Kỷ Nghiêu đóng cửa nhà mình, sắn tay áo trợ giúp chuyển hành lý.
Đồ đạc của Hàn Tích không nhiều, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã chuyển xong. Đồ đạc chất đống trong phòng khách, cô tính hai ngày cuối tuần sẽ từ từ thu dọn.
Công nhân vận chuyển đi rồi, Hàn Tích lấy bình đun siêu tốc đem ra bếp nấu nước. Vừa xoay người chợt trông thấy Kỷ Nghiêu đang ngồi trên một thùng đựng đồ: “Sao anh còn chưa đi?”
Kỷ Nghiêu đứng lên kê lại mấy thùng cản lối đi, ngẩng đầu: “Em chưa ăn tối?”
Hàn Tích lấy ra hai ly thủy tinh rửa sạch, đáp: “Lát nữa tôi hấp sủi cảo là xong.”
Kỷ Nghiêu nhìn khắp xung quanh, căn nhà này làm phòng tân hôn rất tuyệt: “Sau này kết hôn không cần phải sửa chữa.”
Hàn Tích không lên tiếng, đưa một ly nước cho Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu liếc mắt: “Không có lát chanh à!” Anh nhoẻn miệng cười, cong môi: “Mà sao vẫn thấy ngọt.”
Nói xong anh lại ngồi trên một thùng uống thêm mấy ngụm nước.
Có lẽ do anh quá nặng, chiếc thùng anh ngồi lên lại dán băng keo không chắc nên nhanh chóng xụp xuống, đồ trong thùng văng ra tung tóe.
Kỷ Nghiêu ngồi gọn trong lòng thùng, hai tay anh chống xuống đất, cảm nhận được bàn tay mình nắm phải một vật nào đó rất mềm.
Anh khịt khịt mũi, hương chanh man mác xen lẫn với một hương vị rất khó diễn tả: “Thùng này đựng gì vậy, vừa thơm lại còn êm.”
Nói xong anh cúi đầu nhìn.
Tay anh đang nắm một chiếc áo ngực ren màu đỏ.
Hàn Tích từ trong bếp đi ra, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, nhanh chân đi ra cửa, mở cửa: “Ra ngoài cho tôi!”
Anh rất hiếm khi bắt gặp được nét mặt sống động này của cô, vừa xấu hổ vừa tức giận, vô cùng đáng yêu.
Kỷ Nghiêu đứng lên giải thích: “Tôi không cố ý.”
Lúc anh vội đứng dậy, chiếc cúc nơi ống tay áo vướng vào chiếc quần lót ren màu đen và đung đưa ở mu bàn tay.
Kỷ Nghiêu: “Nó cứ bám lấy tôi!”
Vật liệu ren có rất nhiều lỗ nhỏ nên rất dễ bị vướng vào cúc áo. Anh giơ cánh tay muốn lấy chiếc quần này ra nhưng lại không dám đụng vào, đành đứng khựng một chỗ, tay chân cứng đờ.
Hàn Tích đi tới cầm quần lót giựt mạnh làm nó bị lủng một lỗ lớn.
Kỷ Nghiêu: “Thật ngại quá, tôi về mua một cái đền cho em.” Nói xong anh quét mắt, “Em mặc size M?”
Eo cô rất nhỏ, chắc chỉ size S; nhưng vòng mông đầy đặn, vừa tròn vừa mẩy… Anh im lặng ước lượng, khả năng S không thể nào chứa nổi, phải M.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Hàn Tích: “Không cần đền, anh mau cút đi!”
Kỷ Nghiêu ra đến cửa vẫn cố đưa mắt nhìn trên sàn nhà.
Chiếc thùng móp méo, bên cạnh nội y của cô rải rác: màu đỏ nhiệt tình, màu đen mê hoặc, màu hồng ngây thơ, xanh lam nóng bỏng…
Còn cô mặc một bộ váy màu xám lạnh tanh đứng dưới lớp đồ đầy màu sắc khiêu gợi này.
Đây gọi là nhàm chán đến mức cực đoan.
Rầm một tiếng, Hàn Tích đóng cửa thật mạnh ngăn cách tầm mắt của Kỷ Nghiêu.
Anh nhanh tay lấy di động, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu: Tốt lắm, không giam mình vào danh sách đen.
Hàn Tích nhặt đồ lót trên sàn đem giặt lại một lần treo ở ngoài lô gia(*).
(*Phần không gian được dùng làm nơi giặt phơi, đặt cục nóng máy lạnh… trong các căn hộ)
Cuối tuần Hàn Tích ở nhà thu dọn nhà cửa, còn Kỷ Nghiêu về nhà thăm ba mẹ, lại bị ông bà lôi lên tập đoàn Kỷ thị cho mọi người biết vị thiếu gia thừa kế sản nghiệp này vẫn còn sống sót.
Kỷ Nghiêu từ trong tập đoàn bước ra, thấy đám đông tụ tập cách đó không xa, trợ lý Lý từ phía sau đi lên mở miệng giải thích: “Khu tòa nhà bên thành Tây chuẩn bị mở bán nên có mời Tưởng Vi, người mẫu đang hot nhất hiện nay chụp quảng cáo.”
Kỷ Nghiêu: “Là ai?”
Trợ lý Lý: “Được mệnh danh là giai nhân tuyệt sắc, người ta nói không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại nhan sắc của cô ta.”
Anh liếc nhìn, cô ta mặc chiếc đầm yếm dài màu đen, vóc dáng lồi lõm đúng chỗ, mái tóc xoăn dài buông xuống trước ngực, mỉm cười, đôi mắt quyến rũ nhìn về hướng này.
Trợ lý Lý ôm ngực: “Em có cảm giác tim đập nhanh quá, sắp chết rồi!”
Kỷ Nghiêu: “Bớt diễn mấy trò mèo này đi!” Người đó chỉ biết làm bộ làm dáng nhân gian tuyệt sắc gì chứ?!
Nói đến giai nhân tuyệt sắc, anh mím môi cười cười, hận không thể phóng ngay về nhà.
Trên đường về anh gọi điện thoại cho đầu bếp không cần đến. Kỷ Nghiêu tự tay nấu bữa tối, sau đó xuống nhà mua bó hồng đỏ thật lớn ôm đến trước cửa nhà Hàn Tích, nhấn chuông.
Cửa vừa mở anh giơ bó hoa lên, giọng chân thành: “Xin lỗi ngày hôm qua làm rách mất nội y của em.”
Hàn Tích: “Anh không thể đổi sang phương thức giải thích khác được sao?”
Kỷ Nghiêu: “Tôi làm bò beefsteak, em muốn ăn không?”
Hàn Tích nhận hoa, cúi đầu ngửi một hơi: “Bò beefsteak chín mấy phần?”
Kỷ Nghiêu cong môi cười: “Chín mười phần.” Lại thấp giọng nói: “Dì họ của tôi công tác nước ngoài không có ở nhà.” Đôi mắt gian tà lan đến vô cực.
Anh hơi xệ vai hích nhẹ vào người cô: “Chỉ có hai ta.”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Nghiêu: Nhanh nhanh, thắp nến rồi.