lão gia lập tức khuất phục, “Được rồi! Con nói được thì phải làm được cho cha!”
Côn Sơn rất xác định gật đầu; “Cha tin tưởng con của cha đi!”
Lục lão gia bán tín bán nghi đồng ý hắn đi Quảng Châu, nhà ở cửa hàng đều phải xử lý, nhất thời không dễ dàng rời khỏi, nhà xưởng có thể giao cho Thẩm Kỷ Lương quản lí, hắn yên tâm.
Ngôi biệt thự này là của thị trưởng trước vốn không thuộc về hắn, hắn cũng không cần quản, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về, cửa hàng vẫn phải giữ lại, vạn nhất về sau còn trở về cũng có nơi để ở, đồ dùng trong nhà thì đều đưa đến hai bên tòa nhà, còn đồ vật yêu thích đều mang theo, lại làm cho người rầu rĩ chính là Bảo Châu, cô ngay cả mấy chén đĩa đều muốn mang, nhưng cô ưa thích, Côn Sơn còn có thể nói cái gì, vậy thì mang a!
Vì vậy Bảo Châu mang theo một đống lớn đĩa chén hồ lô bồn, hơn nữa hai con sủng vật, chuẩn bị cùng một chỗ mang đi.
Thời khắc mấu chốt thực lực của Côn Sơn liền hiện ra, hắn tìm một tiểu đệ trong Trí Đường, nghe nói là thiếu gia nhà có tiền, cho mượn một chiếc xe hơi, tính cả lái xe cho mượn luôn, như vậy ngồi xe đi thật thuận tiện.
Một ngày trước khi đi, Thẩm Kỷ Lương đến nhà, nhìn thấy Bảo Châu đem hành lý đặt trước phòng, cảm thấy đặc biệt lưu luyến, lại thương cảm, quả thực muốn khóc: “Cô phải đi rồi hả?”
Bảo Châu gật đầu, cười ha hả : “Ừm, Côn Sơn nói chúng tôi phải đi Quảng Châu. anh có rảnh cũng tới chơi a!”
Thẩm Kỷ Lương cảm thấy khó, cái này cũng quá xa: “Ai! Các người không thể không đi sao? Tôi lưu luyến cô, ngươi đi rồi, tôi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Bất quá chờ cô dàn xếp tốt , nhất định phải viết thư cho tôi, tôi nhất định sẽ tới tìm cô.”
Côn Sơn ở một bên nghe, nghĩ thầm tôi tuyệt đối sẽ không để Bảo Châu viết thư cho cậu, hắn thật vất vả, mới thoát khỏi tình địch này a!
Thẩm Kỷ Lương sau khi ăn cơm xong, Côn Sơn đuổi hắn đi, Thẩm Kỷ Lương nói cái gì đều không đi, hắn muốn nhìn nhìn Bảo Châu.
Nhưng Côn Sơn còn muốn ngủ ngon giấc, sáng sớm ngày mai phải lên đường rồi, đối với Thẩm Kỷ Lương nói: “Bảo Châu ăn khuya muốn ăn bánh trôi, anh cũng biết thứ đó chỗ nào bán ngon nhất?”
Đều là đồ tham ăn Thẩm Kỷ Lương tự nhiên là biết đến: “Quẹo vào căn nhà thứ ba.”
“Tôi tìm không thấy, anh đi mua đi!” Côn Sơn nói xong, bắt đầu chuẩn bị đóng cửa.
Kết quả Thẩm Kỷ Lương đi chưa được mấy bước đột nhiên kịp phản ứng, vừa mới chuyển thân, Côn Sơn đã nắm tay Bảo Châu hướng trong phòng ngủ đi đến, hơn nữa rất nhanh đem cửa phòng đóng lại!
Thẩm Kỷ Lương không thuận theo, dứt khoát ngồi xổm ở góc tường, lớn tiếng tiếp tục đối với Bảo Châu nói chuyện, đóng cửa, hắn cũng phải cùng Bảo Châu nói chuyện: “Bảo Châu a! Cô đi chuyến này, phải nhớ nghĩ tới tôi a, Quảng Châu nhiều muỗi, cô phải cẩn thận…”
Côn Sơn nghe cảm thấy phiền, cầm mấy viên thức ăn vứt vào trong lồng cho Tiểu Hồng nói: “Ngoan, hát đi!”
Côn Sơn hát mở đầu, Tiểu Hồng bắt đầu học giọng nói Bảo Châu, bắt đầu hát dân ca Sơn Tây, đáng thương Thẩm Kỷ Lương giọng nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng hát của Tiểu Hồng át tiếng.
Côn Sơn mừng thầm, đem Bảo Châu đặt ở trên giường, kéo rèm cửa lại: “Ngủ đi!”
“Nhưng Thẩm đại ca hắn…”
“Không cần phải lo cho hắn, hắn đang cùng Tiểu Hồng chơi.” Côn Sơn lừa dối xong, rất không chịu trách nhiệm ôm Bảo Châu nhắm mắt lại nằm ngủ.
Kết quả vừa rạng sáng ngày thứ hai, thật vất vả đuổi Thẩm Kỷ Lương, lại nghênh đón một vị tình địch đến tiễn đưa —— Chu sư trưởng.
Chu sư trưởng nghe nói bọn họ phải đi, cố ý tranh thủ thời gian ra roi thúc ngựa chạy tới, tiễn Bảo Châu, lần đó sau khi hắn chán nản trở về, vốn mất hết can đảm, vợ nhà thấy hắn nghèo túng, liền chạy theo người khác, con tuổi còn nhỏ, đột nhiên đã mất đi mẹ nên bị bệnh, may mắn là Bảo Châu cho hắn một ít tiền, hắn cầm những số tiền kia, chữa bệnh cho con, tiền còn dư lại, mua một chức quan nhỏ, hầu hạ bên cạnh một vị quân trưởng, kết quả vận khí hắn rất tốt, gặp một đám sơn tặc, Chu sư trưởng tại thời điểm nguy nan, giúp quân trưởng ngăn cản một đao, lập tức lập công, từ tùy tùng nhảy lên trở thành tâm phúc, khôi phục chức vụ sư trưởng, về sau đánh mấy chiến, đều thắng, liền nhanh chóng trở thành lữ trưởng, hắn lúc này là tới báo ân.
Nếu không phải Bảo Châu cho hắn những số tiền kia, hiện tại con hắn có khả năng đã bệnh chết, mình cũng không biết ở nơi nào chịu khổ.
Thời kỳ khó khăn nhất, những thuộc hạ ngày xưa đối với hắn nghênh đón nịnh hót, tất cả nghe thấy hắn tới bái phỏng liền đóng cửa không gặp, thân thích bằng hữu cũng sợ hắn mượn tiền, nên tìm các loại lý do trốn tránh hắn.
Cha mẹ của hắn trước kia song vong , hắn bây giờ không chỗ nương tựa, nếu không phải còn có con, thật sự trở thành người cô đơn.
Là Bảo Châu cho phần tiền kia, giúp hắn có động lực sống tiếp, từ nay về sau từ bỏ tất cả những thói quen không tốt trước kia, ngạo mạn tự đại cũng bị mất, trở thành người tốt, bạn bè cũng dần dần nhiều hơn, vài thủ hạ cũ cũng trở lại bên cạnh hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.