Đàm Tây Vương khẽ nhướng mày, nhìn Ninh Nguyên với ánh mắt sắc như dao.
Hắn vốn có khuôn mặt đẹp sắc cạnh, lúc quắc mắt lên mang lại cảm giác sắc lạnh, vóc người cao hơn Ninh Nguyên nhiều nên lập tức khiến mọi người cảm thấy hắn hùng hổ dữ dằn.
Ninh Nguyên không hề e sợ mà đứng cách đó vài bước, khẽ ngước mắt lên nhìn hắn. “Con chỉ biết Quý Phi Chiêu Phi ngày xưa là do tam thúc đưa vào nhưng không hề biết người đưa họ vào là vì mẫu hậu. Như thế, tính mạng của mẫu hậu con xem như là mất trong tay thúc, vậy mà thúc còn có mặt mũi ở đây dựng chuyện thị phi?”
Đàm Tây Vương cười xùy một tiếng. “Điện hạ còn nhỏ nên nhìn mọi việc đơn giản quá.”
Mắt Ninh Nguyên dâng lên vẻ đau thương vì nhung nhớ mẫu thân nhưng sắc mặt thì vẫn lạnh đến đáng sợ. “Vậy nếu nói không đơn giản thì hôm nay tam thúc nói con gái Hạ gia làm loạn triều cương, ánh sáng lấn át sao Tử Vi, ngày nào đó thúc nói sao Tử Vi đã lu mờ, giang sơn đổi chủ cũng là do mệnh trời hay sao?”
Đàm Tây Vương chấn kinh, vừa định lên tiếng thì Ninh Nguyên đã chỉ tay về phía ghế rồng. “Tam thúc tính toán từng bước như thế, một con gấu mà cũng có thể nuôi suốt bảy năm trời là vì nhằm vào di mẫu con hay là ủ mưu tính toán ngai vàng, việc thúc chỉ trích Hạ gia chẳng qua là hành vi che giấu sau khi kế hoạch thất bại?”
Hạ Vân Tự khẽ hít một hơi, lòng thầm than: Nói hay lắm.
Chuyện thế này, tin hay không chẳng qua là chỉ trong một ý niệm, mà thường thì người ta “thà tin là có”. Chỉ có cách khiến hoàng đế cảm thấy Đàm Tây Vương còn có mưu đồ khác, cảm thấy nếu hôm nay tin vào những lời của Đàm Tây Vương thì ngày sau ngai vàng của mình cũng có thể sẽ lung lay, như vậy huynh đệ họ mới nảy sinh rạn nứt.
Nhưng những lời này nếu do nàng nói ra thì không khỏi có vẻ lòng dạ hơi thâm sâu, mà muốn nói thì cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.
Nhưng Ninh Nguyên thì khác.
Nó là con trưởng của hoàng đế, sự thâm sâu này nó cần phải có, hoàng đế cũng muốn nó có được những suy nghĩ sâu sắc thế này.
Cả cung điện trở nên im phăng phắc, Ninh Nguyên không quan tâm, chỉ nhìn thẳng vào Đàm Tây Vương. “Bảy năm trước, di mẫu của con vừa tiến cung, chẳng qua cũng chỉ là một lục phẩm tài nhân. Dù mọi người đều biết phụ hoàng niệm tình mẫu hậu sẽ không bạc đãi người nhưng cũng không ai đoán được là người có thể được sủng hay không. Nếu là thế, ai mà hao tâm tổn sức đi tính kế một tài nhân nho nhỏ tương lai còn chưa biết, tam thúc thấy có lý không?”
Nhưng nếu là mưu tính ngai vàng thì rất hợp lý.
Hạ Vân Tự hờ hững cụp mắt xuống, khoan thai hớp một ngụm trà.
Ninh Nguyên tiếp tục nói: “Tam thúc thật sự tin chiêm tinh bói toán đến thế ư?”
“Nếu tin, vậy sao không tính được là con gấu kia sẽ không thể làm hại di mẫu? Sao không tính được mồi hương sẽ bị Từ tướng quân tìm thấy? Ngay cả chuyện thành bại của mình mà tam thúc còn không tính được thì sao trong chuyện quốc gia đại sự lại dễ dàng tin thế?”
Ninh Nguyên nói năng hùng hổ nhưng giọng nói vẫn mang tính trẻ con nên khiến người ta có cảm giác đứa bé này chỉ nói một cách vô tư, vì thế độ tin cậy cũng tăng lên vài phần.
Đến lúc này, Đàm Tây Vương cũng quýnh lên, vội vàng chắp tay bẩm hoàng đế. “Hoàn toàn không phải vậy. Hoàng huynh, bên cạnh thần đệ có một cao nhân thật sự rất giỏi chiêm tinh, chính là phụ thân của Chiêu Phi Tô thị. Có điều sau này Tô thị bị định tội, phụ thân của nàng ta cũng qua đời nên bên cạnh thần đệ không còn người giúp đỡ, vì thế…”
“Ồ, người này năm đó không tính ra được con gái mình vào cung sẽ mất mạng sao?” Hạ Vân Tự thờ ơ lên tiếng, nói xong lại cười khảy. “Thế chứng tỏ tính toán cũng có ra gì đâu, vậy mà điện hạ còn tin.”
“Cô…” Đàm Tây Vương nhăn mặt nhưng không thể nói được gì.
Ngay giây phút ấy, có lẽ ngay cả hắn cũng cảm thấy hơi dao động.
“Tam đệ.” Hoàng đế lắc đầu, thở dài một hơi.
Cuộc tranh chấp quyết liệt tạm thời lắng lại, mỗi người đều nhìn về phía hoàng đế. Y tựa vào ghế, xoa trán một lát, lúc lên tiếng thì giọng nói đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng. “Trẫm chưa bao giờ nghĩ đệ cư nhiên là người hại thê tử của trẫm.”
Hạ Vân Tự thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ một câu, đã định tội của Đàm Tây Vương.
Cuối cùng, vẫn là tỷ tỷ có trọng lượng. Bao năm nay, hoàng đế đối với tỷ ấy có mấy phần thật lòng, mấy phần yêu thích đã không còn quan trọng, quan trọng là trước mặt bao người y đều nhung nhớ tỷ tỷ, và bản thân y cũng sa vào cảm giác “thâm tình” ấy.
“Đệ không cần về đất phong nữa.” Ánh mắt y trống rỗng, nhìn về phía xa xăm, lửng lơ bất định. “Nghe nói đệ và vương phi vẫn chưa có con trai, sau này trẫm sẽ chọn một đứa cháu làm con thừa tự, thừa kế vương vị của đệ. Còn nữ nhi của đệ, trẫm sẽ phong làm công chúa.”
Cuối cùng ánh mắt của y dừng lại trên mặt Đàm Tây Vương, toát ra vẻ nghiêm nghị. “Đây là nể tình huynh đệ ta bao năm nay.”
“Hoàng huynh?” Đàm Tây Vương lắc đầu với vẻ không dám tin, vô thức bước lên trước nhưng bị cung nhân ngăn lại.
Hoàng đế gằn từng tiếng. “Truyền chỉ: Đàm Tây Vương tin lời sàm ngôn, mưu hại hậu phi, giảm lỏng tại vương phủ trong kinh thành. Trẫm niệm tình thủ túc, lệnh cho Bộ Hộ chọn một phủ khác cho thê thiếp ở, nữ nhi đón vào cung giao cho…” Y dừng lại ngẫm nghĩ một chút. “Giao cho Tống thục nghi nuôi dưỡng.”
“Hoàng huynh!” Cuối cùng Đàm Tây Vương cũng thoát khỏi cơn kinh ngạc, hoàn hồn lại và hét lên một tiếng.
Hoàng đế chỉ xua tay. “Giải xuống.”
Lập tức có hoạn quan được tới giải Đàm Tây Vương xuống. Hắn giãy giụa nhưng những hoạn quan kia cũng có võ, làm sao để hắn tránh thoát được.
“Hoàng huynh, Hạ gia không diệt trừ không được!” Hạ Vân Tự ngồi im lặng lắng nghe tiếng của hắn càng ngày càng xa. “Nếu không Thư Quý Phi bụng dạ khó lường, trong vòng năm năm thiên hạ dễ đổi chủ… Hoàng huynh!”
Hạ Vân Tự thoáng giật mình, rất muốn nghe tiếp nhưng có lẽ đám cung nhân “tinh ý” không muốn để những lời bất kinh này tiếp tục thốt ra nên lập tức bịt miệng hắn, sau đó không nghe thấy bất cứ tiếng nào nữa.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài, Hạ Vân Tự quay qua nhìn, thần sắc của hoàng đế trông mệt mỏi rã rời như đọc tấu chương ba ngày ba đêm không nghỉ vậy.
Ninh Nguyên bước tới vài bước, nhẹ nhàng an ủi. “Phụ hoàng đừng buồn… Là do tam thúc hồ đồ nên mới xảy ra trò hề này.”
Hạ Vân Tự lắc đầu, nói đầy ẩn ý. “Phụ hoàng của con buồn là vì người tốt như mẫu hậu con lại mất mạng trong màn kịch buồn cười này.”
Ninh Nguyên im lặng, sắc mặt càng có vẻ đau thương. Nàng nắm tay hoàng đế, dịu dàng nói với Ninh Nguyên. “Con ngủ thêm một lát đi, di mẫu ở bên cạnh phụ hoàng con.”
Ninh Nguyên chắp tay hành lễ cáo lui.
Sự an ủi, khuyên nhủ ấm áp như người một nhà như vậy làm y rất cảm động trong lúc đau lòng thế này.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp sẽ khuyên phụ thân từ quan, giải tán môn sinh, không để hoàng thượng khó xử.”
“Không cần đâu.” Y nắm lấy tay nàng. “Trẫm không tin những chuyện ấy nên không có gì khó xử. Tỷ tỷ của nàng mất mạng vì chuyện như vậy, trẫm không thể để nàng chịu thiệt thòi nữa.”
“Thần thiếp cũng không cảm thấy có gì thiệt thòi.” Nàng nói thế nhưng trong giọng nói thì lại mang theo chút buồn tủi. “Thần thiếp muốn người trong thiên hạ đều thấy lời sấm kia chẳng qua là những lời vô căn cứ, thần thiếp không phải người như vậy, tỷ tỷ lại càng không.”
“Về phần những lời trong vòng năm năm, thiên hạ dễ đổi chủ…” Nàng cười khổ. “Thần thiếp chỉ mong trong năm năm này, Đàm Tây Vương phải sống thật khỏe mạnh, đừng có nghĩ quẩn mà tự vẫn thì năm năm sau có thể quan minh chính đại đứng trước mặt cho hắn một bạt tai.”
Y không khỏi bật cười. “Nàng đúng là có thù phải báo.”
Nàng khẽ mỉm cười, tựa vào đầu vai y. “Trong lòng thần thiếp chỉ có thể chứa bao lớn chuyện như thế thôi… hoàng thượng, tỷ tỷ, bọn trẻ, cuối cùng là chính thần thiếp. Mỗi người đều rất quan trọng với thần thiếp nên đương nhiên có thù pải báo, chuyện gì cũng phải tính toán thật rõ ràng.”
Y ôm lấy nàng, nàng im lặng nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy bình yên.
Nàng không hề lừa y, nàng là người chuyện gì cũng phải tính toán thật rõ ràng.
Ôm món nợ này bao năm nay, cũng sắp đến lúc phải kết sổ rồi.
Tạm thời cứ giữ cái mạng của Đàm Tây Vương lại vài năm rồi tính với hắn một lần luôn.
——
Mấy năm nay, hoàng đế và Đàm Tây Vương rất thân thiết, bây giờ lại đột nhiên hỏi tội Đàm Tây Vương khiến cả triều đình đều trở nên căng thẳng, lập tức ngừng chỉ trích Hạ Vân Tự.
Đàm Tây Vương nhanh chóng bị áp giải về kinh, con gái thì hơn một tháng sau mới được đưa đến hành cung.
Con gái của Đàm Tây Vương tên chỉ có một chữ Dĩnh, được hoàng đế gia phong Dĩnh An công chúa. Đến hành cung, cung nhân đưa thẳng con bé đến chỗ Tống thục nghi. Hiền Phi đích thân sang thăm nom, lúc trở về cảm khái với Hạ Vân Tự. “Con bé chưa đến năm tuổi, khóc đến khản cả giọng. Rõ ràng có thể bình an trôi qua cả đời, bây giờ vì sự hồ đồ của Đàm Tây Vương mà nó phải rời xa mẹ ruột, cũng thật đáng thương.”
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Nhưng đi theo những kẻ hồ đồ kia thì e là sau này càng đáng thương hơn.”
Tiếp đó nàng hỏi: “Một tháng trước hoàng thượng đã hạ chỉ triệu công chúa đến hành cung, sao bây giờ mới đến? Hay là vương phi có gì không ổn?”
Hiền Phi lắc đầu. “Ta đã hỏi hạ nhân theo hầu công chúa, nghe nói vương phi không sao. Trước nay nàng ta là người già giặn, biết chuyện này không có cơ hội xoay chuyển nên bèn chấp nhận, dẫn thiếp thất trong phủ sang phủ mới, bận rộn xử lý chuyện trong nhà. Nhưng thái hậu… không nỡ để Đàm Tây Vương bị giam lỏng nên đưa Dĩnh An công chúa đến Trường Lạc Cung chăm sóc, kì kèo với hoàng thượng khá lâu, thấy hoàng thượng không chịu dao động nên đành phải đưa đến đây.”
Hạ Vân Tự bật cười. “Ha, chỉ không nỡ Đàm Tây Vương bị giam lỏng, sao không nghĩ đến tỷ tỷ của ta vô duyên vô cớ bị mất mạng?”
Nghĩ đến đây, nàng luôn thấy bất bình thay cho tỷ tỷ.
Tỷ tỷ là người tốt biết bao! Tài hoa, hiểu chuyện, hiếu thảo với phụ mẫu, vào cung đương nhiên cũng hiếu thuận với thái hậu.
Lúc đó thái hậu cũng khen tỷ tỷ không hết lời, nhưng bây giờ người mất rồi, ngay cả một câu công bằng cũng không muốn nói cho tỷ ấy.
Hạ gia vì lo cho vinh hoa phu quý nên càng không đấu tranh cho tỷ ấy một câu, chỉ yên ổn hưởng thụ vinh hoa phú quý mà trong mắt nhiều người, đó là vì hoàng đế tưởng niệm hoàng đế nên mới ban cho.
Chứng tỏ nhiều khi làm một người tốt được người người công nhận cũng chẳng hay ho gì.
——
Cuối tháng bảy, Hạ Vân Tự bình an sinh hạ một công chúa, hoàng đế quá đỗi vui mừng, muốn ban cho nàng phượng ấn, thống lĩnh hậu cung, gần như ngang với hoàng hậu.
Từ quý nghi đến Thần Phi, bây giờ nếu được ban phượng ấn thì đây đã là lần thứ ba hoàng đế vì nàng mà phá lệ. Các triều thần đương nhiên phản đối, tranh chấp trước kia lúc này cũng bị đào lại, ai ai cũng nói Hạ gia quyền cao thế lớn, Quý Phi chuyên sủng, xin hoàng đế hãy nghĩ cho đại hoàng tử, không thể gia phong tiếp nữa.
Nhưng đúng lúc này, Hạ Liễu lại dâng sớ xin từ quan.
Gia tộc họ Hạ mấy đời trâm anh, nhiều người nắm chức vụ quan trọng, đời này Hạ Liễu là người đứng đầu.
Thật ra Hạ Liễu là người rất tỉnh táo, tự biết Hạ gia thế lực quá lớn nên đã sớm lui về vị trí nhàn tản, không còn thực quyền gì. Tuy nhiên địa vị và quan hệ vẫn còn đó, trên triều chỉ cần ông ta nói một câu là mọi người cũng phải lắng nghe.
Bây giờ ông ta dâng sớ từ quan giống như là một ám chỉ, ám chỉ cho người Hạ gia trong triều đều phải lùi lại một bước.
Quả nhiên, trong vòng hơn một tháng đã có năm sáu viên quan họ Hạ xin từ chức. Chưa tới ba tháng mười ngày của tiểu công chúa, mấy trọng thần của Hạ gia chỉ còn lại những chức vị nhàn tản, thậm chí không cần phải lên triều.
Họ lùi là Hạ Vân Tự có thể tiến.
Vì thế trong lễ ba tháng mười ngày của tiểu công chúa, phượng ấn bằng vàng ròng vừa chế tạo được đưa đến Vĩnh Tín Cung, mệnh phụ trong ngoài cung đề đến bái kiến chủ nhân của hậu cung.
Ba ngày sau, hoàng đế hạ chỉ lập đại hoàng thượng Ninh Nguyên làm thái tử, làm chủ đông cung.
Nghe nói hôm đó Đàm Tây Vương mấy lần sai hạ nhân đến Tử Thần Điện cầu kiến nhưng đều bị từ chối.