Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 4:




Tất nhiên Quý Chính Tắc lại tới, hơn nữa ngày nào cũng tới.

Phương Yểu An từ lúc mới bắt đầu “Tại sao em lại tới…. Em đừng có mà tới nữa!” Dần dần biến thành “Hôm nay ăn gì… Thêm cay chút được không… Ừm, ngon lắm… Đúng rồi, mai em đừng có mà đến nữa đấy.”

Những lời này đương nhiên là vô dụng, Quý Chính Tắc còn dọn cả máy PS4[1] của mình tới đây luôn. Trong khi Phương Yểu An rửa bát, hắn lót đệm ngồi đối diện với TV trong phòng khách rồi chơi game, game hắn hay chơi nhất là trò đua xe.

Có thể đàn ông trời sinh đã luôn không thể cưỡng lại được sức cám dỗ của tốc độ và sự cạnh tranh, mỗi lần Phương Yểu An rửa bát xong đều muốn giục hắn về nhà sớm, nhưng kết quả cuối cùng chính là mình cũng bị kéo vào cuộc chơi. Đôi khi bất tri bất giác đã đứng bên cạnh nhìn hắn thi đấu hết hiệp này đến hiệp khác, đôi khi tình thế bế tắc, anh đứng bên cạnh còn âm thầm toát mồ hôi thay hắn.

Đợi đến khi đứng đến chân cũng tê mới nhớ ra phải bảo hắn về.

Anh không có thói quen ăn trái cây, thậm chí còn không ăn rau củ, có khi lượng rau mà anh hấp thu được trong mấy ngày nghỉ ở nhà chính là đến từ gói rau trong túi mì gói. Nhưng Quý Chính Tắc thì lại có, hắn thích ăn cam, mỗi ngày sau bữa tối hắn đều sẽ bóc hai quả cam, hơn nữa còn âm thầm cưỡng ép Phương Yểu An ăn. Nước trái cây ngọt ngào và sảng khoái tràn ngập trong khoang miệng, đặc biệt Quý Chính Tắc rất thích để nó vào ngăn đá trước mấy phút nên lúc bỏ ra ăn sẽ vừa mát vừa phê.

Thời tiết đã vào đông, trời càng lúc càng nhanh tối, Quý Chính Tắc ở lại càng lúc càng muộn. Phương Yểu An khoanh tay đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn màn đêm đen kịt dưới lầu, nhìn cành cây trơ trụi đung đưa theo làn gió đìu hiu lạnh lẽo, dường như cũng có thể nghe được tiếng gió rít mạnh mẽ vang vọng ngoài kia.

Anh suy nghĩ một lúc, như vô tình hỏi bâng quơ, “Trời bên ngoài tối lắm, lát em về có ổn không?”

Quý Chính Tắc vừa mới chơi xong một ván, thuận miệng đáp lại, “Không sao đâu… e…” Lại ho một tiếng, lời đến khóe miệng đột ngột chuyển thành, “Có chuyện ạ, nhất là khi đi ra khỏi con hẻm đó, ngã tư có mỗi một ngọn đèn thôi, đường vừa dài lại vừa tối om, chẳng biết lúc nào sẽ có người xông ra cho em một gậy. Chỗ này lại quá vắng, đi bộ mãi cũng không bắt được taxi… ”

Anh không để Quý Chính Tắc nói thêm nữa, “Tối nay em ở lại đi, ngày mai đừng đến đây nữa.”

Quý Chính Tắc đưa thông tin qua hệ thống lọc thông tin riêng của mình, tự động chỉ nghe nửa câu đầu và lọc luôn nửa câu cuối, hắn liền cười tươi híp cả mắt, biết nghe lời hay mà rằng, “Vâng ạ, thế em ngủ đâu đây? Chi bằng ngủ chung đi thầy, trời lạnh thế này mà ôm nhau ngủ thì ấm phải biết.”

Anh không đếm xỉa đến Quý Chính Tắc được voi đòi Hai Bà Trưng, “Em ngủ ở phòng ngủ chính.”

Phòng ngủ chính là phòng tân hôn của anh và Diệp Mi. Về sau khi hai vợ chồng bất hòa thì anh đã dọn ra phòng khác và ở luôn từ đó đến nay.

———–

Sự thật chứng minh là không nên nhân nhượng Quý Chính Tắc dù chỉ một chút, có một ắt sẽ có hai. Quý Chính Tắc ở nhà anh càng lúc càng muộn, nhiều hôm thậm chí anh còn chưa nói gì hắn đã tự nhiên như ruồi mà đi tắm rồi chui lên giường đi ngủ.

Ngoại trừ hộp sữa chua ăn sau khi tắm, Phương Yểu An hầu như không hình thành bất kỳ thói quen ăn uống nào từ trước đến nay.

Anh lê đôi dép lê bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nóng, vừa lau đầu vừa mở tủ lạnh uống nốt hộp sữa chua còn lại trước khi tắm, sau đó quay lại phòng tắm và ném bộ quần áo đã thay vào máy giặt.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh cầm hộp sữa chua đang cắn trên miệng xuống rồi nói, “Quý Chính Tắc, đi tắm ngay, tôi muốn giặt quần áo luôn.” Thói quen đúng là đáng sợ thật, mới đây thôi mà anh đã có thể mặt không đổi sắc kêu Quý Chính Tắc đi tắm rồi.

Không thấy ai đáp lời, anh đi ra khỏi phòng tắm, quả thật không có ai trong phòng khách, anh lại đi vào phòng ngủ chính, cũng không thấy bóng dáng Quý Chính Tắc đâu. Anh cau mày, “Về rồi?” Lại gọi thêm câu nữa, “Quý Chính Tắc?”

Vẫn không thấy người đâu.

Anh cầm di động lên gửi tin nhắn đi, “Em về nhà rồi à?”

Lại vào phòng tắm đổ nước giặt rồi cho quần áo vào, uống nốt sữa chua rồi ngồi xuống sofa xem tin tức buổi tối. Không biết có phải do ngâm mình trong bồn tắm lâu không mà anh thấy buồn ngủ cực kỳ, chưa ngồi được hai mươi phút mà mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, anh cảm thấy đầu óc choáng váng nên đứng dậy tắt TV đi.

Bước chân cũng như đang giẫm trên mây, anh đẩy cửa phòng ngủ và bật đèn lên.

Vừa mở đèn khiến anh thấy chói mắt, sau khi định thần lại thì nhìn thấy Quý Chính Tắc đã mất tích giờ đây lại đang nằm nghiêng trên giường anh, mặt vùi vào gối và bàn tay đặt dưới háng đang nhanh chóng vuốt lên vuốt xuống.

Anh nhìn thấy dương vật to và dài trong lòng bàn tay của cậu thiếu niên, màu sắc tuy còn nhạt nhưng kích thước rất khủng khiếp, nó dựng đứng thẳng tắp, những múi cơ gân guốc nổi lên và quy đầu căng tròn, trông vô cùng gớm ghiếc và xấu xí.

Anh thậm chí không thể thốt được ra lời, như thể bị dọa sợ, trong khoảnh khắc chỉ muốn đóng sầm cửa và bỏ của chạy lấy người. Quý Chính Tắc bị ánh sáng mạnh chiếu vào đột nhiên quay đầu lại, con ngươi màu hổ phách đen sẫm không thấy đáy. Lòng Phương Yểu An run rẩy kịch liệt, quay đầu co chân bỏ chạy.

Quý Chính Tắc hai bước xuống giường, ôm chầm lấy anh từ phía sau rồi đặt cằm lên vai anh, dùng hơi thở nóng hổi thô ráp mà tập kích nơi cổ anh, từng chút từng chút, dọc theo cổ xuống dưới. Tóc gáy Phương Yểu An dựng đứng, anh sợ hãi đến rụt cả người vào, “A!”

Sống mũi cao thẳng cọ xát vào quai hàm của anh, Quý Chính Tắc hỏi anh từng câu từng chữ, giống như một kẻ du hành đói khát, “Thầy ơi, em muốn, được không ạ? Em muốn lắm.”

Dương vật thô to cương cứng chọc qua chọc lại eo anh qua lớp quần áo, cái nóng như thiêu như đốt thấu vào tận da thịt khiến cho gân cốt huyết dịch cũng cháy bỏng theo. Hắn vẫn đang hỏi không ngừng, giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng thở gấp gáp, “Được không ạ? Em không nhịn được thầy ơi, được không thầy ơi?”

Sau khi trưởng thành, thú thực Phương Yểu An có rất ít xung động tình dục. Hồi tuổi dậy thì anh cũng có vài lần tự thủ dâm cho mình, nhưng sau khi kết hôn với Diệp Mi, không biết có phải do tâm lý phản kháng hay không mà anh hầu như không còn ham muốn tình dục nữa, tâm lặng như nước, thậm chí còn rất hiếm khi tự mình thủ dâm, ngày qua ngày đều sống hệt như một nhà sư khổ hạnh.

Quý Chính Tắc cắn mút vành tai anh, răng môi vương vấn nơi vành sụn, đầu lưỡi mò vào lỗ tai anh khuấy động, trong khoảnh khắc bên tai anh chỉ còn tiếng nước vang động. Anh bắt đầu cảm thấy nóng lên, nóng đến nỗi mắt kính cũng đã mờ sương, tầm nhìn cũng trở nên mờ mờ ảo ảo.

Quý Chính Tắc tháo kính anh xuống rồi tiện tay ném sang một bên. Anh còn muốn nói gì đó, nhưng vừa hé miệng được chút đã bị Quý Chính Tắc ngậm lấy môi, tiếng nước do đầu lưỡi khuấy động gây ra vừa dâm đãng lại gợi tình. Hắn hôn chẳng hề dịu dàng mà có phần như đang cắn xé.

Anh chưa từng bị người khác hôn cuồng nhiệt đến thế, hôn đến mức như thể toàn bộ khoang miệng anh cũng như thiêu như đốt, sức nóng kéo dài đến tận cổ họng, toàn bộ nướu và vòm miệng cứng ngắc cũng đều được tỉ mẩn liếm mút không ngừng. Hai tay anh đặt trước ngực, toàn bộ nơi răng môi đều tràn ngập hơi thở nam tính xâm lược của cậu trai trẻ, anh bị hôn đến run rẩy cả người.

Quý Chính Tắc vừa hôn vừa cởi cúc áo ngủ của anh ra, sau đó hôn dọc theo cần cổ khô ráo xuống hầu kết nơi cổ họng, dần dần rơi xuống xương quai xanh và cuối cùng là đến bộ ngực trắng nõn. Núm vú anh bị hắn cắn mạnh vài lần, cả quầng vú sau đó cũng bị hắn ngậm toàn bộ vào miệng mà liếm mút.

Phương Yểu An run rẩy đôi vai, rốt cuộc cũng lấy lại được chút ý thức, khó khăn chống cự, “Này… làm, làm gì vậy?”

Núm vú được mút được bú đến kêu chụt chụt, Quý Chính Tắc ôm eo anh rồi say mê hôn lên vùng bụng lõm xuống của anh. Anh biết rằng mình nên đẩy hắn ra, nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy ra được. Ý thức của anh đã quá tan rã, anh thậm chí còn bắt đầu không phân biệt được khoảng cách xa gần, dây thần kinh của anh như những sợi dây điện cũ bị hở đang đan vào nhau và kêu tách tách rồi nổ tung.

Anh thấy Quý Chính Tắc cởi quần anh ra, sau đó há miệng ngậm lấy dương vật đã ngóc lên của anh, khuôn miệng rực lửa ấy bao vây lấy nó, đầu lưỡi nõn nà đầy nước quấn quanh rồi mút lấy quy đầu.

Quý Chính Tắc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách giờ đây đã tràn ngập lửa dục say mê, hắn khàn giọng nói, “Sao thứ này của thầy cũng đẹp như vậy? Hửm?”

Anh đè tay lên vai của Quý Chính Tắc, đôi chân được kéo dài hết cỡ, “Đi, đi ra.”

Quý Chính Tắc ngậm toàn bộ dương vật anh vào miệng rồi nuốt liên tiếp hai lần sâu vào họng khiến dương vật anh sưng to đến cực điểm. Khoái cảm tình dục hoàn toàn xa lạ giữa hai người đàn ông khiến anh kinh hãi, anh bám lấy vai Quý Chính Tắc, đôi chân mền nhũn đến mức khuỵu xuống, tầm nhìn đã trở thành một màu trắng xóa, “Không, đừng, đi ra, không….Aaa!”

Anh bắn toàn bộ thẳng vào miệng của Quý Chính Tắc, cơ thể mất sức thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, cực khoái quá mức đã đưa tới từng cơn choáng váng và khiến đầu ngón tay anh cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Quý Chính Tắc lợi dụng cơ hội đè anh lên giường, cởi hẳn quần anh ra rồi giữ chặt hông làm cho anh chổng mông lên. Hắn vạch hai cánh mông mẩy rồi phun tinh dịch vừa ngậm vào khe mông, vươn đầu lưỡi thăm dò liếm láp vài cái, ngón tay khó khăn chen vào để mở rộng.

Sống lưng Phương Yểu An cứng đờ, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, anh siết mông bò lên, song lại bị túm lấy mắt cá chân kéo lại. Anh đá chân bừa bãi hét lên, “Không được, cậu điên rồi, cút ngay!”

Quý Chính Tắc đè lên lưng anh, hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang ngâm trong màn nước của người phía dưới, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau, răng môi cắn chặt và đang không ngừng giãy giụa. Vẻ đẹp âm thầm chịu đựng không bùng phát này khiến trái tim hắn cũng mềm thành một vũng nước.

Hắn nắm lấy tay Phương Yểu An rồi dẫn dắt anh chạm vào dương vật thô dài đã sưng to tướng của mình, miệng khô khốc khàn giọng nói, “Thầy sờ đi, thầy sờ nó một cái thôi.”

Quy đầu thô to chạm vào lòng bàn tay, Phương Yểu An như bị bỏng mà vội vàng rụt tay lại. Quý Chính Tắc bắt lại tay anh, cưỡng ép anh nắm lấy dương vật khiến người ta tràn ngập sợ hãi, thấp giọng dụ dỗ, “Chỉ sờ một cái thôi, sờ một cái thôi được không ạ?”

Ngón tay trong cơ thể anh càng lúc càng đi vào sâu hơn, anh bị ép nắm lấy dương vật thô dài đó mà vuốt lên vuốt xuống, không biết sao mà người anh cũng mềm nhũn, càng giãy dụa lại càng hết sức, hệt như đang chết chìm dưới đáy biển sâu, dù có làm thế nào đi nữa cũng đều vô dụng.

Quý Chính Tắc mò trong gầm giường ra một cái chai gì đó rồi lấy một ít bôi lên quy đầu của mình. Hắn rút ngón tay ra, đột ngột chen vật cứng nóng như lửa của mình vào kẽ mông anh, dương vật vừa dài vừa thô cứ thế mà cọ xát vào phần thịt non mềm mịn, hắn được bao bọc đến nóng bừng, cả người khẽ run lên.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể Phương Yểu An đột ngột bị xỏ xuyên, lối vào được khai mở sơ sài đã bị phá vỡ, dương vật to lớn chậm rãi đóng cọc vào trong, thành ruột nóng rực như lửa đốt, từng chút từng chút lấp đầy cơ thể anh, “A, đau, đau quá!”

Anh nghi ngờ bụng mình cũng đã bị đâm thủng rồi, anh đau đến mức co quắp cả người lại, như một con mèo bị hoảng sợ mà cong sống lưng rồi cứng ngắc run rẩy, toàn thân vừa nóng lại vừa lạnh.

Anh đau, nhưng cũng không phải chỉ có cảm giác đau, mà trong khoảnh khắc bị lấp đầy đó, nơi xương cụt đã truyền ra một luồng điện và chảy khắp toàn thân. Cảm giác đau cũng bị tê liệt, khoái cảm tình dục đã mất từ ​​lâu chợt quay lại và truyền khắp cơ thể anh một cách khó mà tả nổi. Anh không biết thứ gì trong cơ thể mình đang nhóm lửa mà lại bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt như thế, nó truyền từ đầu ngón tay đến nội tạng, lục phủ ngũ tạng anh cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Quý Chính Tắc dịu dàng hôn anh, từ đôi mày đến khóe mắt, từ quay hàm cho đến chóp mũi, rồi siết chặt gáy bắt anh quay lại để hôn mình. Hàng mi dài của anh đẫm lệ, cánh mũi phập phồng, run rẩy lên tiếng, “Ngứa, ngứa quá.”

Khuôn mặt anh đã bị lửa dục đốt đến đỏ bừng, hai mắt khép hờ, đôi môi run rẩy không ngừng, lời nói ra cũng như đang phun lửa, “Ngứa, bên trong ngứa lắm.”

Anh chưa bao giờ trải qua loại cảm giác thế này, nội tạng như bị ve vuốt rồi khẽ cào, các mạch máu nhạy cảm mà ngứa ngáy. Anh không thấy rõ được ai đang đè mình, là ai cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cứu anh là được.

Anh sắp bị thiêu chết rồi.

“Cứu, mau cứu tôi với, tôi ngứa quá, nóng quá, ngứa quá.”

Quý Chính Tắc rút dương vật ra rồi lật người Phương Yểu An lại, mặt đối mặt ôm anh, điên cuồng gặm cắn da thịt trắng nõn trên vai anh, dương vật vươn thẳng điên cuồng chọc vào.

Toàn thân Phương Yểu An như được quét lên lớp sơn hồng, đôi môi đỏ mọng cứ mở ra rồi lại khép vào, cánh tay leo lên vai Quý Chính Tắc và bám chặt lấy người cậu thanh niên cường tráng trên người mình, làn da trần trụi của hai người dán chặt vào nhau, móng tay cắm vào cơ lưng cường tráng của hắn, “Tôi, tôi chết mất, em…A!”

Quý Chính Tắc bắt đầu nện anh, hắn bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh rồi mãnh liệt cắm vào, sau lại từ từ rút ra, mỗi lần kéo ra đều có thể mơ hồ thấy tràng thịt đỏ tươi. Hắn hừ một tiếng rồi đâm lút cán vào tận nơi sâu nhất, cứ điên cuồng đóng cọc mà không theo quy luật nào cả.

Thành ruột trơn mềm đến không thể tưởng tượng nổi quấn chặt lấy hắn, cả người hắn cũng như được ngâm trong làn nước ấm. Hắn cảm thấy thật diệu kỳ, trên đời lại có một nơi thoải mái như vậy ư, vừa chặt chẽ lại ẩm ướt như khuôn miệng non nớt của một đứa trẻ, nó mút lấy hắn khiến cơ bắp hắn cũng mềm nhũn, eo mắt tê dại.

Khóe mắt hắn đỏ bừng, cơ bắp căng chặt, huyệt Thái dương đột ngột ngảy lên. Hắn giống như một  con thú đực động dục đang hừng hực khí thế, không còn chút lý trí mà nện người đàn ông gầy nhỏ mỏng manh dưới thân mình.

Phương Yểu An quá gầy, cánh tay nhỏ mềm cũng buông thõng trên cổ Quý Chính Tắc, toàn thân không ngừng rung động theo động tác nện mạnh mẽ của hắn, đôi chân dài trắng nõn của anh khó có thể quấn lấy được vòng eo thon gọn của Quý Chính Tắc. Anh bị hắn nện đến run rẩy không dứt, cả người cũng đỏ ửng bất thường.

Phía dưới bị làm truyền ra âm thanh nhép nhép, trong phòng vang lên tiếng nước cùng âm thanh va chạm của thân thể. Toàn thân Phương Yểu An đổ đầy mồ hôi, lượng nước trong cơ thể cũng nhanh chóng rút hết, anh chỉ còn biết nhắm mắt há miệng run rẩy khóc nức nở. Lỗ hậu bị chơi đến vừa đỏ vừa sưng, rỉ ra nước dâm chảy dọc theo đôi bờ mông, dường như thành ruột đỏ au cũng muốn chui ra ngoài, ruột gan nóng bỏng không sao tả xiết.

Anh đã bắn hai lần, giờ đây nơi kết hợp đã đau rát, dương vật thì đang đâm vào cơ bụng sắn chắc của Quý Chính Tắc và đã sưng to đỏ tím, còn côn thịt dữ tợn trong người vẫn đang hung hăng quất anh liên tục.

“A, không, không, xin em, làm ơn, làm ơn… không!” Vai và cổ của anh kéo căng thành một đường, đầu ngửa cao hết cỡ, cần cổ thon dài nổi lên kinh mạch xanh biếc, ngón tay đang siết lấy ga trải giường cũng trở nên trắng bệch, xương bả vai nhô cao trên tấm lưng mỏng manh bất thường, trông anh như một con nhện Tarantula [2] bị bó buộc trong kén bướm.

Anh bị nện đến bắn tinh.

Tinh dịch bắn tung tóe lên bụng dưới của Quý Chính Tắc, anh co giật ngã xuống giường, nước mắt và mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, dương vật bị cưỡng ép xuất tinh sưng tấy và đau đớn, hậu huyệt co rút lại.

Quý Chính Tắc bị siết đến cứng đờ, hắn luồn hai tay qua nách rồi trói chặt lấy vai anh, dưới háng đồng thời dập mạnh, má đùi bị va chạm đến sưng đỏ như trái đào chín mọng, âm thanh bạch bạch bạch vang lên không ngừng trong căn phòng kín.

Người anh bị dập như sắp nát, đường ruột bị cây hung khí kia san phẳng, tinh dịch nóng bỏng phun đầy trong bụng anh. Phương Yểu An bị nện nghiêng ngả từ bên này sang bên kia, dường như anh có thể nghe thấy tiếng tinh dịch đang lắc lư trong bụng mình theo từng chuyển động.

Quý Chính Tắc nâng người cho anh cưỡi lên đùi hắn, hắn nằm phía dưới ưỡn cao hạ thân rồi điên cuồng cắm ra rút vào lỗ hậu sưng đỏ của Phương Yểu An. Phương Yểu An chống tay xuống cơ bụng săn chắc của Quý Chính Tắc, côn thịt của hắn tiến quân thần tốc cắm thẳng vào, chọc cho anh dần mất đi ý thức.

Anh không biết mình ngất đi từ lúc nào, nóng quá, cả anh và Quý Chính Tắc đều nóng, như thể toàn thân đang phát lửa vậy, cả hai ôm chặt lấy nhau như muốn hấp chín người.

Quý Chính Tắc lại bắn vào trong cơ thể anh, bắn tận sâu bên trong. Hắn nhìn anh mệt lả nhắm mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng như trứng gà bóc, khắp nơi trên người đều là dấu vết bầm tím, hai chân khẽ run không thể kiềm chế được.

Hắn vội vàng kéo chăn đắp lên người Phương Yểu An, mùa đông lạnh thế này, cho dù có bật máy sưởi mà ra nhiều mô hôi như vậy cũng rất dễ bị cảm. Hắn chống cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, như có như không hôn lên gương mặt đỏ bừng của Phương Yểu An.

“Thật đẹp.” Hắn đè lên người Phương Yểu An rồi liếm nhẹ môi anh, lúc này dương vật lại cương cứng lên, hắn mặt lạnh tự tuốt thằng em mấy lần rồi chửi thề một câu.

Màn hình di động bỗng hiện sáng, hắn cầm lên xem, là tin nhắn của Đường Hựu Trung.

– Dư lào? Xài ngon không?

Hắn ngẫm nghĩ đôi chút.

– Tạm được, tao chỉ bôi một phần tư.

– Thuốc này mạnh lắm, một phần tư chắc cũng đủ rồi.

Sau một – hai giây, bên kia lại gửi tin nhắn tới.

– Mày đã làm xong rồi á?

Quý Chính Tắc cau mày khi nhìn thấy từ “đã”, lại quay đầu Phương Yểu An đã ngủ mê man nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng, lông mày hắn giật giật, trả lời lại.

– Anh ấy ngất rồi.

Một lúc lâu sau cũng không thấy bên kia hồi âm, đôi bên đều đang rơi vào sự im lặng đáng sợ. Khoảng ba phút sau, Đường Hựu Trung mới trả lời, sau khi màn hình hiện một chuỗi dấu chấm hiển thị đang nhập thì một chữ như được nghiến răng nghiến lợi bật ra.

– Mày…

Quý Chính Tắc cầm điện thoại cười ngặt nghẽo, sau đó lại quay đầu hôn lên mặt Phương Yểu An mấy cái.

– Toi rồi, tao thấy tao thích anh ấy đến sắp chết rồi, có gì cứu được không?

Vừa gửi tin đã nghe thấy Phương Yểu An cau mày khẽ hừ một tiếng. Thấy vậy, hắn vội vàng bỏ điện thoại xuống rồi bóp bóp bắp chân cho anh, không biết là đang hỏi ai, “Đau ở đâu?”

Hắn nắm bắp chân anh rồi hôn một cái, sau đó tách đôi chân dài ướt nước sang hai bên. Hắn nhìn thấy lỗ thịt sưng đỏ bị nện còn chưa kịp khép lại, thịt đỏ thẫm bị lộn ra bên ngoài, tinh dịch trắng đục hòa cùng tia máu chậm rãi chảy xuống giường.

Hắn lau qua loa rồi vội vã bế người vào phòng tắm để lau sạch, lau được đến nửa chừng thì hắn lại cương, hắn dùng tay Phương Yểu An tuốt thằng em cho mình. Xong việc hắn ra ngoài thay ga trải giường rồi mới bế người vào trong chăn, nặn thuốc ra tay rồi nhẹ nhàng bôi lên lỗ nhỏ đã bị chơi đến đỏ ửng.

Càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp, huyết dịch lại trào xuống quy đầu, hắn miệng khô lưỡi khô, thấp giọng mắng một câu rồi lại xoay người đi tắm.

Đợi hắn quay lại lần nữa thì Phương Yểu An đã ngủ say, không biết có phải do nóng hay không mà má và cổ anh đỏ bừng. Hắn không nhịn được hôn lên mặt anh mấy cái, ngẫm nghĩ chút thấy vẫn thiếu thiếu, lại cúi xuống in lên cổ anh hai dấu hickey nổi bần bật, cuối cùng cũng thấy hài lòng nằm xuống ôm chặt lấy anh.

Nghiêng người lấy di động cộm dưới eo, hắn mở ra xem thì thấy Đường Hựu Trung trả lời lại.

– Trúng tà rồi, gọi thầy tới trừ ma đê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.