Vào năm tiểu Lục Vũ ba tuổi thì việc cậu có đi nhà trẻ hay không chính là chuyện lớn của nhà họ Lục.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy nên đi nhà trẻ, hơn nữa cô còn bắt đầu xem xét trường học nào chất lượng tốt. Buổi tối lúc nằm trên giường, cô liền tìm mấy video về nhà trẻ cho Lục Yến Lâm xem.
Trong video là một đám trẻ con mặc trang phục đào hoa tiên tử đang múa hát.
Lục Yến Lâm nhìn lướt qua, lại nghĩ về con mình, vẻ mặt anh bình tĩnh: “Anh cảm thấy có thể mời gia sư.”
Lúc còn nhỏ anh cũng không đi nhà trẻ, lúc học tiểu học và trung học đều học nhảy lớp, nói tóm lại, suốt khoảng thời gian đi học anh gần như không có bạn bè cùng tuổi.
“Gia sư không phải bạn bè cùng tuổi.” Lâm Sơ Huỳnh thu máy tính bảng, ngồi dậy: “Anh muốn con mình không có bạn bè hay sao?”
“Không đến mức như vậy đâu.” Lục Yến Lâm nói.
“Đấy là sự thật.” Lâm Sơ Huỳnh bóp mặt anh, “Chú hai, anh nhìn anh xem, lúc anh còn nhỏ thật sự có bạn sao?”
Lục Yến Lâm cẩn thận nghĩ một chút: “Không có.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Thế thì không được, lỡ con em mắc chứng tự kỷ thì phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, nhất thời Lục Yến Lâm có chút bất đắc dĩ: “…… Có ai lại đi nói con mình như vậy không?”
Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng: “Lời em nói thô nhưng thật.”
Sau khi bàn bạc nhiều lần, bọn họ đưa ra quyết định cuối cùng là cho con đi nhà trẻ. Nhà trẻ cũng được chọn rồi, là nhà trẻ tốt nhất Thịnh thành, những đứa trẻ học ở đó đa phần đều ở trong giới thượng lưu.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy con mình khá ít nói, cô nghĩ khi đến nhà trẻ rồi tiếp xúc với nhiều bạn bè có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Cho nên, trước khi nhập học, cô đã dặn cô giáo nhất định phải chú ý đến việc này.
Ngày đầu tiên tan học là Lâm Sơ Huỳnh đến trường học đón con.
Nhìn một đám con nít được người nhà rước về, Lâm Sơ Huỳnh cảm xúc dâng trào, không ngờ nhanh như vậy mà cô đã làm mẹ rồi.
“Mẹ Lục Vũ ơi.” Cô giáo kêu một tiếng.
“Cô Trương.” Lâm Sơ Huỳnh ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt tiểu Lục Vũ, “Hôm nay Tỉnh Tỉnh thấy thế nào?”
Gương mặt trắng nõn của tiểu Lục Vũ bị véo ra vết đỏ, vô cùng đáng yêu, cậu cau mày: “Cũng bình thường.”
Lâm Sơ Huỳnh ồ một tiếng.
Cô giáo có chút khó xử nói: “Hôm nay Tỉnh Tỉnh làm bạn cùng bàn khóc.”
Lâm Sơ Huỳnh nghe giải thích thì mới biết được tình huống là như thế nào.
Cô giáo xếp một bạn nữ ngồi cùng bàn với cậu, cô bé khá hoạt bát, nói cũng nhiều, mới ba tuổi nên nhiều đứa trẻ đi học không thể ngồi yên, thấy Lục Vũ đẹp liền đến hỏi tới hỏi lui đủ thứ.
Nhưng tiểu Lục Vũ lại không thích bị quấy rầy, cậu bé lập tức nói một câu đừng nói chuyện với tớ, sau đó con gái người ta liền bật khóc.
Cô giáo đã phải dỗ một lúc lâu.
Lâm Sơ Huỳnh dẫn tiểu Lục Vũ lên xe, hỏi: “Sao con lại nói chuyện thẳng thắn như thế, nói chuyện với con gái thì phải nhẹ nhàng có biết không.”
Tiểu Lục Vũ mở to mắt: “Nhưng bạn ấy ồn quá.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không phải Miên Miên cũng ồn sao, mẹ cũng không thấy con nói gì.”
“Đó là em gái con.” Tiểu Lục Vũ gật gật đầu, nhắc tới Miên Miên biểu cảm cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Miên Miên rất nghe lời.”
“Con bé chỉ nghe lời con thôi.”
Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc một chút.
Hai năm trước Thẩm Minh Tước và Trình Minh Thành kết hôn sinh ra Miên Miên, là một cô bé hoạt bát và hiếu động, mới hai tuổi mà đã như một Hỗn Thế Ma Vương.
Lúc trước Trình Minh Thành đặt nhũ danh Miên Miên là vì hy vọng buổi tối cô bé sẽ ngủ nhiều hơn, kết quả hoàn toàn ngược lại, cô bé còn quậy hơn với những đứa trẻ khác nhiều.
Đôi mắt đen to tròn lúc nào cũng mở to, đáng yêu cực kỳ.
Lâm Sơ Huỳnh lại nhớ tới một chuyện: “Ngày mai mẹ phải ra nước ngoài rồi, con nhớ là phải nghe lời ba đó biết chưa?”
Tiểu Lục Vũ nghiêm túc gật đầu: “Con biết rồi.”
Bộ dáng của cậu bé vốn dĩ đã giống Lục Yến Lâm, lúc nghiêm mặt nhìn y như copy paste, rất giống một phiên bản Lục Yến Lâm thu nhỏ.
Có đôi lúc Lục Nghiêu cũng bất ngờ.
Bởi vì nhìn thấy bản sao của chú hai nên một người vốn đã sợ chú hai từ khi còn nhỏ như cậu cảm thấy quá ngạc nhiên.
Tuy tiểu Lục Vũ còn nhỏ nhưng cậu bé cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Từ nhà họ Lục đến nhà họ Lâm, từ trên xuống dưới không ai mà không thích, ông cụ Lục càng lớn tuổi càng thích trẻ con.
Cũng có thể nói là được cưng nhất nhà.
*****
Sáng sớm hôm sau.
Lục Yến Lâm rời giường làm xong bữa sáng, sau đó mới đi lên lầu chuẩn bị gọi con trai dậy, nhưng khi anh lên đến nơi thì thấy con đã dậy rồi, còn đang mặc quần áo.
Đứa bé dáng người nho nhỏ đứng trên giường mặc quần áo lớn cỡ ngang mình, trông như ông cụ non, gương mặt căng thẳng, vô cùng nghiêm túc.
Lục Yến Lâm đứng ở cửa nhìn một lúc.
Tiểu Lục Vũ không mặc quần yếm được, lại còn mặc sai, cậu bé có chút chán nản, ngồi ngẩn người trong đống chăn mềm mại.
Suy cho cùng, dù có tự lập đến đâu thì cậu bé vẫn là đứa nhỏ chưa đến 4 tuổi, có một số việc đối với cậu bé mà nói là rất khó làm được.
Khi nhìn thấy người đứng ở cửa, hai mắt tiểu Lục Vũ sáng lên.
Cậu bé há miệng muốn xin giúp đỡ nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Lục Yến Lâm đi qua, cũng không có ý muốn giúp, chỉ là thu dọn đồ ngủ bừa bộn trên giường.
Lúc gần đi, góc áo anh bị túm chặt.
Lục Yến Lâm quay đầu lại nhìn, con trai anh đang nắm áo anh, ngoan ngoãn mở miệng: “Ba ba.”
Lục Yến Lâm nhướng mày: “Hửm?”
Tiểu Lục Vũ xoắn quýt nói: “Con không mặc quần áo được.”
Lục Yến Lâm hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Lục Vũ nghe ba mình hỏi xong, không biết vì sao gương mặt cậu bé lại đỏ lên, cậu nh ỏ giọng nói: “Ba giúp con mặc vào được không?”
Lục Yến Lâm nhìn con trai, cảm thấy rất đáng yêu, tính cách của con anh và mẹ của nó hoàn toàn khác nhau, nhưng làm nũng lại được chân truyền.
Lục Yến Lâm duỗi tay bế con trai lên, cảm giác được cánh tay bé nhỏ ôm lấy rất lạ, anh đưa tay xử lý móc gài cho con.
Tiểu Lục Vũ ôm cổ anh, “Cảm ơn ba ba.”
Cậu rất thích ba ba, nhưng cậu sẽ không nói điều đó ra nhiều đâu. Ba ba rất nghiêm khắc với cậu, phần lớn thời gian cậu cũng không thấy ba ba nói gì.
Tiểu Lục Vũ cọ cọ mặt Lục Yến Lâm, rất là thân mật.
Giọng mềm mại ngọt ngào.
Mang một chút độc đáo của con nít.
Lục Yến Lâm cảm thấy đời anh toang rồi.
Từ đầu tới cuối đều thua trong tay Lâm Sơ Huỳnh và Lục Vũ, không khác gì nhau, nhưng anh cam tâm tình nguyện.
*****
Ăn xong bữa sáng đã là 9 giờ, Lục Yến Lâm phải đến Hoa Thịnh đi làm.
Ở nhà có dì giúp việc nhưng hôm nay không biết sao tiểu Lục Vũ lại một mực muốn ra ngoài cùng anh, không muốn ở trong nhà.
Lục Yến Lâm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bởi vì hôm nay anh cũng không có công việc quan trọng.
Tiểu Lục Vũ lộ ra nụ cười nhẹ, độ cong rất nhỏ, dì giúp việc đặt một ít đồ cần thiết vào trong xe, lúc quay đầu lại thì bắt gặp khung cảnh đó.
Dì giúp việc nghĩ thầm, đúng là cha nào con nấy.
Dì giúp việc dặn dò những việc cần lưu ý.
Dù sao cậu bé cũng được cưng nhất nhà, mọi thứ đều phải được chăm chút cẩn thận, nếu viết những điều cần chú ý ra giấy thì cũng không khác gì những văn kiện mà Lục Yến Lâm thường xem.
Sau khi nghe những việc cần chú ý xong đã là nửa tiếng sau.
Trợ lý đặc biệt Trần đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười: “Chào tiểu thiếu gia.”
Tiểu Lục Vũ gật đầu: “Chào chú Trần.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu bé, trợ lý đặc biệt Trần thật sự rất muốn nựng nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì đây là con trai của ông chủ.
Không bao lâu, xe đã đến Hoa Thịnh.
Nhóm nhân viên vẫn còn đang bàn tán: “Hôm nay tổng giám đốc Lục đến trễ một tiếng, có phải là bận ‘ôn chuyện’ với Lục phu nhân không?”
“Hình như hôm qua Lục phu nhân ra nước ngoài rồi mà, tôi có xem trên tin tức.”
“Ủa vậy thì —— ôi đệt?!”
Nhóm nhân viên còn đang nói chuyện phiếm thì nhìn thấy Tổng giám đốc Lục của bọn họ đang nắm tay một cậu bé đi vào công ty.
Đi rất chậm.
Trợ lý đặc biệt Trần còn ôm một đống đồ, có thể nhìn ra đó là đồ dùng của trẻ con.
Đây là tiểu thiếu gia của bọn họ ư?!
Tất cả mọi người trong Hoa Thịnh đều biết, do ông chủ nên hình ảnh của tiểu thiếu gia rất ít khi được công khai, cơ bản đều không có hình chính diện.
Đây vẫn là lần đầu tiên tiểu thiếu gia xuất hiện ở công ty.
Một số nữ nhân viên mở to mắt, cảm giác trái tim bị gõ một cú thật mạnh: Đứa bé đẹp như vậy! Đúng là bùng nổ sắc đẹp rồi!
Đặc biệt là lúc mím môi!
Nhìn y chang như tổng giám đốc Lục!
Một đám đồng loạt nhìn theo Lục Yến Lâm đi vào thang máy chuyên dụng, nhìn cửa thang máy khép lại, trong đại sảnh vô cùng an tĩnh.
Mãi đến khi một chữ “Ôi đệt” vang lên thì sự im lặng đó mới kết thúc.
“Vừa rồi là con của tổng giám đốc Lục sao?!”
“Mẹ tôi ơi! Hôm nay tôi nhất định phải tan làm cùng giờ với tổng giám đốc Lục, tôi muốn ngắm tiểu Lục một lần nữa!”
“Hai tổng giám đốc Lục, tôi muốn hoa mắt luôn.”
“Tổng giám đốc Lục mini đáng yêu chết mất thôi, a a a đúng là con nhà người ta!”
“Hơn nữa mọi người có chú ý tới không, tốc độ đi của tổng giám đốc Lục cực kỳ chậm, cưng chiều con quá trời. Trời ơi, tôi kích động muốn chết!”
Sao có mà không thấy cho được.
Đoạn đường đó chỉ cần đi không tới một phút, nhưng vừa rồi phải đi tận ba phút thế nên bọn họ mới có thể thấy rõ diện mạo của tiểu Lục Vũ.
Tuy rằng cậu bé mang một cái kính râm lớn.
Dáng vẻ y như lúc Lục phu nhân đến công ty, chính là cái kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt, bốn phía không nhận người quen, rất lạnh lùng.
Trợ lý đặc biệt Trần cũng không ngờ là cuộc đời mình sẽ có ngày đi làm bảo mẫu.
Còn ôm một đống đồ dùng cho trẻ con.
Anh ta còn chưa kết hôn đâu đấy.
Chuyện tổng giám đốc Lục dẫn con đến công ty Hoa Thịnh nhanh chóng truyền ra ngoài, công ty chính vừa truyền tin này xong là cả công ty chi nhánh cũng biết.
Không bao lâu, trên báo cũng xuất hiện tin này.
Nhưng chỉ có tấm ảnh sau lưng được bộ phận quan hệ công chúng cho phép đăng lên, Lục Yến Lâm nắm tay tiểu Lục Vũ, một cao một thấp, hài hòa đến không ngờ.
Weibo bùng nổ.
[Cuộc đời tôi cuối cùng cũng có ngày nhìn thấy tổng giám đốc Lục làm ba bỉm sữa!!]
[Tôi muốn nhìn chính diện a a a a a a a!]
[Đừng có mơ, làm sao có thể cho nhìn được chứ, quấy rầy cuộc sống riêng của người ta.]
[Nhưng nhìn giống hoàng tử bé ghê, trắng trắng tròn tròn, chắc là sẽ mềm lắm, hu hu hu hâm mộ quá đi.]
[Tôi tuyên bố từ bây giờ tôi sẽ là fan mẹ của hoàng tử bé!]
Tiểu Lục Vũ mới được phong làm hoàng tử bé đã đi theo ba ba vào văn phòng.
Từ nhỏ là cậu đã rất hiểu chuyện, đi theo ba ba đến công ty mặc dù rất tò mò những cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa và chỉ lén nhìn mà thôi.
Trùng hợp là hôm nay có tổng giám đốc công ty chi nhánh đến báo cáo công việc của quý trước, ông đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
Tổng giám đốc đứng ở cửa, một bên hỏi thăm: “Trợ lý đặc biệt Trần, cậu nói xem hôm nay tâm trạng tổng giám đốc Lục có tốt không.”
Trợ lý đặc biệt Trần cao thâm khó đoán: “Ngài vào đi rồi sẽ biết.”
Anh ta nói như vậy xong, tổng giám đốc lại càng lo lắng hơn, suốt đường đi ông chỉ nghĩ đến công việc nên cũng chưa kịp xem tin tức hôm nay.
Tổng giám đốc ho khan một tiếng, sửa sang lại cổ áo, gõ gõ cửa.
Bên trong cánh cửa, tiểu Lục Vũ đầu xoay đầu qua.
Lục Yến Lâm nhìn thoáng qua: “Vào đi.”
Tiểu Lục Vũ nhảy xuống sofa, đi đến cạnh cửa, nhón chân mở cửa.
Tổng giám đốc còn chưa đưa tay ra mà cửa đã tự mở khiến ông hết hồn, ông lau mồ hôi trên trán, sau đó lập tức nhìn thấy một cậu bé đang đứng ở đó.
??
Giống tổng giám đốc Lục quá vậy!
“Đứng ở cửa làm gì?” Lục Yến Lâm đảo mắt qua nhìn.
“Vâng vâng.” Tổng giám đốc kiềm lại biểu cảm kinh ngạc của mình, ông thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đi đến bên bàn đưa tập tài liệu cho anh.
Báo cáo xong, tổng giám đốc nhịn không được nói: “Tiểu thiếu gia thật giống ngài.”
Mặt Lục Yến Lâm bình tĩnh, ừ một tiếng.
Còn phải nói, không giống anh thì giống ai!
*****
Sau khi làm việc cả ngày, ban đầu tiểu Lục Vũ thấy thú vị nên cái gì cũng nhìn, cuối cùng không chịu được, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Trẻ con ngủ rất nhanh, không lâu sau cậu bé đã ngủ trên sofa.
Lục Yến Lâm đặt con mình vào phòng nghỉ, đến khi tan làm, lúc anh bế tiểu Lục Vũ lên thì con vẫn chưa tỉnh mà còn vùi đầu vào lồ ng ngực anh.
Mãi cho khi về đến nhà, cậu bé mới mơ màng mở to mắt: “Ba ba.”
Ánh mắt Lục Yến Lâm dịu dàng vài phần: “Dậy rồi đấy à?”
Tiểu Lục Vũ giãy giụa lẹo xuống, giọng nói mềm mại: “Con không ngủ.”
Cậu bé xoa xoa đôi mắt, đôi mắt đen trong veo như pha lê, vừa sinh động lại xinh đẹp.
Lục Yến Lâm sờ sờ đầu con trai.
Buổi tối, lúc Lâm Sơ Huỳnh gọi điện thoại đến thì tiểu Lục Vũ đang chơi rubik, đây là món đồ chơi mới nhất mà cậu bé nhận được gần đây.
Rubik sáu mặt đối với bé mà nói là vô cùng đơn giản, chưa được đến mấy ngày là cậu bé bắt đầu thấy chán.
“Chú hai, anh để ý Tỉnh Tỉnh một chút, trẻ con mấy tuổi dễ bị té lắm.” Lâm Sơ Huỳnh lại dặn dò lần nữa.
Lục Yến Lâm nghe cô lải nhải, ừ một tiếng: “Em đã nói nhiều lần lắm rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh nở nụ cười: “Đây là con trai của chúng ta đó.”
Giọng nói dịu dàng của cô truyền qua điện thoại, ánh mắt Lục Yến Lâm thâm trầm, anh nhìn con trai đang chơi rubik ở bên cạnh.
“Em yên tâm.”
“Có chú hai ở đó, đương nhiên là em yên tâm rồi.” Lâm Sơ Huỳnh lanh lảnh đáp lại, hôn qua điện thoại với anh vài cái: “Anh nhanh để con nói chuyện với em.”
Tiểu Lục Vũ đã xoay rubik xong, cậu bé thò qua véo von nói vọng vào điện thoại: “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.” Tim Lâm Sơ Huỳnh mềm nhũn.
“Ba ba cũng yêu mẹ.” Tiểu Lục Vũ bất chợt nói.
Lúc đầu Lâm Sơ Huỳnh bất ngờ, sau lại nhịn không được mà cười rộ lên: “Chú hai, không ngờ anh lưu lạc đến mức con trai phải bày tỏ tình yêu hộ kìa.”
Lục Yến Lâm ấn ấn giữa mày: “Không được sao?”
Tuy anh cũng không ngờ là sẽ xuất hiện tình huống này.
Mắt Lâm Sơ Huỳnh cong cong: “Được, đương nhiên là được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Yến Lâm rút khối rubik trong tay con ra, chậm rãi mở miệng: “Con nên đi ngủ rồi.”
Tiểu Lục Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đắp chăn xong, đèn phòng được tắt thì cậu mới cọ cọ vào ba mình một chút, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, ba ba.”
Giống hệt mẹ của nó, thích dựa vào anh mà ngủ.
Lục Yến Lâm hôn một cái lên trán con: “Ngủ ngon.”
Tiểu Lục Vũ lén mở to mắt, không nhịn được mà mỉm cười, dù sao ở trong căn phòng đen như mực này cũng sẽ không bị phát hiện.