“Con không có chịu đựng, Bảo Châu chưa từng làm cho con tức giận, cô ấy có đồ ăn ngon đều sẽ nghĩ tới con, cô ấy rất thương con, con cũng rất thương Bảo Châu a! Cô ấy mà rời đi con sẽ sống không được.”
“Vậy nếu như cha con cố ý muốn con nạp thiếp thì sao?”
“Nạp! Con sẽ công khai tuyên bố, không đối xử tử tế thiếp thất, nếu như ai còn muốn gả vào, vậy thì mời đến. Ai hủy hạnh phúc của vợ con, con sẽ phá hủy cuộc sống của người đó, mẹ đưa tới mấy người, con sẽ đưa đi mấy người, một người cũng sẽ không lưu, nếu ai dám lưu lại, con giam cô ta cả đời, không cho ra khỏi cửa phòng. Nếu như cha mẹ muốn bức con viên phòng, con sẽ đi cướp ngân hàng, để cho chính mình ngồi tù, con nhất định sẽ không phản bội Bảo Châu, trừ phi con chết.” Côn Sơn nói ra, hắn uy hiếp cha mẹ của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy.
“Côn Sơn, con tội gì phải kiên quyết như vậy?”
“Ta nói được sẽ làm được, có muốn thử hay không, tùy tiện các người! Phiền toái mẹ đem lời này, chuyển cáo cho cha con, con mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.” Côn Sơn nói xong, cũng không quay đầu lại lên lầu, hắn chán ghét chuyện chính thất tiểu thiếp tranh đấu, đời này, hắn chỉ lấy một người vợ. Chính là Bảo Châu!
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được vị trí bên cạnh lún xuống, Bảo Châu mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, nhìn hắn một cái, sau đó đem đầu tựa vào trên cánh tay hắn: “Mẹ đã ngủ?”
“Còn chưa, anh đánh thức em?”
“Không phải, chỉ là không có anh, em không muốn ngủ.” Bảo Châu rất thành thật nói, cô đã quen có Côn Sơn ngủ cùng.
“Nhanh ngủ đi! Bất quá gần đây, em như thế nào luôn mệt mỏi? Không phải là bị bệnh không a!” Côn Sơn lo lắng hỏi, Bảo Châu trước kia so với hắn còn sôi nổi hơn, thích ăn bữa khuya, không có một lát sẽ không ngủ, gần đây làm sao vậy?
“Không biết.” Bảo Châu nói xong lại ngáp một cái.
“Em có phải đã có hay không?”
“Có cái gì?” Bảo Châu khó hiểu hỏi.
“Bảo Bảo.” Côn Sơn cười cười, nói không chừng, Bảo Châu đã mang thai Bảo Bảo.
“Bảo Bảo? Thật vậy chăng?” Bảo Châu đột nhiên mở to mắt.
“Anh làm sao biết? Bất quá anh hi vọng em mang thai, như vậy mười tháng sau, Bảo Bảo chúng ta, sẽ ra ngoài theo chúng ta đi chơi.” Côn Sơn cười cười, cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên bụng một chút cũng không nhô lên của cô, động tác rất nhu hòa.
“Này sẽ là con trai hay con gái?” Bảo Châu có chút hưng phấn nhìn xem hắn.
Côn Sơn lắc đầu, hắn hiện tại làm sao biết được, có hay không còn chưa chắc chắn, bất quá; “Anh hy vọng là một nha đầu.”
“Vì sao?”
“Nha đầu giống em sẽ rất đáng yêu.”
“Anh không thích con trai?”
“Anh đều thích, nhưng ngươiem còn trẻ, chúng ta từ từ sẽ có, anh muốn có đứa con gái trước, vừa nhu thuận, lại tri kỷ.”
“Ách, nhưng em cũng thích bé trai.” Bảo Châu rất thích tiểu bảo bảo, nam hay nữ đều ưa thích.
“Ngủ đi! Sáng mai anh sẽ tìm một đại phu kiểm tra cho em.” Côn Sơn nói, tìm Trung y, hắn cũng yên lòng rồi.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm mẹ đến gõ cửa phòng của bọn họ: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, nên rời giường, ngũ phu nhân đã dậy rồi, tự mình làm bữa sáng, chờ hai người xuống ăn.”
“Đã biết.” Côn Sơn bò dậy mặc quần áo, thấy Bảo Châu ngủ thoải mái, nên không có gọi cô, nếu thật là mang thai, nên ngủ nhiều một chút.
Bảo Châu nghe thấy tiếng hắn mặc quần áo, cũng chỉ trở mình, liền lại ngủ rất ngon.
Côn Sơn sửa chăn lại cho cô, mở cửa xuống lầu ăn điểm tâm.
Dưới lầu, đã dọn xong ba bát mì, ngũ phu nhân tự mình xuống bếp làm cho bọn họ, mặt trên còn có thịt nướng, phối hợp một đĩa dưa muối nhỏ.
Lúc Ngũ phu nhân bưng nước trứng gà luộc từ phòng bếp đi ra, thấy chỉ có mình hắn đang ngồi, hỏi: “Bảo Châu đâu?”
“Vẫn còn ngủ.”
“Con cũng không quản nó, như thế nào bây giờ còn đang ngủ? Con có nói mẹ tự mình xuống bếp không? Nó trước kia không phải rất thích ăn mì mẹ làm sao? Có phải đêm qua nói với nó cái gì, nên giờ nó giận mẹ rồi?” Ngũ phu nhân hồ nghi.
“Cái gì con cũng chưa nói, mẹ yên tâm. Chuyện kia con sẽ làm như chưa từng nghe qua.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ đi gọi nó thức dậy, bữa sáng nhất định phải ăn, lẽ ra nó nên làm cho con.” Ngũ phu nhân nói, nữ hài tử có lẽ phải chịu khó một chút Bảo Châu này, Côn Sơn đã xuống lầu rồi, cô không có làm bữa sáng coi như xong, cư nhiên còn đang ngủ!
“Mẹ, đừng đi. Con không có gọi cô ấy.” Côn Sơn nói xong đem tô mì đặt ở vị trí ngồi của Bảo Châu kéo đến trước mắt mình: “Con ăn giúp cô ấy, đợi tí nữa mẹ làm cái khác cho cô ấy a!”
“Không được, không thể để con cố, cũng không thể làm hư nó, mẹ đi gọi nó xuống!” Ngũ phu nhân nói xong đứng dậy.
“Mẹ ngồi xuống đi! Bảo Châu dường như có thai, mẹ để cho cô ấy ngủ thêm một lát.” Côn Sơn nói xong khóe miệng nổi lên vẻ đắc ý, hắn quả thực là mừng rỡ như điên, nhưng còn một điều thấp thỏm không yên, bởi vì còn chưa biết thiệt giả.
“Dường như? Vậy nhanh gọi đại phu đến, khám cho Bảo Châu một cái, nếu là sự thật, vậy cha con nhất định hết sức cao hứng.” Ngũ phu nhân cười cười.
Côn Sơn sai Tiểu Đông đi mời đại phu tới, hôm nay hắn cũng không đi làm, dù sao hắn một ngày không đi, cửa hàng cũng không chạy được.
Tiểu Đông đi mời đại phu, Côn Sơn không muốn đợi thêm nữa, buông bát đũa, đối với ngũ phu nhân: “Mẹ, con đi lên xem Bảo Châu thức chưa.”
“Đi thôi!”
Đẩy cửa ra, Bảo Châu vẫn còn ngủ, cái này hoàn toàn nằm trong dự liệu, Côn Sơn tìm cho cô một váy dài, đi qua, nhẹ nhàng gọi cô: “Thức dậy đi! Tiểu Đông đi gọi đại phu rồi, đại phu bắt mạch xong, ăn bữa sáng rồi ngủ tiếp. Quần áo em tự mặc, hay là anh giúp em mặc?”
Bảo Châu thật sự rất lười, giơ cánh tay lên, muốn Côn Sơn mặc cho cô, dù sao cũng không phải lần đầu tiên : “Anh đến.”
Côn Sơn mặc đồ cho cô xong, lôi kéo cô vào phòng tắm rửa mặt, một bên cầm khăn cho cô lau mặt, một bên thở dài: “Em cũng sắp làm mẹ rồi, lười như thế, làm sao tốt được!”
Đợi cô rửa mặt cong, Côn Sơn đã đi ra ngoài đem chăn gối xếp lại xong, hắn làm chồng mười phần vất vả, vừa làm chồng, vừa phải làm cha mẹ, bất quá vợ bé nhỏ đáng yêu, hắn nguyện ý vì Bảo Châu vất vả.
Lúc Côn Sơn kéo Bảo Châu xuống lầu, đại phu còn chưa tới.
Ngũ phu nhân thấy xuống, nói: “Đại phu còn chưa tới, trước ăn bữa sáng a! Tới ăn bánh quẩy!”
Bảo Châu vừa mới tỉnh ngủ cũng không thấy đói bụng, nhưng lúc ngồi xuống, ngửi được mùi bánh quẩy béo ngấy, cô cảm thấy nước chua trong dạ dày không biết như thế nào lại bốc lên, muốn ói lại ói không ra, chỉ là nôn ọe: “Ụa…”