Từ sau ngày hôm đó, Quý Chính Tắc không còn vác xác đến tìm anh nữa.
Có lẽ anh nên giải thích với Quý Chính Tắc, nhưng giải thích để làm gì đây? Quý Chính Tắc là ai và tại sao anh lại phải giải thích với hắn? Những suy nghĩ trẻ con và giận dữ ấy mãi mới đến hồi kết sau khi anh ăn phải một sợi tóc trong đồ ăn gọi bên ngoài.
Anh lao vào nhà vệ sinh ói nửa ngày, hiếm khi bình tĩnh ngồi xuống suy nghĩ về mối quan hệ của anh và Quý Chính Tắc sau này. Ngẫm lại mới thấy, nào có sau này, thời kỳ thanh xuân hormone hưng thịnh nhất thời trỗi dậy, chẳng lẽ còn hão huyền mà hy vọng cuối cùng sẽ thành người một nhà hay sao?
Anh nghĩ về cái đêm trong ký túc xá của trường đại học năm ấy, mấy ông bạn cùng phòng cười trộm và thủ thỉ trao đổi kinh nghiệm tình dục với nhau, và tất cả những cô gái đã từng đồng hành với họ trong một đoạn đường đời ấy đều trở thành vốn liếng cho họ khoe mẽ. Có lẽ cuối cùng anh với Quý Chính Tắc cũng chỉ đến vậy mà thôi, mà Quý Chính Tắc lại ghê gớm nhường nào nhỉ – hắn đã chịch thầy giáo cấp ba hơn hắn đến tận mười lăm tuổi, có lãnh cảm tình dục và là một người đàn ông đã từng ly hôn.
“Thế mà mày cũng làm được hả?” Anh nghĩ lúc đó họ sẽ cười cười nói nói tán phét với nhau, và nhất định cũng sẽ có người hỏi Quý Chính Tắc như vậy.
Anh sẽ trở thành một trò hề, một câu chuyện cười hay một vật phẩm để mang ra khoe khoang. Nếu mở rộng ra thêm chút nữa, nếu anh và Quý Chính Tắc bị lộ thì anh sẽ xong đời.
Lý trí đã bị dục vọng che lấp dần dần quay lại, anh bắt đầu thấy sợ hãi. Thôi quên đi, cứ vậy đi, như vậy thì sẽ tốt cho cả hai. Quý Chính Tắc muốn làm anh cũng làm được rồi, còn anh cũng không đến mức không có đàn ông làm sẽ chết.
Sau khi học kỳ mới bắt đầu, Lâm Diệu và Đường Hựu Trung đã đến tìm anh. Ngũ quan Đường Hựu Trung khá xinh xắn nhưng không có vẻ nữ tính, dáng vẻ khoanh tay thư thái dựa cửa văn phòng trông cũng rất nhã nhặn tự tại. Lâm Diệu giả trân hỏi bài rồi bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin anh tới thăm Quý Chính Tắc, cậu nói Quý Chính Tắc bị ốm nặng, sốt cao suýt cháy cả đầu liên tục mê sảng gọi tên anh.
Mặt Lâm Diệu tròn xoe nhăn lại như cái bánh bao, “Thầy ơi, thầy tới thăm nó một chút đi mà thầy, nó ốm đến đần luôn rồi, đều là anh em trên bến dưới thuyền với nhau, em nỡ lòng nào để nó thế thầy ơi!”
Phản ứng đầu tiên của Phương Yểu An là đã có người biết về mối quan hệ giữa anh và Quý Chính Tắc, sự sợ hãi lo lắng khi bị bại lộ đã chiếm phần lớn lý trí của anh. Sau đó anh nghĩ xem những gì Lâm Diệu nói là thật hay giả, rồi cuối cùng mới là chuyện Quý Chính Tắc bị ốm.
Cách người trưởng thành cân nhắc lợi hại thật sự rất ích kỷ và đáng ghét.
Anh nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Lâm Diệu, nhìn kỹ hồi lâu mới lấy đề kiểm tra được xếp ngay ngắn trên bàn rồi đưa cho cậu ta, “Tôi không phải bác sĩ. Phiền em giúp tôi phát đề kiểm tra cho các bạn, hết tiết rồi nói sau.”
Vẻ mặt Lâm Diệu hơi cứng ngắc, cậu sờ sờ mũi rồi cười khan, “Vâng ạ, vậy thầy cứ suy nghĩ kỹ đi thầy nhé, mạng người quan trọng lắm đấy ạ.”
Lâm Diệu tổng cộng tới tìm anh bốn lần, lần cuối cùng cậu ta còn suýt bật khóc, càng nói càng như là chuyện thật. Phương Yểu An cũng cảm thấy mình quá đáng, anh chính là một người ba phải, vừa suy nghĩ đã muốn quyết đoán thì phải quyết đoán, nhưng lại sợ đối xử như vậy là quá tàn nhẫn với Quý Chính Tắc.
Hôm đó sau khi tan học, Lâm Diệu đã trực tiếp chặn anh ngay dưới cầu thang, “Thầy Phương ơi thầy chẳng tốt bụng gì cả, thật sự là cứu một mạng người đấy ạ, thầy đến xem nó một chút thôi, cứu mạng nó không được sao thầy?”
Phương Yểu An nhớ lại đêm đó, Quý Chính Tắc cũng đè nghiến anh xuống và nói: “Thầy cứu em được không?”
Đường Hựu Trung lẳng lặng đứng sau lưng Lâm Diệu cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn anh. Nhìn dáng vẻ hai cậu thiếu niên này thì chắc chắn phải mang được anh đi rồi.
Cuối cùng bọn họ cũng đứng ngoài cổng trường đợi xe của Đường Hựu Trung đến đón. Phương Yểu An vẫn luôn cảm thấy Đường Hựu Trung là kiểu người lạnh nhạt ít nói, cơ bản là lười mở miệng với mọi người, nhưng khi anh thấy cậu ta mỉm cười nhéo mặt Lâm Diệu, hai cậu nhóc đó tươi cười cãi nhau ỏm tỏi thì mới phát hiện ra không phải vậy.
Má nần nẫn thịt của Lâm Diệu bị nhào như khối bột mì nhuốm đỏ, cậu ta xoa mặt tức giận mắng: “Đã bảo mày đừng có mà nhéo mặt bố rồi mà, chặt chetme tay lợn của mày giờ!” Vừa nói vừa xông tới, hai người ầm ĩ loạn tùng phèo cả lên.
Một chiếc Bentley màu đen đỗ xịch trước mặt Phương Yểu An, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt đàn ông cực kỳ tuấn tú nghiêm chỉnh. Tiếng cười của Lâm Diệu đột ngột dừng lại, toàn thân thịt mỡ sợ đến rung cả lên, cậu run run rẩy rẩy bước tới rồi cúi người xuống, trông cứ như thái giám đang hỏi hoàng thượng có muốn ra khỏi cung hay không, “Anh, sao anh lại tới ạ?”
Lâm Trạc lạnh lùng liếc cậu, “Lên xe.” Hình như gã đã nhìn ra Phương Yểu An là thầy giáo, vì vậy gật đầu với anh, Phương Yểu An cũng gật đầu đáp lại.
Lâm Diệu nhanh chóng mở cửa xe, “Thầy lên đi ạ.” Quay đầu lại nói với Đường Hựu Trung, “Bảo tài xế nhà mày không cần tới nữa, anh tao chở cả lũ về luôn.” Cậu lại xí xớn nói với Lâm Trạc, “Anh ơi, anh cực khổ rồi.”
Lâm Trạc nhìn cậu em trai lăng xăng tí tởn sắp xếp toàn bộ thì gõ nhẹ lên vô lăng nhưng cũng không nói gì. Đường Hựu Trung dẫn đầu ngồi ở ghế sau, tiếp theo là Phương Yểu An, Lâm Diệu rất sợ anh chạy mất nên cũng muốn chen vào để kèm anh như áp giải tù nhân.
Lâm Trạc trừng mắt nhìn Lâm Diệu qua gương chiếu hậu, quăng ra một câu, “Ngồi lên trên.”
Lâm Diệu rụt vai, lại vội vàng chui ra ngoài ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái. Trong xe ai cũng nín thinh, bầu không khí như đông cứng lại. Lâm Diệu ngồi im thin thít bên cạnh anh trai, ngay cả điện thoại cũng không dám xớ rớ.
Lâm Trạc nghiện thuốc lá nặng nhưng không thể hút được do trên xe đông người và đang mở điều hòa, gã có chút khó chịu, liếc cậu em trai đang ngồi thẳng lưng cạnh bên, “Sao thấy anh lại sợ như vậy? Lại làm trò gì rồi?”
Lâm Diệu lắc đầu như trống bỏi, rõ ràng bài học rút ra sau vết xe đổ lần trước rất nặng nề, “Không không không, bọn em định đi thăm Quý Chính Tắc thôi ạ. Thật đấy anh, nó bị bệnh nặng lắm.” Cậu ta mở to mắt mà xoen xoét cái mồm, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề với trời thôi.
“Ờ. Bệnh gì?”
Lâm Diệu nhất thời không nghĩ ra được, vội vàng ho khan một tiếng gọi sự trợ giúp từ Đường Hựu Trung, “Bệnh, bệnh gì ý nhỉ, em quên mất tiêu rồi. Đường Hựu Trung mày nói coi.”
Đường Hựu Trung chống tay đỡ đầu, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, “Trúng tà, cần mời thầy trừ tà tới.”
Lâm Diệu thầm mắng “đậu xanh rau má”, bệnh cẹc gì vậy? Mày có thể bịa cho đáng tin hơn chút được không hả?
Lâm Trạc liếc nhìn Đường Hựu Trung qua gương chiếu hậu, hai người liếc nhau một cái rồi lại tách ra.
Bấy giờ Phương Yểu An mới cảm thấy không đúng, trúng tà? Không phải sốt cao mê sảng gọi tên anh sao? Anh nghiêm mặt lại, có cảm giác như đang leo lên thuyền giặc.
Khi xe chạy vào khu biệt thự ở trung tâm thành phố, Phương Yểu An nhìn thấy cây cối xanh tươi và những tòa nhà thưa thớt qua cửa sổ xe, những hàng mái ngói đỏ thẫm và những bức tường trắng đơn sơ gọn gàng hiện lên vẻ xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn đỏ ấm áp.
Lâm Diệu nói ở phía trước, “Thầy Phương ơi, kia là nhà của Quý Chính Tắc ạ.”
Anh đáp một tiếng rồi xuống xe, Đường Hựu Trung cũng theo xuống.
Hai người mới vừa đi xuống, Lâm Trạc đã trực tiếp nhéo tai Lâm Diệu, Lâm Trạc dùng sức lớn, tai Lâm Diệu thì lại nhiều thịt, suýt chút nữa thì đi tong cả cái tai. Cậu đau đến nhe răng nhếch miệng, bắt lấy tay anh trai, “Đau đau đau quá! Anh ơi! Buông ra! Buông ra! Tha cho em đi mà lần sau em không dám nữa!”
Lâm Trạc búng tai cậu một cái, Lâm Diệu suýt chút thì đập mặt lên cửa sổ xe. Cậu ôm lấy tai co người thành một khối, không dám nói thêm câu gì nữa.
“Đã bảo mày đừng có chơi với thằng Đường Hựu Trung đó rồi mà, anh phải nói bao nhiêu lần nữa mày mới nghe?”
“Cũng chơi với nhau từ bé đến giờ…” Vẫn đang yên đang lành, chả hiểu kiểu gì mà năm ngoái sau khi đi lướt sóng ở Nam Phi về thì lại ra lệnh cấm như vậy. Lâm Diệu cũng không dám lớn tiếng phản bác mà chỉ dám nhỏ giọng lầu bầu.
Anh trai cậu cười khẩy một tiếng, “Sao? Bơi trong hồ cứt quen rồi giờ không muốn lên bờ?”
“Gì mà bơi trong hồ cứt khó nghe thế, em cũng đâu còn là học sinh cấp một nữa…” Chơi với ai còn cần phải bảo.
Anh trai nhìn cậu, ánh mắt sắc bén, “Mày theo đít thằng nhóc Quý Chính Tắc kia anh kệ thây mày, nhưng thằng nhóc Đường Hựu Trung kia thì không được, tránh xa nó ra.”
Lâm Diệu cực kỳ không tình nguyện bĩu môi, “Nó toàn bắt nạt em thôi.” Quý Chính Tắc quả thật đã không ít lần bóc lột cậu.
“Đó là do mày ngốc! Nếu như đầu óc sáng sủa một chút thì ai dám bắt nạt mày?”
Lâm Diệu lại không nói nữa, sờ sờ vành tai đỏ rực rồi dựa vào cửa kính xe co rụt người, hệt như một ‘bé cải thảo oan nhưng bé hổng nói.’
Nhìn cậu ta như vậy, giọng điệu Lâm Trạc cũng dịu đi, “Qua đây anh xem tai nào.”
Lâm Diệu nửa tin nửa ngờ một hồi mới ngoảnh lại, Lâm Trạc dùng hai tay kéo thịt bên má cậu sang hai bên, cho đến khi mặt em trai phình như cái mẹt mới hài lòng, “Được rồi, đi ăn thôi.”
Lâm Diệu ôm mặt, hơi vực lại được chút tinh thần, “Đi đâu ăn vậy anh, nhà hay ngoài?”
Lâm Trạc nở nụ cười hiếm thấy, “Cái miệng này của mày, không toe toét xoen xoét thì cũng chỉ biết kêu đói.”
Lâm Diệu lầm bầm, “Miệng không phải để dùng hai cái đó à?”
———-
Quý Chính Tắc vừa tập võ xong đi ra, áo trong cũng đã thấm đẫm mồ hôi. Di động đột ngột rung lên, là Đường Hựu Trung gửi tin nhắn tới, nói không đầu không đuôi, “Đưa thầy trừ tà cho mày tới rồi đấy, rảnh háng nhớ tới cảm ơn bố mày.”
Hắn nghi hoặc nheo mắt, điện thoại lại vang lên, là điện thoại của chú Vương, nói có thầy giáo hắn đến thăm bệnh và đang đợi ngoài cửa, hỏi hắn có gặp hay không?
Bệnh?
Đệt! Đầu óc hắn xoay chuyển loanh xoành xoạch, vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ, vừa đi vừa cởi quần áo, “Chú nói con đang bệnh nặng lắm, bây giờ còn chưa tỉnh lại, đợi một lúc nữa rồi đưa thầy ấy lên nhé.”
Từ ngoài cửa cho đến khi lên lầu, Phương Yểu An đã gặp tổng cộng ba người giúp việc trừ Vương Chấn đưa anh lên, hiển nhiên chuyện Quý Chính Tắc nói mình bị gãy tay không người chăm sóc là giả.
Anh đứng trước cửa phòng Quý Chính Tắc, Vương Chấn đã đi xuống, ông ấy nói với anh là hắn còn chưa tỉnh và bảo anh trực tiếp đi vào. Anh thở dài, mở cửa ra và nhìn thấy Quý Chính Tắc đang ngủ say trên giường. Khuôn mặt của người châu Á thường sẽ dẹt, các đường nét cũng không sâu, đậm nét tinh xảo và thiếu nét đẹp chấn động khiến người kinh ngạc. Nhưng Quý Chính Tắc lại hoàn toàn khác, hắn có khung xương mày cao và đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng tắp, khung xương hàm đặc biệt rõ ràng và rất đẹp, cả khuôn mặt trông giống như một tác phẩm thủ công được chạm khắc tinh tế.
Phương Yểu An bất giác đặt nhẹ bước chân đi về phía giường. Quý Chính Tắc lúc ngủ trông rất an tĩnh, hàng mi dài cong vút tạo thành một bóng mờ dưới mắt, đôi môi khô ráo tái nhợt như thể bị bệnh thật, mái tóc thì sũng nước, anh không nhịn được vươn tay thăm dò trán Quý Chính Tắc.
Hơi thở Quý Chính Tắc trở nên rối loạn và nóng bỏng, Phương Yểu An còn tưởng rằng bệnh hắn trở nặng hơn, đang định đi gọi người tới. Quý Chính Tắc đột ngột mở mắt và nắm lấy cổ tay anh, từ trên giường ngồi dậy, “Thầy còn biết tới tìm em? Đúng là vô lương tâm.”
Rốt cuộc Phương Yểu An cũng nhận ra mình đã bị cho ăn quả lừa, chật vật rút tay thối lui, vừa xấu hổ vừa giận, mạnh miệng nói, “Tại sao tôi phải đến tìm em?”
Quý Chính Tắc tức giận nở nụ cười, lông mày cau lại, “Thầy còn hỏi?!”
“Em nói… là bạn tình.” Anh không có nghĩa vụ phải giải thích với bạn tình.
“Đó là em nghiêm túc tán thầy nhưng thầy đâu có chịu, em có thể làm gì khác được sao?”
“Tôi cho là…”
Quý Chính Tắc nhếch khóe miệng trào phúng, “Thầy cho là gì? Thầy cho là bạn chịch mỗi ngày sẽ hôn thầy ba trăm cái, sẽ nấu cơm cho thầy ăn và hằng đêm ôm thầy ngủ ư? Thầy biết mình bị làm đến tê liệt là như nào không? Mềm đến mức không đứng dậy nổi, chỉ biết khóc rồi ôm cổ em muốn hôn. Rúc vào lòng em sống chết đòi ôm lấy, vì thế em liền ôm thầy rồi bế thầy đi tắm, giúp thầy lấy tinh dịch bị bắn trong mông ra.” Đôi mắt dưới hàng lông mày đẹp đẽ của Quý Chính Tắc đầy vẻ trêu chọc, “Thầy đã tự mình làm lần nào chưa? Ngay cả ngón chân thầy em cũng đã ngậm qua, không nỡ bắt thầy buscu dù chỉ một lần, thế mà giờ thầy lại nói chúng ta chỉ là bạn chịch?”
Phương Yểu An mờ mịt nhìn xung quanh, anh còn muốn nói rằng “Là tự em nói là làm bạn tình chứ tôi cũng đâu biết bạn tình là cái gì, tại sao em tự đối tốt với tôi giờ lại oán trách tôi?” Nhưng nếu nói vậy thì dường như anh lại càng thêm hèn hạ, quả thật anh đã lợi dụng tình cảm của Quý Chính Tắc, lợi dụng tình cảm non nớt, nóng bỏng và không hề che giấu của cậu thiếu niên. Sự tệ hại dâng lên đáy mắt, thì ra anh tồi tệ như vậy ư?
Anh nhìn Quý Chính Tắc, rất lãnh đạm và bình tĩnh, “Được thôi, chúng ta cũng đừng làm bạn tình gì nữa, quên đi.”
“Thầy!” Quý Chính Tắc trợn to hai mắt, cơ bắp cuồn cuộn run rẩy, hận không thể một ngụm cắn chết anh. Hắn buông tay Phương Yểu An, Phương Yểu An đứng bên giường nhìn hắn ủ rũ cúi đầu như không còn sức lực, bờ vai rộng lớn gục xuống, hắn chán nản mà rằng, “Thầy bắt nạt em.”
Phương Yểu An kinh sợ run bắn người.
Quý Chính Tắc ngẩng đầu, khóe mắt đỏ bừng hoen nước, lại nói tiếp, “Thầy bắt nạt em.” Một loại đau buồn khổ sở nhuộm đầy lên khuôn mặt tuấn tú khí phách của cậu thiếu niên, hắn nhìn Phương Yểu An rồi lên án từng chút một, “Em đang ghen đó thầy hiểu không? Thầy lại không thể giải thích vài câu với em được hay sao? Thầy nói với em là có người muốn thầy đi, hai người chỉ gặp nhau nói chuyện rồi về sau không bao giờ qua lại nữa, thầy không thể dỗ em một chút được hay sao?”
Phương Yểu An không biết phải trả lời thế nào, và anh cũng không biết Quý Chính Tắc mổ xẻ đầu đuôi câu chuyện này như nào nữa. Giữa bọn họ, không cần biết ai đúng ai sai thì dường như Quý Chính Tắc sẽ luôn là người chiếm thế thượng phong, còn anh sẽ hoàn toàn bị áp chế và không còn có thể tìm ra ý định từ chối ban đầu nữa.
“Chỉ bởi em còn trẻ, cũng bởi em đã yêu thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên nên tình cảm của em cũng thành rẻ mạt sao? Nói lý, chứ đừng vừa nghe tình yêu sét đánh đã coi thường được hay không?” Giọng điệu Quý Chính Tắc rất bình thản, thậm chí không có chút thăng trầm nào, nhưng lại nhuốm màu chua xót, “Em cũng muốn được gặp thầy sớm hơn chứ, cũng muốn được cùng thầy trưởng thành chứ. Chẳng lẽ chỉ bởi em không sinh và không ở cùng thời với thầy nên em không có tư cách ở bên cùng thầy già đi sao?” Hắn thất vọng tự giễu, “Coi như thầy không tin em, thì thầy cũng nên có chút lòng tin với mình chứ.”
Phương Yểu An suy nghĩ thật lâu, hai người ai cũng không lên tiếng, “Em thích vẻ ngoài đẹp đẽ của tôi, nhưng tôi cũng đâu thể đẹp mãi như vậy cả đời? Tôi lớn hơn em mười lăm tuổi và sẽ sớm già hơn em rất nhiều.”
“Em không thích thầy chỉ vì thầy đẹp, mà vì em thích thầy cho nên mới thấy thầy đẹp.”
Khoảnh khắc ấy, Phương Yểu An bỗng cảm thấy nực cười, không phải anh tự tin với sắc đẹp của mình, mà bởi tâm hồn của anh không hề long lanh và nó khác xa rất nhiều so với tiêu chuẩn vừa gặp đã yêu. Hay nói một cách khác, vừa gặp đã yêu với thấy sắc nảy lòng tham cũng chẳng có gì khác nhau cả, mà anh lại chỉ tung ra được mỗi cái mã ngoài đẹp đẽ ấy.
Anh ngẩng lên nói, “Thế còn lúc em không thích tôi thì sao? Lúc đó trông tôi thế nào?”
Quý Chính Tắc đáp, “Sao em biết được, ngay lần đầu tiên nhìn thấy thầy em đã thích thầy rồi.”
Cõi lòng bỗng nhiên sụp đổ, tiếng đá đổ ập xuống dồn dập vang lên. Anh che giấu quay đầu đi, nói tới nói lui cũng vẫn là câu nói ấy, “Em vẫn còn quá trẻ.”