Tranh Đoạt Mỹ Nhân

Chương 9: Thanh mai trúc mã




Ứng dụng C và cả sự kiện sắp tới của trường cấp ba T đều là dự án được công ty con thuộc tập đoàn nhà họ Tưởng tài trợ.
Đừng hiểu lầm, chuyện này không phải do Tưởng Thành cậy mình là con trai của quan to mà nhũng nhiễu. Thực chất, đây là một bản kế hoạch được đích thân giám đốc sáng tạo đưa lên
Bản kế hoạch này chỉ ra rất rõ cơ hội hoàn vốn và tiềm năng của dự án, vì thế mới được phần lớn các thành viên của hội đồng chấp nhận và phê duyệt.
Dù sao, Tưởng Thành cũng mới chỉ là một thằng nhóc học cấp 3, còn chưa đủ tuổi để tự mình kí hợp đồng lao động. Huống chi là dự án liên quan trực tiếp đến quyền lợi của cả một hệ thống.
Tuy nhiên... điều này cũng không đồng nghĩa là Tưởng Thành không có đóng góp gì, bởi hắn chính là người nghĩ ra ý tưởng, đề cử cũng như bàn bạc với vị giám đốc sáng tạo kia.
Hắn dù sao cũng là một thanh niên tuổi trẻ tài cao, vài năm nữa thôi, chú báo con Tưởng Thành sẽ hoàn toàn trưởng thành, tự mở ra doanh nghiệp của riêng mình và đạt đến đỉnh cao trong công việc.
Chỉ tiếc, kể cả khi đã thăng hoa ở phương diện sự nghiệp, thì ở phương diện tình cảm, Tưởng Thành trong nguyên tác vẫn là một kẻ thất bại toàn tập.
Từ nhỏ, ngoài thanh mai là một cô nhóc hay cãi nhau với hắn, Tưởng Thành còn có trúc mã là một bé trai rất xinh. Vì một lí do bí ẩn, gia đình của y đã phải chuyển đi biệt tăm.
Theo kịch bản, mãi cho đến khi đôi phu phu Nghiêm Liễm và Kiều Giai Khanh chính thức ở bên nhau, y mới lại xuất hiện, dùng tình yêu, sự ân cần và ôn nhu sưởi ấm trái tim hắn.
Thế nhưng, ông trời thật giỏi trêu đùa lòng người.
Y bỏ mạng, vì bảo vệ hắn mà bỏ mạng.
Một lần nữa, Tưởng Thành đánh mất người mà hắn cả đời không buông được, người duy nhất thật lòng yêu thương, sẵn sàng hi sinh tất thảy vì hắn.
Tưởng Thành không còn thiết sống, nhưng hắn nợ y một mạng. Hắn phải bù đắp cho y.
Thế là, Tưởng Thành không sống nữa, hắn tồn tại.
Hắn tồn tại thay cho y, thực hiện toàn bộ ước nguyện ngày trước của y.
Hoàn thành xong, hắn đưa cha mẹ về quê, tự mình chăm sóc.
Sau đó, hắn cô độc đến già. Chết không ai hay.
Là nhân vật được thức tỉnh, Tưởng Thành đương nhiên biết toàn bộ kịch bản, kể cả số phận bi thảm của mình.
Tác giả biết bản thân đã viết cho hắn một cái kết rất đau lòng nên sẵn sàng gật đầu với mọi yêu cầu của hắn, kể cả nó có quá đáng đến mấy.
Thế nhưng, Tưởng Thành chỉ hỏi một câu.
"Sau khi đánh thức ta xong, ngươi còn có thể tiếp tục tác động đến cốt truyện không?"
Tác giả sững sờ, sau đó bừng tỉnh. Hóa ra là như vậy.
Tác giả nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Tưởng Thành cười đến chói lóa.
Một khi đã thức tỉnh một nhân vật, thì toàn năng của tác giả sẽ hoàn toàn biến mất.
Bởi, nếu một nhân vật không chỉ biết trước tương lai mà còn được người viết cật lực phù trợ, thì sẽ không còn gì gọi là công bằng nữa.
Do đó, dù tác giả có muốn đáp ứng đề nghị của hắn hay của bất kỳ nhân vật nào khác đến mấy, thì cũng chỉ có thể bó tay bất lực.
Mà điều này lại chính là thứ mà Tưởng Thành cần.
- -----------------------
"Cái tên Tưởng Thành này cũng thật tình, được bao nhiêu người tỏ tình như thế, chỉ vì bị từ chối một lần mà đã xách giò chạy ngay rồi."
Tiểu Linh vừa lướt diễn đàn ẩn danh của trường vừa xuýt xoa tiếc nuối.
Kiều Giai Khanh nghe vậy buột miệng hỏi:
"Sao cậu không gọi Tưởng Thành là Tưởng học trưởng như lúc gọi Nghiêm ca vậy? Hắn còn sinh trước Nghiêm Liễm cơ mà."
Cô nàng bĩu môi, tỏ vẻ sởn da gà:
"Không phải do mình bất kính, mà là gọi thẳng tên hắn ra quen rồi. Hừ, mình không gọi hắn là nhóc Thành là nể mặt lắm rồi đấy."
Cậu rất kinh ngạc với câu trả lời của Tiểu Linh, hai người này không phải chỉ là quen biết sơ sơ thôi hả.
Cô nàng không ngẩng đầu, tiếp tục nói:
"Mình với Tưởng Thành có thể xem là thanh mai trúc mã đó. Hồi bé, mình, Tưởng Thành và một nhóc con khác toàn đi chơi với nhau không à.
Chẳng qua sau này nhóc con kia đột ngột chuyển đi, Tưởng Thành mới ít qua lại với mình, chắc là do ngại mình là con gái."
Tiểu Linh chợt khựng lại, khoanh tay thắc mắc:
"Nhắc mới nhớ, nhóc con hồi nhỏ tên là gì ấy nhỉ. Tên đẹp lắm, cái gì mà chim nhạn đỏ ấy."
- -------------------
Tưởng Thành nhìn danh sách lớp mới, khoé môi cong lên.
Ở vị trí gần cuối xuất hiện một cái tên Trung Quốc khá bắt mắt.
"Diễm Nhạn Xích".
Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.