Đầu JaeJoong bốc hoả, “Rầm” một tiếng đá văng cửa phòng thay đồ, không thèm để ý gì nữa mà ném luôn đống quần áo xuống đất, “Tại sao lại muốn em diễn vai nữ?”
“Vì noona cảm thấy em rất hợp mà, các em có đồng ý không?” HwangBo tinh quái nháy mắt, rồi quay lại hỏi đám chị em.
Tiếng trả lời đồng thanh, “Có ạ!”
“Thích hợp cái con khỉ!” JaeJoong bực không sao tả nổi, “Em là con trai!”
“Em tự xem đi.” HwangBo xoay người JaeJoong lại để cậu đối diện tấm gương lớn.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt được trang điểm tinh tế: đường vẽ mi dài và mảnh cộng thêm phấn mắt màu sáng làm nổi bật ánh mắt quyến rũ, phấn phủ được thoa nhẹ nên làn da vẫn trông rất tự nhiên, nhưng điểm thêm chút sắc trắng xanh tạo cảm giác mong manh yếu đuối, lại thêm đôi môi đầy đặn được tô son bóng đỏ mọng… JaeJoong không khỏi ngây người, rõ ràng ngũ quan rất quen thuộc, sao lại toả ra khí chất vừa lạnh lùng vừa diễm lệ?
Sau một lúc ngẩn người, JaeJoong đưa tay lên sờ vào mặt, thấy người trong gương cũng làm động tác y hệt, lúc này cậu mới tin đây chính là gương mặt của mình.
AAAAA! Gương mặt đẹp trai đáng tự hào của cậu nay còn đâu!!!
Tranh thủ lúc JaeJoong vì chịu đả kích quá nặng nề mà ngẩn ra, HwangBo cười cười nhặt trang phục lên rồi nhét vào tay cậu, đẩy vào phòng thay đồ, “Ngoan nào, thử một chút có sao đâu.”
Trong phòng thay đồ, JaeJoong ôm quần áo ngồi bệt xuống sàn.
Trang phục này, chất liệu, đường may cũng không đến nỗi, nếu cẩn thận sẽ không lộ ra gì đâu, dù sao cũng không phải váy. JaeJoong tự cười giễu, may mà không bị bắt mặc bộ đồng phục nữ sinh kia.
Thôi bỏ đi, cứ ở mãi trong này cũng không phải biện pháp hay, huống chi đây lại là địa bàn của HwangBo noona.
JaeJoong đành đứng lên, thay trang phục pháp sư trên trắng dưới đỏ.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng thay đồ bật mở, hơn mười ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào cậu, khiến JaeJoong vốn chưa chuẩn bị tốt tâm lý liền đơ cả người.
“Quả nhiên rất hợp mà!” HwangBo là người bước lên đầu tiên, hai tay sờ qua sờ lại trên người JaeJoong.
“Còn tóc giả nữa!” Một cô gái đứng cạnh đội mái tóc giả lên đầu cậu.
“Nào, cười lạnh lùng chị xem!”
JaeJoong vô thức làm theo.
“Whoa! Giống quá!”
“Giống hệt! Đây chính là Kikyo trong hình dung của tôi!”
……
Một đám phụ nữ vây chặt lấy JaeJoong, không ngừng bàn tán nhận xét.
Đợi cho mấy nàng đó nói xong, mới chịu lùi ra để JaeJoong có thể nhìn mình trong gương.
JaeJoong hận không có lỗ nẻ nào để chui xuống đất. Đường đường một thằng con trai cao gần mét tám lại phải hóa trang thành con gái! Mà đáng chết chính là khí chất của cậu lại vô cùng phù hợp với cách hóa trang này! Ngất! Ngất! Ngất!
“Đấy, chính là dáng vẻ yếu đuối nhưng khí thế kiên cường như vậy. Tốt lắm tốt lắm! Đến lúc thi cứ hóa trang thế này.” HwangBo rất vừa lòng.
“Em có thể thay đồ được chưa?” JaeJoong vẻ mặt đầy cầu xin.
“Nhìn xinh thế này, mặc thêm lát nữa, em cũng tập đi đứng cho quen đi!” HwangBo đâu thể dễ dàng buông tha được.
Bất đắc dĩ, JaeJoong đành đi qua đi lại mấy bước trong phòng, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng.
“Nếu em diễn Kikyo, thì ai diễn Inu Yasha?”
“Một người bạn của chị, anh ta là dân cosplay chuyên nghiệp, rất có kinh nghiệm, em không phải lo đâu.” HwangBo trả lời.
“Anh ta có biết chị tìm con trai diễn Kikyo không?” JaeJoong lại hỏi, thầm mong người kia sẽ từ chối.
HwangBo rút ra một cái máy ảnh, nhanh như chớp chụp một tấm ảnh JaeJoong với bộ dáng hiện tại, sau đó làm nghịch ngợm làm mặt xấu, một hành động hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác chút nào, “Em yên tâm, nhìn cái ảnh này thì anh ta nhất định sẽ rất vừa lòng.”
Xong đời! JaeJoong nghĩ, lại bị người ta nắm được nhược điểm.
“Hôm nay chỉ là thử trang phục thôi, bạn của chị có việc không đến được, nên cuối tuần chúng ta mới bắt đầu tập luyện. Kịch bản đây, về học đi nhé.” HwangBo nói xong, không quên chốt hạ câu cuối, “Nếu cuối tuần em không đến, chị sẽ đem cái ảnh hồi nãy đăng lên trang web tìm bạn trăm năm, tất nhiên thân phận địa chỉ của em sẽ được ghi chú rõ ràng.”
“Em biết rồi.” JaeJoong vô lực trả lời.
***
Quay về trường học…
Vừa vào phòng ở Ký túc, JaeJoong đã ủy khuất nhào vào trong lòng YunHo, “Yun ah Yun ah!”
“Làm sao thế?” YunHo đứng vững đỡ lấy cậu.
“Em bị người khác bắt nạt!” JaeJoong chu miệng làm nũng.
“Thật không? Là hyung của em?” YunHo dịu dàng cười.
“Hyung ấy là đồng phạm.” JaeJoong thở dài.
“Chuyện gì?” YunHo thuận miệng hỏi.
JaeJoong do dự, loại chuyện mất mặt thế này không để YunHo biết, nên đành vòng vo, “Thực ra… cũng không phải chuyện gì lớn…”
YunHo nheo mắt nhìn cậu, lại có chuyện không muốn nói rồi đây.
“Thứ hai anh phải thi đấu đúng không?” JaeJoong đột ngột chuyển đề tài.
“Ừ, buổi chiều.”
“Chiều thứ hai em có tiết học.” JaeJoong nghĩ nghĩ, “Nhưng em nhất định sẽ đến cổ vũ anh!”
“Không đến cũng không sao.” YunHo thản nhiên đáp, dù sao anh cũng sẽ không thua.
Tự tin đến thế sao? JaeJoong ôm lấy cổ anh, “Thế thì em kệ anh, đi cổ vũ YooChun nhé?”
“Em dám?” YunHo như cười như không nhìn cậu.
Được rồi, JaeJoong thừa nhận bản thân rất vô dụng, anh chỉ cười một cái mà tim đã đập rất nhanh rồi.
“Haizz…” JaeJoong thở dài, hôn lên môi anh.
YunHo không chút khách sáo nhận lấy, còn từ khách thành chủ nắm quyền chủ động, một tay luồn vào áo sơ mi của JaeJoong, vuốt ve tấm lưng mịn màng của cậu.
“Ngày mai… em có tiết thể dục…” Lúc rời môi nhau để thở, JaeJoong khó khăn lắm mới ngăn được bàn tay của YunHo.
“Đốt lửa xong lại bỏ chạy sao?” Tuy nói thế, nhưng YunHo vẫn dừng lại.
“Em… em đi tắm!” JaeJoong vội vàng chạy vào phòng tắm, sau đó dưới ánh mắt trêu chọc của YunHo lại đỏ mặt chạy ra đi lấy quần áo.
Tắm xong, đến lượt YunHo vào tắm. JaeJoong nằm dài trên giường một cách lười biếng, đang nghĩ có nên giở sách xem lại bài vở gần đây không, đột nhiên nhớ ra trong túi còn quyển kịch bản HwangBo noona đưa cho.
Cosplay không phải chỉ là mặc trang phục trình diễn thôi sao? Còn phải xây dựng nội dung vở kịch làm gì nữa không biết? JaeJoong thở dài lôi quyển kịch bản ra.
Kịch bản không quá dài, JaeJoong nhanh chóng xem xong. Nội dung vở kịch phỏng theo nguyên tác, không có thay đổi gì. Nhưng mà, nguyên cái nội dung đó cũng đủ khiến JaeJoong buồn bực.
Đó chính là trích đoạn hồi tưởng của Inu Yasha và Kikyo, trong đó có một cảnh kinh điển: Kikyo bị ngã vào lòng Inu Yasha, bốn mắt nhìn nhau rồi hôn nhau, tiếp đó là cảnh hai người trở thành kẻ thù, Kikyo bắn mũi tên phong ấn Inu Yasha vào gốc đại thụ.
Phần sau thì không sao, JaeJoong lo là vì ở trong kịch bản, hai chữ ‘hôn nhau’ đã được ai đó dùng bút đỏ gạch chân rất đậm.
Hôn hôn cái đầu ấy! JaeJoong bực bội, trí tưởng tượng của bà chị này cũng đáng sợ thật! Chưa kể đối phương là một tên con trai xa lạ chưa từng gặp! Quá là tiện nghi cho anh ta.
Nếu là YunHo thì còn có thể suy nghĩ lại….
…
Mà không được, cho dù là YunHo, cậu cũng không muốn mặc đồ phụ nữ để hôn anh, có phải con gái đâu chứ?
Nghe tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, đoán chừng YunHo sắp ra, JaeJoong vội vàng đem kịch bản giấu đi, đùa, chuyện này sao có thể để anh biết được?
***
Ở phòng của Lee DongHae và Lee HyukJae...
DongHae liếc mắt nhìn HyukJae, anh ta đang ngồi trước bàn học nhưng hai mắt như nhìn vào hư không, tình trạng đó đã diễn ra gần một giờ rồi. Kể từ sau khi thất bại ở giải đấu toàn quốc, mấy ngày nay toàn thấy anh ta chẳng làm gì mà cứ ngồi ngẩn người ra.
Haizz, trận đó DongHae cũng đi xem, HyukJae chỉ là tuyển thủ bổ sung gấp để thay thế JaeJoong, thực lực đương nhiên kém xa đối thủ, có thua cũng chẳng ai trách, nhưng HyukJae vẫn tự trách mình.
“Anh HyukJae!” DongHae gọi.
Phải gọi mấy tiếng liền, HyukJae mới tỉnh người lại. “Hả? Có chuyện gì thế?”
“Em nói là, chúng ta đi uống một chén đi.” DongHae nghĩ anh ta cần xả stress một chút.
“Sao cơ?” HyukJae há miệng.
***
Hai giờ sau...
“Không có điều gì là không thể giành được… Tôi sẽ không nhận thua…”HyukJae nắm chặt micro, hát say sưa đến nỗi quên cả trời đất.
DongHae ngồi ở một góc, vừa uống bia vừa lắc đầu.
Không ngờ tửu lượng của anh HyukJae kém như thế, mới uống mấy ly mà đã high đến vậy rồi. May mà cậu đã dự kiến được, không dẫn anh ta đi bar mà đi karaoke, nếu không không biết anh ta còn sung đến thế nào nữa.
Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đóng cổng Ký túc rồi, DongHae nhíu mày lại gần HyukJae, “Anh HyukJae, chúng ta về thôi.”
“Tôi còn muốn hát mà!” HyukJae đang có hứng, nhất quyết không chịu về.
So sánh thể trạng hai người, DongHae cảm thấy mình không đủ khả năng lôi HyukJae về, mà dù sao cậu cũng là người rủ anh ta đi, không thể bỏ anh ta ở lại đây một mình được. Bất đắc dĩ lại phải quay về chỗ.
Thời gian cứ tích tắc trôi qua, thấy không còn hy vọng quay về Ký túc trước giờ đóng cổng, DongHae đành rút ví ra xem, nhưng số tiền còn lại không đủ để thuê phòng nghỉ ở ngoài.
“Anh HyukJae, anh có đem tiền không?” DongHae gọi to.
“Không đem!” HyukJae ngây ngô cười, rồi tiếp tục tấn công màng nhĩ người đối diện.
Thế này thì… phải tìm người giúp thôi.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu DongHae, không phải YunHo hyung, mà lại là học trưởng JaeJoong.
“Alô?” Gọi điện cho học trưởng JaeJoong, không ngờ người nghe máy lại là YunHo hyung.
“Chào… chào hyung,” DongHae theo bản năng trở nên lúng túng, “Em tìm học trưởng JaeJoong...”
Có tiếng loạt xoạt, rồi giọng nói bên kia thay đổi, “Xin chào, Kim JaeJoong nghe đây.”
“Chào học trưởng,” DongHae lại nói năng bình thường trở lại, “Em là DongHae, bạn cùng phòng của anh HyukJae, chúng em đang hát karaoke ngoài trường nhưng anh HyukJae say không chịu về, mà sắp đến giờ đóng cổng nên em không biết làm thế nào cả.”
DongHae nghe loáng thoáng có tiếng thì thầm gì đó ở đầu dây bên kia, rồi giọng JaeJoong lại vang lên rõ ràng, “Hai cậu đang ở đâu? Chỉ đường để tôi đi đón.”