Tiểu Thất nhìn qua Lục Thần đang chật vật đứng một bên rồi nhìn người nọ nói:
"Các vị có nhầm lẫn gì không? Bọn ta học y thuật chứ không phải học đạo thuật, sao có thể đi bán bùa trú gì được chứ."
Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, có người tức giận không kiêng nể gì mà lớn tiếng:
"Ta trông các ngươi tướng mạo ai cũng tuấn tú cứ tưởng là người có học thức biết phân biệt phải trái đúng sai nên mới đứng đây nói chuyện, nhưng xem ra đều là một bọn với nhau cả, đều muốn lừa tiền bá tánh đúng không? Đã vậy cứ đưa hắn lên quan phủ đi."
Đám người nhao nhao đòi tới quan phủ làm Mộ Dung Hoa quả thực hết sạch kiên nhẫn, hắn liếc mắt qua đám người làm bọn họ lạnh cả sống lưng cũng im bặt không lên tiếng nữa.
"Hắn nợ các ngươi bao nhiêu tiền?"
Rất nhanh, rất gọn cũng rất đúng trọng tâm. Đám người kia mỗi người nói ra một con số cộng dồn lại cũng khoảng hơn 1 vạn 200 quan tiền, không nhiều lắm.
"Trả xong tiền là có thể đưa hắn đi phải không?". Truyện Xuyên Nhanh
"Đúng đúng bọn ta chỉ cần tiền không cần người."
"Được."
Nghe hắn dứt khoát đồng ý đám người kia rốt cuộc cũng tươi cười thở phào nhẹ nhõm, nhưng là hắn trước sau vẫn đứng yên không có hành động muốn lấy tiền ra. Thượng Quan Dư thấy hơi tức ngực nhìn ngó xung quanh làm giảm sự tồn tại của mình. Cuối cùng Thượng Quan Dư vẫn không thể chịu nổi cái ánh mắt như muốn thiêu cháy mình của Mộ Dung Hoa bất đắc dĩ lấy hà bao ra xuất tiền, miệng còn không quên càu nhàu mấy câu:
"Tướng quân, bổng lộc mấy tháng của thuộc hạ đều bị người tịch thu hết luôn rồi đấy."
"Nhà ngươi không phải rất giàu có sao, ta là đang thay ngươi nghĩ biện pháp tiêu tiền thôi."
"Vậy thuộc hạ phải cảm tạ người rồi."
"Không có gì, không cần khách khí."
Thượng Quan Dư á khẩu, nếu không phải người trước mặt là đại tướng quân thì Thượng Quan Dư thật sự muốn tẩn cho hắn một trận. Tiểu Thất rất áy náy nên lúc trở về có nhỏ giọng nói với Thượng Quan Dư:
"Bây giờ ta không cầm theo ngân lượng khi nào trở về sẽ trả lại cho công tử."
Thượng Quan Dư nghe xong liền vui vẻ trở lại, vẫn là phu nhân thấu tình đạt lý, tốt hơn cái người kia vạn lần. Lục Thần cũng đi cùng với Tiểu Thất trở về phủ tướng quân. Cậu ngồi cùng ngựa với Thượng Quan Dư, hai người đều rất nhiệt tình dễ nói chuyện nên chỉ một đoạn đường từ chợ về tới phủ Lục Thần đã hiểu đại khái về thân phận vị đại tướng quân trong truyền thuyết kia và tiểu sư đệ của mình là như thế nào. Lục Thần không nhịn được mà thở dài:
"Aizzz, vậy mà Tiểu Thất thật sự phải gả cho người khác rồi, thật là đáng tiếc. Nếu như sư phụ mà biết khẳng định sẽ tức giận đội mồ sống dậy quá."
Thượng Quan Dư bị cậu chọc cười lại nghĩ đến chuyện gì đó sắc mặt thoáng thâm trầm nhắc nhở Lục Thần:
"Ngươi nếu muốn an ổn ở bên phu nhân thì tốt nhất đừng quá thân mật với người. Tính tình tướng quân.....ờ....không quá tốt đâu đặc biệt là người quan tâm quá mức đến phu nhân."
Lục Thần vô tâm vô phế cười hờ hờ:
"Ta biết rồi, vừa nãy cũng chỉ cầm tay Tiểu Thất một chút đã bị ăn một đạp còn gì. Chậc... thật nóng nảy."
Bốn người vừa về tới phủ đã thấy Thuần Hi đứng chờ ở xe ngựa phía trước, nàng liếc mắt nhìn qua thiếu niên xa lạ trên ngựa Thượng Quan Dư rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt đi lại chỗ Mộ Dung Hoa.
"Tướng công, hoàng huynh cho người lệnh chúng ta vào kinh diện kiến."
Mộ Dung Hoa đỡ Tiểu Thất xuống ngựa không trả lời Thuần Hi mà nói với quản gia đang đứng ở một bên.
"Đưa phu nhân vào Quang Nguyệt viện nghỉ ngơi."
Quản gia nãy giờ vẫn trộm nhìn phu nhân, quả thực đẹp tới mức không chân thực, không trách được tại sao tướng quân ban đầu lại muốn từ chối hôn sự với công chúa. Phu nhân người đã đẹp rồi giọng nói còn nghe dịu dàng dễ chịu tới như vậy, chỉ một câu đơn giản của phu nhân đã khiến quản gia phải đưa mắt nhìn thêm một chút.
"Huynh phải đi luôn à, không thể nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ừm, ta đi một lát rồi về."
Lúc này hắn mới quay sang Thuần Hi.
"Bệ hạ sao lại triệu vào cung gấp gáp như vậy."
"Chắc là liên quan đến chuyện Tây Vực muốn tạo phản. Chúng ta cứ vào cung xem ý hoàng huynh thế nào trước đã."
"Ừm."
Tiểu Thất lặng yên nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Hoa cùng công chúa từ từ bước lên xe ngựa rời đi. Chẳng biết từ bao giờ Tiểu Thất chỉ có thể dõi theo bóng lưng hắn, mà hắn một khi xoay người rời đi thì sẽ không quay đầu nhìn lại.
Tiểu Thất đột nhiên hiểu ra người có thể cùng hắn kề vai sát cánh bàn chuyện chính sự luôn là Thuần Hi, còn mình... chỉ mang trên người cái danh chính thất được người ta gọi một tiếng phu nhân mà thôi. Y che giấu tự ti và cô đơn vào đáy mắt cùng quản gia bước vào phủ, lại không biết lúc vừa xoay người tấm rèm trong xe ngựa được vén lên từ bên trong. Mộ Dung Hoa nhìn theo bóng dáng gầy yếu của y khuất sau cửa phủ mới rời tầm mắt.
Tiểu Lục vừa bước vào phủ đã kinh ngạc hô lên:
"Oa, Tiểu Thất phủ này lớn thật đấy, lại còn được trang hoàng sa hoa như vậy nữa, so với nơi trước đây chúng ta ở thì tốt hơn nhiều."
Mấy nha hoàn vì hiếu kì vị nam phu nhân của tướng quân nên kiếm cớ đi ra xem thử lại nghe được lời vừa rồi của Tiểu Lục có người liền bĩu môi xem thường. Còn không phải vì muốn trèo cao nên dùng gương mặt có mấy phần tư sắc này quyến rũ tướng quân sao, đúng là vô liêm sỉ. Có người còn buông lời mỉa mai:
"Hẳn là dùng gương mặt này quyến rũ không ít nam nhân đi."
"Chắc cũng chẳng được bao lâu đâu, là thê tử mà không thể sinh con thì được làm chính thất bao lâu chứ."
"Nói đủ chưa?" Tiếng nói của Liên Nhi phía sau lưng khiến hai nha hoàn kia giật cả mình vội vàng ngậm miệng mặt mày tái mét quỳ thụp xuống đất.
"Các người ở sau lưng rèm pha chủ tử có biết đáng tội gì không? Nếu để tướng quân nghe được thì coi chừng cái mạng của các người đấy. Còn không mau đi làm việc."
"Dạ...dạ...." Hai nha hoàn vội cúi thấp đầu nhanh chân chạy đi.
Liên Nhi nhìn qua hướng Tiểu Thất đang dần xa thì lắc đầu, thầm thở dài:"Phu nhân à phu nhân thời gian tới chắc người sẽ rất vất vả đấy. Haizz...đẹp quá cũng là cái tội mà."
Tiểu Thất không biết tình hình vừa phát sinh bên này vẫn cùng quản gia đi về hướng Quang Nguyệt viện, còn không quên nhắc nhở Lục Thần.
"Đừng có nhìn ngó lung tung nữa, huynh còn chưa nói rõ chuyện trên phố cho đệ đâu."
Tiểu Lục vội than trời:
"Ta thật sự oan uổng mà. Lúc trước...."
Tiểu Lục còn định nói lại nhìn thấy y lắc đầu liền ngậm miệng lại không nói tiếp nữa. Nhưng còn chưa im lặng bao lâu Tiểu Lục lại kinh ngạc lớn giọng.
"Đàm hoa. Tiểu Thất là đàm hoa thật này, không nghĩ tới ở đây mà cũng có thể nhìn thấy nó đấy."
Tiểu Thất khi quay lại nhìn thấy rất nhiều khóm Đàm hoa đang tươi tốt cũng vô cùng ngạc nhiên, không chỉ có đàm hoa mà còn có xích đu gỗ, có bàn ghế đá nữa. Quản gia nhìn y vui vẻ thích thú cũng tươi cười lên tiếng:
"Đây đều là chính tay tướng quân chuẩn bị cho phu nhân. Ngài ấy còn tìm rất nhiều y thư bảo rằng để phu nhân lúc rảnh rỗi thì đọc. Quang Nguyệt viện này nô tài cũng chỉ tới đây vài lần thôi, lúc tướng quân còn ở đây thì không cho ai lui tới sau này ngài ấy hồi hương mới cho nô tài tới dọn dẹp."
Tiểu Thất nghe xong nụ cười trên khóe môi cũng đậm hơn.
"Đa tạ quản gia, ông vất vả rồi."
"Ây da, không vất vả không vất vả, đều là việc nô tài nên làm mà."
Lục Thần đột nhiên lên tiếng chen ngang:
"Đệ không phải là phu nhân sao, phu nhân thì nên ở chính viện mới đúng chứ. Tướng quân để đệ ở trong hậu viện còn tiểu thiếp lại ở chính viện là có ý gì chứ."
Tiểu Thất nghiêm mặt nhìn cậu.
"Không được nói lung tung."
Y lại nhìn qua quản gia cười trừ.
"Quản gia có thể giúp ta sắp xếp một căn phòng gần đây cho Tiểu Lục không. Huynh ấy sẽ ở đây làm nô gia bên cạnh ta."
"Dạ được. Vậy nô tài xin cáo lui."
Đợi quản gia đi xa Tiểu Thất mới nhìn Lục Thần.
"Ta thích yên tĩnh không quen tiếp xúc với người lạ nên Mộ Dung mới sắp xếp như vậy, hơn nữa công chúa tuy không phải chính thất nhưng thân phận nàng ấy cao quý huynh sau này đừng có nói mấy từ tiểu thiếp này nọ nữa, để người khác nghe được thì không hay đâu. Được rồi vào phòng đi ta giúp huynh bôi thuốc, mặt sưng hết lên rồi kìa."
"Tiểu Thất có phải ta mang tới phiền phức cho đệ không."
"Phiền phức cái gì chứ. Ta chỉ còn mình huynh là người thân, yên tâm đi dù có xảy ra chuyện gì Tiểu Thất cũng sẽ bảo vệ Lục sư huynh."
Lục Thần cười cười gãi đầu cùng Tiểu Thất bước vào tư phòng.