Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 1:




Lúc Phương Yểu An bước vào lớp thì tiết học đã bắt đầu, anh vội vàng đẩy ghế và chen vào chỗ các giáo viên đang tham gia dự giờ. Trước đó anh đã tới rồi, nhưng thấy một cô giáo không có ghế nên đã đứng dậy nhường chỗ, lúc sau quay lại thì không ngờ đã muộn.
Điều hòa trong phòng học bị hỏng và chưa được sửa, tám – chín giáo viên đang ngồi chen chúc ở hàng ghế sau, tất cả đều nóng đến mức phải lấy giáo án để quạt.
Anh mới tới công tác tại trường cấp ba Tụng Ngôn và được phân giảng dạy môn Hoá cho hai lớp mười một khối tự nhiên. Hôm qua tổ soạn giáo án môn Hóa đã tổ chức họp và quyết định bắt đầu hoạt động dự giờ chéo kéo dài một tuần.
Lớp dự giờ hôm nay là lớp bốn – lớp chọn một của trường. Giáo viên đứng lớp là một cô giáo khoảng ba mươi tuổi, có trình độ học vấn cao, trẻ tuổi và rất yêu nghề. Bên cạnh đó chồng cô cũng đang công tác tại Sở Giáo Dục, cái khác không nói, chỉ nói về cách giảng bài của cô thì thực sự rất tốt.
Anh rơi vào cảnh đẹp, đang lúc nghe đến phần liệt kê một số ưu điểm trong sách giáo khoa, thầy giáo ngồi cạnh bên bất ngờ nhỏ giọng hỏi anh, “Thầy Phương ơi, thầy có giấy lau không?”
Thầy giáo này họ Bàng, cũng đã ngót nghét năm mươi, người cũng hệt như tên, rất bự, lớp mỡ trên người xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau như một cái bánh gato cỡ lớn, tưởng chừng như cả người cũng đang rung lắc trong lò nướng.
Phương Yểu An gật đầu, không nói gì, chỉ lấy trong túi ra một gói giấy ăn rồi đưa hết cho người kia.
Quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của một người. Đó là học sinh nam ngồi tít ở hàng ghế cuối cùng, đang tựa lưng lắc ghế, cà lơ phất phơ nghiêng đầu. Khuôn mặt tuấn tú khôi ngô trắng trẻo tươi rói như đào như mận, khóe môi hơi nhếch lên, nửa cười nửa không mà liếc anh.
Giống như bị một cái lưỡi câu móc thẳng vào lòng, bỗng thấy cả người nôn nao khó chịu. Anh nghi ngờ liếc trái phải, là đang nhìn anh sao?
Định thần lần nữa, lại phát hiện học sinh nam kia đang chống cằm, khẽ híp hờ đôi mắt nhìn thẳng về phía bên này, ánh mắt không nghiêng lệch rơi toàn bộ vào người anh.
Anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhíu mày cúi đầu ho khan. Nghe phía trước có tiếng bật cười khe khẽ, cậu thiếu niên cúi đầu cười, lộ ra tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ và tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.
Cười gì?
Anh không nghĩ ra, cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành phải như ngồi trên bàn chông dưới anh mắt gần như trần trụi đó, chịu đựng cảm giác khó chịu mãnh liệt suốt cả tiết dự giờ. Khi tiếng chuông hết tiết vang lên, thần kinh căng thẳng suốt cả buổi của anh mới được tháo dỡ.
Các giáo viên cười nói ồn ào đứng dậy rời đi, cô giáo trên bục giảng đi về phía anh, “Thầy Phương ơi.”
Anh quay đầu đáp một tiếng, đồng thời nghiêng mình nhường đường cho các giáo viên khác ra ngoài, vừa đi lên hai người vừa thảo luận đôi câu. Cô giáo mỉm cười hỏi anh: “Tiết dự giờ tiếp theo anh sẽ giảng về chủ đề gì ạ?”
“Phân tử phân cực.”
“Là thế này, có khả năng tiết của anh sẽ có lãnh đạo tới kiểm tra, em nghe nói Sở Giáo dục cũng sẽ phái người tới, anh nhớ chuẩn bị cho tốt nhé.”
“Được, cảm ơn cô.” Anh gật đầu, vẫn thấy không sao thoải mái cho được, mơ hồ cảm giác được một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng phía sau đang sắp đốt cháy lưng anh.
Đối diện với ánh mắt thẳng thắn trần trụi như muốn hóa thành thực thể ấy, anh đi từng bước về phía hàng ghế sau. Lúc bước tới bàn học sinh nam đó, đột nhiên anh nghe thấy hắn lười biếng “Hey” một tiếng, “Thầy ơi, thầy rơi đồ rồi này.”
Phương Yểu An ngẩn ra, cúi đầu nhìn thì thấy tờ giấy nháp của anh đã bị rơi xuống trước mũi chân, “À, cảm ơn em.” Anh cúi người xuống, còn chưa kịp nhặt đã cảm thấy có hơi thở phả vào tai, tựa làn gió ẩm ướt át bao lấy vành tai và quanh quẩn nơi màng nhĩ khiến anh khẽ run lên.
Ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp khuôn mặt tươi cười thành công của cậu thiếu niên, hắn vươn chân dài ngăn phía trước, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn anh, “Thầy ơi…” Hắn dừng lại, sau đó sấn gương mặt tới gần, ánh sáng trong mắt tựa như một con báo đang chờ đợi thời cơ, “Có phải chúng ta đã gặp nhau đâu đó rồi không?”
Mấy học sinh đứng xung quanh quay đầu nhìn sang, môi Phương Yểu An mím chặt thành một đường, anh nhấc chân đi qua, “Chưa từng.”
Ngày hôm sau, anh vừa tan tiết của lớp ba và chuẩn bị đến lớp sáu, khi đi ngang qua lớp bốn đã dự giờ hôm qua thì thấy một nhóm học sinh nam cao lớn đứng thành hai hàng trên hàng lang, đang cười cười nói nói gì đó.
Anh không hề hay biết mà đi qua, mấy cậu học sinh đột nhiên đồng thanh hô to với anh, “Chúng em chào thầy ạ!”
Giọng con trai đang tuổi dậy thì ồm ồm khàn khàn, nhiều người đồng thanh hô to như vậy phải nói là chấn động rung trời. Anh đang cầm cốc nước và giáo án nghe thấy thì giật mình dừng bước chân, cứng ngắc gật đầu, “Chào các em.”
Nói xong toan đi tiếp, nào ngờ vừa nhấc chân đã thấy một người chặn trước mặt, anh nhìn dọc theo trái táo Adam trên cổ cậu thiếu niên lên trên và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bất cần đời hôm qua. Cậu học sinh cúi người chậm rãi áp sát về phía anh, con ngươi màu hổ phách lấp la lấp lánh, “Thầy ơi, thầy tên là gì vậy ạ, có thể nói cho em biết được không?”
Anh hơi bực, không nói lời nào chỉ bước sang bên trái nhưng bị chặn lại, bước sang phải cũng bị chặn lại. Anh nghe thấy cậu thiếu niên bật cười, lồng ngực hắn nhẹ nhàng nhấp nhô, “Đừng nhỏ nhen vậy chứ, nói cho em biết đi mà thầy.”
Mấy cậu học sinh bên cạnh cũng cười phá lên, Phương Yểu An cảm thấy như đang bị trêu chọc, anh cực kỳ khó chịu. Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối diện với con ngươi sâu thẳm kia, “Tôi tên là Phương Yểu An.”
“Ồ, thầy Phương.” Cậu học sinh gật đầu, tươi cười ép sát người anh, thấp giọng nói: “Hay thật đấy, nhưng mà Phương trong gì, Yểu trong gì và An trong gì vậy ạ?” Hắn đứng thẳng dậy, mỉm cười đôi mắt cong cong, “Chơi với thầy vui thật đấy.”
Phương Yểu An nhíu mày đẩy hắn ra, không nói hai lời bước nhanh về phía trước.
“Thầy Phương ơi!” Sau lưng truyền tới tiếng gọi to rõ ràng.
Anh hơi dừng bước chân, bán tín bán nghi quay lại,  nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý không chút che giấu của đối phương. Hắn giơ tay vẫy vẫy, đôi mắt đào hoa híp thành nửa vầng trăng, trông cực kỳ vô lại, “Em tên là Quý Chính Tắc nha.”
Phương Yểu An quay đầu đi, xoay người bước vào lớp sáu.
Tất nhiên anh biết cậu học sinh đó tên Quý Chính Tắc. Không một ai trong trường này là không biết hắn tên là Quý Chính Tắc cả, thậm chí anh còn nghe thấy cái tên Quý Chính Tắc này trước cả khi biết tên hiệu trưởng trường. Hắn là một học sinh có thành tích xuất sắc nhưng lại cá biệt, cái tên như sấm đánh bên tai.
Trong ba ngày liền, mỗi khi đi qua cửa lớp bốn, anh đều sẽ bị làm phiền giống như hôm nọ. Anh không hề biết rằng ngôi trường này từ xưa đã có truyền thống trêu chọc giáo viên mới, vì vậy anh cảm thấy rất xấu hổ.
Cực chẳng đã, mỗi khi tan lớp, anh đều đành phải đi xuống cầu thang bên trái của lớp ba để đi vòng qua lớp bốn cùng lớp năm, sau đó đi lên cầu thang bên phải của lớp sáu để lên lớp, như vậy cuối cùng anh cũng không bị làm phiền nữa.
Đi được nửa đường, anh chợt phát hiện ra quên mang theo cuốn sách tham khảo mà mình đã chuẩn bị hôm qua, anh đành phải quay trở lại để lấy. Vội vội vàng vàng lên cầu thang, vừa mới ngẩng đầu đã thấy Quý Chính Tắc đang đứng chờ nơi đó.
Anh muốn giả vờ như không nhìn thấy, đi vòng qua hắn để lên cầu thang, nhưng lại bị hắn giở trò cũ ngăn cản trái phải, không sao đi qua được. Anh bất chợt va vào lồng ngực cường tráng của cậu thiếu niên.
Lửa giận bốc lên bốn phía, cuối cùng anh cũng hết chịu nổi, “Quý Chính Tắc em muốn làm gì?”
“Không làm gì ạ, thầy ơi, thầy chơi với em chút được không?” Hắn cười cợt, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm, “Thầy ơi, sao thầy gọi tên em hay thế được nhỉ? Thầy gọi thêm lần nữa được không ạ?”
Phương Yểu An quay mặt sang một bên, “Tránh ra.”
Anh năm nay ba mươi hai tuổi, đã đi dạy được mười năm và chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại bị một học sinh ép vào góc cầu thang.
“Không thích.”
“Tôi phải vào lớp.”
Đây là một học sinh không hề có lòng hiếu kính gì với thầy giáo cả, hắn làm mất trật tự, tùy tiện làm liều, hiển nhiên là không coi lời anh ra gì.
“Vậy thì em sẽ tới lớp thầy nghe giảng, dù sao tiết sau bọn em cũng học thể dục.”
“Quý Chính Tắc!”
“Dạ? Thầy gọi em ạ?”
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Chơi thôi ạ, không phải em đã nói rồi sao? Em muốn chơi với thầy.”
“Tôi không muốn chơi.”
Quý Chính Tắc cười tươi lộ ra hàm răng trắng loáng đều tăm tắp, hắn nhìn xoáy vào mắt anh, rõ ràng là không nghiêm túc nhưng lại cứ giả vờ thành vẻ thất vọng, “Úi, vậy phải làm sao đây? Em á, em cực kỳ muốn chơi với thầy đó ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.