Tranh Đoạt Mỹ Nhân

Chương 22: Bộ mặt thật




"Chào buổi sáng, bạn tốt".
"Ừm, chào cậu".
Như không nghe ra ý mỉa mai, Diễm Nhạn Xích vô cùng vui vẻ đáp lại lời hắn.
Thấy mỹ nhân trước mắt phá lệ cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, Tưởng Thành vốn đã chuẩn bị sẵn mấy câu đâm chọc quyết định ngậm miệng lại.
Cảnh xuân phơi phới bày ra trước mắt, có ai là không muốn xem thêm một chút?
Được rồi, hắn thừa nhận, có lẽ hắn hơi nhan khống, hơi thiếu nghị lực một tẹo.
"Tưởng Thành có đói không? Mình làm nhiều sandwich lắm, cậu ăn cùng mình nhé."
Cũng không đợi đối phương kịp trả lời, Diễm Nhạn Xích đã cầm sẵn hai miếng bánh mì kẹp từ lúc nào, săn sóc đưa tới trước mặt hắn, thiếu điều muốn đút luôn cho hắn xơi.
Nhìn mĩ vị đầy ắp thịt thơm phức cùng đôi mắt xinh đẹp đang dán chặt vào mình, dây thần kinh phản kháng của Tưởng Thành lại một lần nữa giơ tay xin hàng.
Dù sao cũng chưa ăn sáng, lại không thể lãng phí thức ăn được, mình sẽ cắn một miếng bé xíu thôi. Hắn hít sâu tự nhủ.
Cảm nhận miếng thịt bò mềm mại, mọng nước kết hợp cùng lớp vỏ bánh từ bột mì nguyên cám bùi béo tan ra trong miệng, Tưởng Thành như bị bỏ đói mấy ngày ngấu nghiến chén hết sạch.
Diễm Nhạn Xích chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, miệng kéo lên một nụ cười.
Kết cục, nhìn vỏ bánh trong tay đã trống trơn, hắn chỉ muốn quay về vài phút trước để tát cho mình một cái. Hay lắm, há miệng mắc quai, tự làm tự chịu đi!
"Khụ, để cậu chê cười rồi."- Hắn giả bộ ho khan lảng tránh.
"Không sao không sao, nếu cậu muốn, ngày nào mình cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Kín đáo liếc nhìn phần cổ màu mật đã ửng đỏ hút mắt của đối phương, Diễm Nhạn Xích cười khẽ.
"Haha, cậu thật khéo đùa..."
"Mình nghiêm túc đó, thực đơn cho một tuần tới mình đã viết xong rồi. Tưởng Thành xem, có nguyên liệu nào cậu bị dị ứng không?"
Từ Á đến Âu, từ bánh bao nhân thịt đến bánh mì kiểu Pháp, từ hamburger đến bít tết, tờ giấy này chính là có đủ cả. Hắn cảm thấy bản thân nhất định bị hoa mắt rồi.
"Diễm Nhạn Xích, cậu định mở tiệc trên xe buýt à?"
"Quên nói với cậu, thầy Smith đã đích thân ra chỉ thị. Để thắt chặt tình hữu nghị giữa đôi bên, cậu nên qua nhà mình cùng nhau ăn sáng, ngày nào cũng tới thì càng tốt. Đầu bếp sẽ phục vụ mấy món đặc thù như sườn cừu, phi lê cá. Sau đó tài xế sẽ lái xe riêng đưa chúng ta..."
Tưởng Thành nghe làm sao nổi nữa, hắn dứt khoát xua tay:
"Xin lỗi, ngồi Lamborghini ăn trứng cá tầm uống rượu nho cùng đại thiếu gia nhà cậu, mấy cái đặc ân đó tôi không dám nhận.
Cách biệt đẳng cấp quá lớn, cậu xuất thân danh gia vọng tộc, tôi chỉ là tên vô danh tiểu tốt, bạn bè gì đó không làm nổi đâu."
Những tưởng khước từ thẳng thừng như thế đã đủ để cắt cái đuôi này, nào ngờ, y điềm nhiên cất lời:
"Cha cậu là Tưởng Chí Kiệt, là tổng giám đốc điều hành của một công ti tài chính đa quốc gia, đồng thời còn là chủ đầu tư của không biết bao nhiêu bất động sản ở trung tâm.
Hơn nữa, ông ấy còn đang có tham vọng lấn sân sang lĩnh vực công nghệ, điển hình là màn ra mắt của ứng dụng C đang rất hot.
Ngài Tưởng mà nghe thấy mấy lời vừa rồi của cậu chắc sẽ đau lòng lắm."
Tưởng Thành đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, cha hắn không thường xuyên xuất hiện trước công chúng, báo đài lại càng không, làm sao Diễm Nhạn Xích có thể tìm ra những thông tin này?
Sau đó ập đến là cảm giác tức giận cùng cảnh giác, cậu ta điều tra hắn, lại còn dám điều tra cả gia đình hắn? Ai dám chắc y sẽ không mang ý đồ xấu?
"Diễm Nhạn Xích, tôi nói cho cậu biết một bí mật, Tưởng Thành tôi thích nhất là người đẹp, nhưng người đẹp duy nhất mà tôi ghét trên đời này chính là cậu!"
"Vậy mình cũng tiết lộ cho cậu một chuyện. Ai càng ghét mình thì mình càng muốn sấn tới, càng muốn quấn lấy người đó. Đặc biệt là tên khốn cao lớn đẹp trai như cậu."
"Cậu đúng là biến thái thích tự ngược!"
Hai người đang ngồi đối diện nhau, Diễm Nhạn Xích đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ một bên đùi của Tưởng Thành, còn thân thiết véo một cái.
Hắn như bị điện giật bật dậy, ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ, cảm tưởng có thể lao đến đánh người bất cứ lúc nào.
Nhưng y biết hắn sẽ không.
"Nếu mình nhớ không nhầm, cậu cũng từng làm vậy với mình..."
"Đừng có đùa! Tôi rõ ràng chỉ chạm vào lưng cậu! Không có..."
A.
Tưởng Thành ngớ người. Ha hả, cậu ta gài mình!
"Hay quá, cậu vẫn nhớ sao? Hửm, tên biến thái thích quấy rối."
Y thu lại ý cười, nháy mắt sắc mặt cực kỳ âm u.
Mục đích của cậu là gì?
Hoàn toàn trái với dự kiến, hắn thế mà lại thản nhiên ngồi xuống, đê tiện nở nụ cười:
"Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cậu."
Khó hiểu, Diễm Nhạn Xích nhướn mày.
Tưởng Thành thình lình bắt lấy cằm của y, hạ lưu nhếch môi, điệu bộ rất không biết điều, bàn tay còn không quên trêu chọc bóp bóp hai má.
"Thứ nhất, muốn trả đũa thì nói một tiếng, ban nãy tôi còn tưởng cậu thích tôi đó, hại tôi một phen đứng tim.
Thứ hai, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng tôi không có quấy rối cậu. Chỉ là hai đứa con trai bình thường đùa giỡn với nhau một cách bình thường thôi mà.
Cuối cùng...".
Tưởng Thành thả tay, thích thú nhìn hai bên má của Diễm Nhạn Xích bị giày vò đến đỏ lựng.
"... Đừng nghĩ tôi có hảo cảm với cậu, người tôi càng ghét, tôi càng động chạm, càng khiến người đó tức đến điên mà không làm gì được."
Y không phản ứng lại, chỉ im lặng cụp mắt.
Hắn cuối cùng cũng có cơ hội thở hắt ra một hơi, hừ, thức thời ngay từ đầu có phải hơn không.
Tuy nhiên, niềm vui chẳng tày gang, Tưởng Thành phát hiện đối phương vậy mà lại đang... khóc!
"T-tôi-tôi... Được được được, là tôi sai, là tôi nặng lời với cậu. Diễm Nhạn Xích cậu nín đi, được không?"
Y như chú thỏ trắng bị ủy khuất, thút thít mắng:
"Cậu bắt nạt mình, cậu không oan đâu."
"Đúng đúng đúng, giấy đây, cậu mau lau mặt đi. Tôi không có nhìn, cậu cứ dùng tự nhiên. Đồ mới, không hề dơ chút nào."
Tưởng Thành luống cuống lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi soa, tế nhị quay mặt sang chỗ khác.
Phía trên chợt phát ra tiếng loa thông báo:
"Đã đến điểm dừng chân: Trường phổ thông trung học W."
Tưởng Thành vội đỡ Diễm Nhạn Xích dậy, dịu giọng xuống nước:
"Chúng ta từ từ nói chuyện, mình dìu cậu vào trường trước đã, nha."
Bất ngờ, y đẩy hắn ra, giọng mũi khàn khàn đáng thương:
"Chẳng phải cậu ghét mình lắm à, cứ mặc kệ mình ở đây, để lát nữa mình bị đám người lưu manh kia ức hiếp, giở trò đi!"
Lúc này Tưởng Thành mới nhận ra quả thật đang có không ít ánh mắt sáng quắc đang đổ dồn về phía Diễm Nhạn Xích, chực chờ thời cơ ra tay.
"Vậy cậu muốn tôi phải làm sao, hử?"- Hắn gằn giọng, lườm những kẻ đang ôm một bụng xấu xung quanh.
"Thứ nhất, không được nói mấy lời khó nghe đó nữa. Thứ hai, điểm tâm sáng hàng ngày mình làm đều phải ăn. Cuối cùng..."
Y ngước đôi mắt xinh đẹp ngập nước lên, đồng thời đưa tay chạm nhẹ cổ hắn.
"... Ngoan ngoãn làm bạn của mình."
Tưởng Thành:.. Sao tôi thấy cái dàn ý này quen quen? Tôi nhất định bị Deja Vu rồi.
"Diễm Nhạn Xích, cậu đang dùng khổ nhục kế với tôi?"
"Không đồng ý? Vậy cậu đi đi, mình không tiễn."
Y vung tay, tỏ vẻ thấy chết không sờn.
"Được, cậu thắng, chúng ta mau xuống xe."
Dứt lời, hắn bèn vác người lên vai mà chạy.
"Chậc, đừng nức nở nữa, người ta lại nói tôi bắt bắt nạt cậu."
Đương nhiên Tưởng Thành không thể cứ khiêng một người đang sống sờ sờ đi nhông nhông vào trường được, nên khi thấy chuyến xe kia đã đi mất hút, hắn liền hết sức nhẹ nhàng đặt y xuống.
"Khoan đã, sao ban nãy cái xe kia đậu ở trước trường mình lâu vậy? Phải đến 3-4 phút đó, bình thường bác tài không bao giờ dừng đỗ lâu như thế đâu."
Lúc này Tưởng Thành mới sực nhận ra, hai người bọn hắn giằng co lâu như vậy, thế quái nào vẫn có thể xuống đúng điểm dừng chân?
"Cậu nghĩ nhiều rồi, hức, mắt mình đau quá."- Diễm Nhạn Xích lấy tay dụi dụi, vừa đáng thương lại đáng yêu cực kỳ.
"Chắc bị nước mưa bay vào đấy, để tôi..."
"Tưởng Thành!!!"
Kẻ bị gọi tên giật bắn một cái, tim phổi suýt chút nữa thì bay thẳng ra ngoài! Diễm Nhạn Xích cũng bị doạ, túm chặt lấy vạt áo hắn.
Tưởng Thành sát khí đầy mặt hằm hằm quay lại, không ngờ người đáng ăn đòn đó lại là Emi.
Chỉ là bộ dạng hiện tại của cô như hung thần ác sát, còn đâu vẻ xinh đẹp thướt tha hằng ngày. Chẳng nhiều lời, Emi kéo cổ áo hắn, thô lỗ lôi đi.
Diễm Nhạn Xích không quá bất ngờ, điệu bộ có vẻ rất bình tĩnh thong thả. Có điều, ánh mắt của y lại nói lên điều ngược lại: Lạnh thấu xương.
"Carlyn! Cậu phải tin mình! Là Tưởng Thành, chính cậu ta cũng đã thừa nhận rồi mà!"
Nhìn người trước mặt như phát điên la làng, Carlyn cau mày:
"Buông cậu ấy ra, Emi cậu nhỏ giọng lại."
Cổ áo cuối cùng cũng được thả tự do, Tưởng Thành âm thầm siết chặt bàn tay, trong lòng khẽ dâng lên sự ghê tởm.
"Tưởng Thành, là cậu làm, là cậu làm đúng không? Cậu mau nói đi, rõ ràng là cậu làm, mình... mình không liên can!"
Emi nước mắt lưng tròng lắp bắp, rất ra dáng nạn nhân.
Chuyển động yết hầu, hắn thở một hơi lấy lại bình tĩnh. Sau đó như nam chính phim thần tượng ôm lấy vai thiếu nữ, dõng dạc nói:
"Đúng, là mình, đừng làm khó cô ấy."
Carlyn ngao ngán lắc đầu, cười nhạt về hướng Emi:
"Được, cậu không làm, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi chỉ đơn giản là không muốn làm bạn với cậu nữa."
"Hức, mình xin cậu, cậu muốn mình phải làm thế nào? Mình đã làm gì sai? Lyn, mình không muốn chúng ta thế này đâu, rõ ràng vẫn còn thân thiết mà..."
Emi ngước lên từ lồng ngực Tưởng Thành, thút thít từng chữ.
Nhìn bộ dạng này của cô, Carlyn thật muốn ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng haha. Đến lúc này rồi vẫn còn muốn diễn? Đến lúc này rồi vẫn còn muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác? Trơ trẽn!
Vốn định mở miệng mắng, Carlyn bỗng bắt gặp ánh mắt đầy ý vị của Tưởng Thành, cô nghe thấy hắn lên tiếng:
"Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, Carlyn, bỏ qua cho Emi, được không?"
Carlyn Murphy cảm thấy nếu bản thân đồng ý, cô sẽ vô tình vướng vào một cái bẫy đầy xảo trá của chàng trai trước mặt, nhưng không hiểu sao, cô lại chẳng muốn từ chối chút nào.
Chết tiệt Tưởng Thành, cậu đúng là tên khốn đẹp trai.
"Mọi người giải tán đi. Emi, theo tôi ra ngoài, một mình cậu thôi."
Carlyn nghe thấy mình nói vậy.
Emi cố gắng kìm lại sự đắc ý.
Tưởng Thành kín đáo nhếch môi.
Diễm Nhạn Xích lặng lẽ quan sát Tưởng Thành.
Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.