1
“Tranh Diên, vì sao ngươi lại cứ tính toán chi li như thế?” Ta vừa mở mắt là thấy bản mặt của phu quân ta - Tống Dục.
Hắn nhíu mày, không vui chỉ trích: “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén không đủ, sau này ngươi đừng nhắc đến chuyện tiền nong nữa.”
Ngay lập tức ta nhận ra ta sống lại.
Kiếp trước, sau khi Tống phủ bị tịch thu nhà, ta và Tống Dục không có tiền nên ta bèn mở quán rượu này làm kế sinh nhai.
Vị này là Vương công tử tự xưng là đã cùng đọc sách chung với Tống Dục ở một thư viện, thường tới uống rượu ôn chuyện, lúc nào cũng gọi một vò rượu đắt tiền nhất, uống đến say khướt rồi về nhà mà không thèm trả tiền.
Ta chịu không nổi nữa vì vậy lần tiếp theo gã đến ta ngăn gã lại, nói thẳng là nhà ta chỉ buôn bán nhỏ không thể cứ ký sổ như vậy mãi được.
Ai ngờ Tống Dục lại mất hứng.
Chẳng những chỉ trích ta tính toán chi li trước mặt mọi người còn trấn an Vương công tử, nói gã sau này đến uống rượu thì không cần trả tiền.
Khoảnh khắc ấy, Vương công tử cùng một đám bạn bè nghe những lời Tống Dục nói đều tràn đầy ngưỡng mộ.
Khen Tống công tử mặc dù hổ lạc đồng bằng nhưng vẫn hào sảng, bất kham, quả thực là một sĩ tự phong lưu.
Đám người đó cùng ngâm thơ với Tống Dục, nói cái gì mà:
‘Sống đời nên hưởng bớt lo
Những khi đắc ý sướng cho thỏa đời
Chén vàng mời chớ nên để hạn,
Soi trăng tàn rót cạn không trung.
Trời sinh ắt có chỗ dùng,
Nghìn vàng tiêu hết, chẳng dung, lại về.’ (Trích từ bài thơ <Thương Tiến Tửu> của Lý Bạch, bản dịch của Phùng Thái Dương)
Tống Dục một thân bạch y, phóng khoáng nâng ly cạn chén cùng bọn họ, vẫn là công tử cao quý uống rượu.
Thậm chí hắn còn bất mãn nhìn ta mà nói: “Lo mà đợi dưới bếp đi, nơi dẫn vĩ lưu thương khúc* cao quý thanh nhã như thế này không phải chỗ ngươi nên tới.”