Ăn xong miếng thịt gà trên tay, Từ Minh Nghĩa nhặt chiếc giày lên, đi vào trong hang.
Hắn vô thức nhìn về phía vị trí nàng ngủ khi nãy nhưng lại không thấy bóng dáng nàng đâu. Khi mắt thích nghi với bóng tối, hắn mới phát hiện nàng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn trong một góc sâu hơn, đang trừng mắt nhìn hắn.
“Gan càng ngày càng lớn nhỉ.” Hắn bật cười rồi đi về phía nàng. Nàng hừ khẽ một tiếng, quay mặt đi.
Đợi khi hắn đi đến trước mặt, nàng đưa tay định giật chiếc giày trên tay hắn nhưng bị hắn giành mất.
Nàng cau mày, đưa mắt nhìn hắn.
Hắn nửa cười nửa không nhìn nàng một lát rồi vén chiếc áo choàng vướng víu lên, quỳ một chân xuống đất rồi một tay nâng chiếc giày lên, tay kia hướng về phía nàng. “Nào.”
Hạ Vân Tự cứng người, lúng túng nhìn hắn một lát. Một ý nghĩ dần lan ra trong lòng nàng nhưng nàng không thể không phủ định nó.
Nàng đành đanh mặt lại, nói: “Đừng làm bậy. Ta là Quý Phi của hoàng thượng, dù xung quanh không có ai thì cũng không được đùa như vậy.”
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng hít sâu một hơi, đầu óc không cưỡng được mà hồi tưởng lại mấy năm về trước, hình ảnh vui đùa khi ấy hiện lên rõ mồn một khiến nàng càng hoảng loạn.
“Huynh nghiêm túc đấy à.”
Bao năm nay, thỉnh thoảng nàng lại nhớ đến chuyện năm đó rồi lại cố tình nhấn mạnh với mình rằng: Hắn chỉ nói đùa mà thôi.
Lúc đó Quý Phi Chu thị vừa qua đời không lâu, một hôm hắn đột nhiên đi vào thư phòng của nàng, nói: “Tứ tiểu thư, tôi muốn tòng quân.”
Lúc đó nàng đang chuyên tâm đọc sách, bồi dưỡng kiến thức cho nên mãi một lúc sau mới ngơ ngác phản ứng lại. Khi ý thức được hắn đang nói gì, nàng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn một lát, thấy thần sắc hắn rất nghiêm túc thì mới ngu ngơ gật đầu. “Ừ…”
Thật ra lúc đó trong lòng nàng rất lo sợ, sợ hắn chết trên chiến trường, có điều không thể lên tiếng ngăn cản hắn được. Nàng không thể nhốt hắn ở Hạ gia làm đầy tớ cả đời được.
Hắn cũng đáp lại nàng bằng một thái độ rất đơn giản, chỉ cười một cái. “Tôi biết cô sẽ đồng ý.”
Nói xong thì cúi xuống, nhoài về phía trước, quan sát nàng ở khoảng cách thật gần.
Nụ cười vẫn nở trên môi, có điều thêm chút gian xảo, chút ý đồ xấu xa. Hạ Vân Tự quen biết hắn đã lâu nên biết chắc chắn đằng sau nụ cười này là những lời không hay ho gì, hẳn là sẽ mang nàng ra làm trò đùa.
Nàng liền rụt người ra sau. “Làm gì thế?”
“Thương lượng chuyện này nhé.” Hắn dừng lại, giọng chậm rãi hơn. “Nếu sau khi ta tòng quân, cô thay đổi ý định không tiến cung nữa, ta may mắn lập được chiến công trở về…”
Hắn dừng lại, tỏ ra ngả ngớn: “Vậy cô gả cho ta có được không?”
Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nàng bèn quơ lấy đống giấy nháp trên bàn, vo thành một cúc ném vào hắn.
Hắn chạy rất nhanh. Chạy ra khỏi phòng, vẫn nghe được tiếng cười sang sảng.
Thấy chưa, hắn lại mang nàng ra đùa nữa này!
Lúc ấy nàng đang chìm đắm trong cảm giác lâng lâng vì báo được thù, giải quyết Quý Phi xong là chỉ một lòng muốn nhanh chóng vào cung, cộng thêm nàng và Từ Minh Nghĩa quá thân thiết, trêu chọc nhau là chuyện cơm bữa, chưa từng nghĩ đến chuyện ấy nên việc này cứ thế trôi qua.
Mãi đến khi hắn rời khỏi Hạ gia, ma xui quỷ khiến thế nào nàng mới nghĩ: Chẳng lẽ hắn nói nghiêm túc?
Hắn nói nghiêm túc thật ư?
Câu hỏi này đã giấu trong lòng nàng bao năm nay, không đủ lớn để làm nàng phiền não nhưng thỉnh thoảng lại hiện lên quấy rầy nàng đôi lần.
Nàng cũng không thật sự muốn biết đáp án, nhưng lúc này, đáp án đã hiển hiện ngay trước mặt nàng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. “Đương nhiên là ta rất nghiêm túc.”
“Huynh…” Nàng không ngừng lắc đầu. Hắn khẽ nhướng mày. “Cô không tin?”
“Không… không phải…” Nàng vẫn lắc đầu lia lịa.
Không phải nàng không tin, mà là không biết phải tiếp nhận thế nào.
Hàng trăm thứ cảm xúc ngổn ngang đột nhiên dâng trào khiến nàng không phân biệt được lúc này mình tâm trạng mình thế nào. Một khoảnh khắc nào đó, nàng bỗng nhiên thật đau lòng nhưng không thể nói rõ tại sao lại đau lòng.
Đến khi lên tiếng lần nữa, nàng mới phát hiện giọng mình đã nghẹn ngào. “Huynh hà tất phải nói với ta…”
Căm tức, tủi thân bất ngờ ập đến khiến nàng gần như suy sụp. Rõ ràng hắn chỉ nói có vài câu mà thôi là đã khiến nàng không kiềm chế được như thế.
Nàng đẩy mạnh hắn ra. “Từ Minh Nghĩa!” Giọng điệu lẽ ra phải rất hung hăng cũng trở nên mềm mại vì sự nghẹn ngào. “Ta đã sớm vào cung, trở thành Quý Phi, con cũng sắp sinh hai đứa, sao huynh phải nói với ta chuyện này!”
Nàng mắng hắn với đôi mắt đỏ au, giống như hận không thể quay ngược thời gian trở lại, để hắn thu hồi lại những lời này.
Thậm chí nàng còn cảm thấy căm giận, giận hắn đường đột vẽ ra cho nàng một cuộc sống hoàn toàn khác khi mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa.
Dù có là kẻ ngốc thì nàng vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng ra cuộc sống ấy sẽ thoải mái hơn trong cung nhiều.
Nàng không biết nên làm thế nào.
Nàng cứ ngỡ mình đã được luyện thành sắt đá, đao kiếm không xâm nhập được, dù đối mặt với cơn thịnh nộ và hoài nghi của đế vương nàng vẫn có thể khéo léo hóa giải, biến nguy thành an khiến y phải đau lòng mình.
Nhưng bây giờ nàng không biết phải làm thế nào.
Sự bối rối chưa từng có khiến nàng bật khóc. Nàng không chịu nhìn hắn nữa, chỉ cúi gằm xuống đất, lau nước mắt cho mình.
Một lát sau, nàng nghe thấy một tiếng thở dài.
“Bởi vì ta sợ cả đời này mình cũng chỉ có vài canh giờ được ở cạnh nàng thế này.”
Không biết có phải do tác dụng của ánh sáng u ám hay không mà giọng của hắn cũng trở nên trầm hơn.
Trước nay, nàng không hề biết được lòng của hắn, ít nhất là chưa thể xác định được nhưng bản thân hắn thì biết rất rõ.
Cho nên từ lúc cứu nàng ra khỏi suối nước nóng, hắn đã biết mình phải làm gì.
Không phải hắn hoàn toàn không có cơ hội đưa nàng về hành cung, chẳng qua trái tim mách bảo hắn rằng: Nắm lấy cơ hội này.
Nhân cơ hội này, mượn cớ né tránh mãnh thú để đưa nàng đi xa, ở bên cạnh nàng một lát.
Có thể cả đời này sẽ không còn cơ hội này nữa.
“A Tự.” Hắn đặt chiếc giày bên chân nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Hắn chưa bao giờ chạm vào nàng với vẻ thâm tình như thế.
Năm đó hắn không chỉ một lần nhân lúc nàng không đề phòng bôi mực nước lên mặt nàng, coi như trả thù tính xấu của nàng. Nếu khi ấy hắn biết mình và nàng sẽ đi đến tình cảnh không thể xoay chuyển thế này, có lẽ lúc bôi mực lên mặt nàng hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.
Tim Hạ Vân Tự đập thình thịch. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, không chút khó chịu, càng không kháng cự.
Hắn nói đúng. có lẽ cả đời này họ cũng chỉ có vài canh giờ ở cạnh nhau thế này.
Vì thế họ cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế, mãi đến khi hắn thu tay về, bước thật nhanh ra ngoài, không quay đầu lại.
Hạ Vân Tự ngồi thừ trên tảng đá một lát rồi thở ra một hơi.
Xỏ chân vào giày, nàng cũng đi ra ngoài cửa hang, đi về phía đống lửa sáng sủa kia.
“Minh Nghĩa.” Nàng gọi một tiếng. Hắn không quay đầu lại. “Hả?”
Nàng mím môi, giọng trở nên vô cùng bình tĩnh. “Ta đang có chuyện đại sự cần làm. Sự thành bại của nó có liên quan đến nửa đời sau của chúng ta, huynh có chịu giúp ta không?”
Lần này, hắn quay đầu lại.
——
Trong gian nhà nhỏ gần suối nước nóng, hoàng đế đã ngồi giữa đống đổ nát kia suốt ba canh giờ nhưng không ai ám bước lên khuyên một câu.
Trước mặt y là chiếc áo ngủ dính đầy máu của Thư Quý Phi.
Ba canh giờ trước, hành cung nhận được tin cấp báo, hoàng đế lập tức gạt chuyện chính sự sang một bên, vội vàng chạy tới đây. Đàm Tây Vương cố gắng ngăn cản vì thế mà bị ăn một đấm vào mặt.
Nhưng rốt cuộc khi đến nơi thì cũng đã muộn. Mười mấy thị vệ canh giữ bên ngoài người chết người bị thương, cánh tay cẳng chân nằm vương vãi khắp mặt đất.
Con gấu đã biến mất, nhưng Thư Quý Phi cũng không thấy tăm hơi. Có người bẩm lại là nhìn thấy Từ tướng quân cứu được Thư Quý Phi, cung nhân lúc ấy ở bên ngoài phá cửa cũng nói là nghe thấy hình như có người xông vào, lúc đó sắc mặt hoàng đế mới dịu lại đôi chút.
Tiếp theo, mọi người tản ra tìm. Sau đó là tìm suốt ba canh giờ.
Ai nấy đều thấy sắc mặt của hoàng đế ngày một xấu đi. Đúng vậy, tuy nói có Từ tướng quân bảo vệ, nghe có vẻ an toàn hơn nhưng bây giờ đã là nửa đêm, một nữ nhân bụng mang dạ chửa như Thư Quý Phi ở trong rừng núi hoang vu thế này, bên ngoài còn có một con gấu hung hãn đuổi theo, nghĩ thế nào cũng thấy lành ít dữ nhiều.
Mãi đến một khắc trước, đám cung nhân đang nơm nớp lo sợ cuối cùng mới thả lỏng được đôi chút, đồng thời một cảm giác lo lắng hãi hùng khác lại dâng lên.
Con gấu kia đã bị bắt lại.
Thư Quý Phi sống chết chưa rõ, con gấu này chắc chắn sẽ bị mổ bụng ra xem. Ai nấy đều đang đợi, mong đợi người khám nghiệm tử thi đang được triệu đến có thể cho họ một tin tức tốt. Vì thế thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Cuối cùng, người khám nghiệm run rẩy lên tiếng. “Hoàng thượng…”
Hoàng đế lập tức quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu. “Vào đi!”
Người khám nghiệm lồm cồm đi vào, khúm núm dập đầu. “Hoàng… Hoàng thượng…”
Hoàng đế quắc mắt. “Nói!”
Người kia nuốt một ngụm nước miếng. “Trong bụng con gấu có rất nhiều thịt vụn, khó mà phân biệt được. Nhưng… thần chọn những chỗ lớn nhất để xem thì không giống xương của phụ nữ lắm…”
Thật ra những lời này nói rất lập lờ nước đôi. “Khó mà phân biệt”, “không giống lắm”, không có câu nào là chắc chắn.
Nhưng mắt hoàng đế lại sáng lên. “Nói cách khác có lẽ Thư Quý Phi không sao?”
Người khám nghiệm nuốt nước miếng đầy khó nhọc, lên tiếng: “Có lẽ… có lẽ thế.”
Đến đây, dường như chuyện đã có chuyển biến tốt đẹp. Bên này vừa nói xong thì có hoạn quan quýnh quáng chạy vào: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế ngước mắt lên, hoạn quan kia dập đầu báo: “Phía đông… phía đông xuất hiện khói mù, có lẽ là Quý Phi nương nương!”
“Đồ chết tiệt này!” Phàn Ưng Đức hốt hoảng cho hắn một cái tát. “Cái gì mà “có lẽ”! Không thăm dò rõ ràng mà dám đến bẩm à!”
Vừa nói xong thì có cơn gió xẹt qua, hoàng đế đã bước nhanh ra khỏi phòng.
Vì thế cả đoàn người lại ùn ùn phi ngựa đến phía đông, làn khói kia cũng ngày càng rõ ràng khi trời dần lờ mờ sáng.
Khi mặt trời lên tới lưng núi phía trước thì nguồn gốc của luồng khói kia cũng đập vào tầm mắt.
Hoàng đế vội vàng xuống ngựa. Người ngồi bên đống lửa đã mệt mỏi rã rời, vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên thì đã bị hoàng đế xách dậy. “Từ tướng quân!”
Từ Minh Nghĩa lập tức hoàn hồn lại, vội vàng lui ra nữa bước, quỳ xuống chắp tay: “Hoàng thượng!”
Sau đó hắn nghe thấy giọng hoàng đế mang theo vẻ run rẩy. “…Thư Quý Phi đâu”
Từ Minh Nghĩa đáp: “Quý Phi nương nương vẫn ổn.”
Nói xong thì lui ra một chút, đưa mắt ra hiệu khiến y cũng nhìn về phía hang núi.
Y đi vào. Sợ dọa đến nàng nên bước rất nhẹ.
Đến gần hơn, y mới nhìn rõ tình cảnh của nàng.
Nàng đang nằm co ro dưới đất, mắt nhắm lại. Cuộc trốn chạy khiến nàng trông khá chật vật, mặt còn vương nước mắt.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện có tiếng động nên bừng tỉnh, quắc mắt nhìn với vẻ cảnh giác.
“A Tự.” Y bước tới vài bước, cẩn thận đỡ lấy vai nàng. “Nàng thấy thế nào rồi?”
Nàng ngẩn ngơ, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn kinh hoàng. Khi hoàn hồn lại, nàng lập tức òa khóc, bất chấp tất cả nhào vào lòng y. “Hoàng thượng!”
Nàng chưa bao giờ khóc dữ dội như thế, gần như là nằm trong lòng y gào lên. “Thần thiếp cứ tưởng là sẽ không bao giờ được gặp hoàng thượng nữa!”
“A Tự…” Giọng hoàng đế mang theo vẻ đau xót rất rõ ràng. Y dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ về. “Đừng sợ, đừng sợ. Trẫm đến rồi, trẫm ở đây.”
Từ Minh Nghĩa dừng chân bên ngoài cửa hang.
Chậc, không hổ là tứ tiểu thư.
Nếu không phải xung quanh có người thì hắn đã bật cười một tràng.
Hắn quá hiểu nàng, biết nàng hoàn toàn không sợ hãi đến thế. Nói chính xác hơn khi đối mặt với con gấu ngựa, có lẽ nàng còn sợ hãi nhưng nàng chưa bao giờ là người để mình bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi, khi hắn dẫn nàng chạy trốn thì nàng đã từ từ bình tĩnh lại rồi.
nhưng nàng lại phản ứng rất nhanh, nhạy bén nắm lấy cơ hội để khiến y đau lòng.
Cô gái này thật là…
Từ Minh Nghĩa thầm than trong lòng.
Hoàng đế bị nàng ta trói chặt trái tim như vậy cũng không có gì lạ.
Mà hắn thì cũng có hơn gì đâu…