Trong Tử Thần Điện im phăng phắc, ngoại trừ giọng độc tấu chương du dương của Hạ tuyên nghi thì không có âm thanh nào khác.
Đến chiều tối Hạ Vân Tự mới ra về. Theo bóng dáng yểu điệu của nàng
đi xa dần, cung điện này cũng hoàn toàn chìm trong bóng đêm yên tĩnh.
Hoàng đế đọc tấu chương cả ngày, cuối cùng cũng phải nghỉ ngơi. Y ra
khỏi điện, không đến cung nào khác mà chỉ dạo xung quanh một lát.
Tuy chỉ đi tản bộ một chút nhưng tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Phàn Ưng Đức lặng lẽ đi theo bên cạnh, vừa cẩn thận đợi lệnh vừa tập trung suy ngẫm chuyện ban nãy.
Tứ tiểu thư này đúng là tài giỏi.
Chỉ vài câu nhẹ nhàng bâng quơ thế thôi mà đã khiến hoàng đế bất mãn với Chiêu Phi.
Theo hắn thấy, thật ra Chiêu Phi nào phải lòng mang oán giận, chẳng
qua là cảm thấy trong chuyện Linh thải nữ, mình bị hoàng đế làm mất mặt
nên mới đóng cửa không ra ngoài, cách ly với những người đang muốn xem
trò cười mà thôi.
Vậy mà Hạ tuyên nghi lại gán cho hành vi này là lòng mang oán giận.
Cách nói bâng quơ kiểu ấy, dù hoàng thượng không tin thì cũng sẽ không
cảm thấy nàng đang cố tình hãm hại.
Hơn nữa hoàng thượng còn nghe lời của nàng ấy.
Do tin tưởng nàng ấy sao?
Hẳn là vậy.
Vì mối quan hệ với Giai Huệ hoàng hậu, hoàng thượng đương nhiên sẽ
cảm thấy thân thiết và tin tưởng nàng hơn người khác, sẽ không cảm thấy
nàng đang toan tính.
Nhưng không chỉ có thế.
Hắn ở bên cạnh bao lâu nay, ngày càng cảm nhận được tình cảm hoàng
thượng dành cho vị tứ tiểu thư này đã không đơn giản chỉ là tỷ phu đối
với muội muội, giữa họ có một làn ranh mỏng manh như tờ giấy mà chưa ai
chịu xé rào.
Có thứ tình cảm cố gắng kìm nén này tồn tại, dĩ nhiên y nhìn nàng đâu đâu cũng tốt.
Cho nên suy cho cùng, đâu phải y cảm thấy Chiêu Phi sai, chẳng qua là nghe theo thứ tình cảm thầm lặng không muốn để ai biết kia, dung túng
người mình muốn dung túng.
Giống như giữa Giai Huệ hoàng hậu và Quý Phi trước kia, y cũng dần dần ngả về phía Quý Phi vậy.
Đúng là đấng cửu ngũ chí tôn, tình cảm sâu đậm với thê tử cũng không
ngăn được y sủng ái Quý Phi thì một sủng phi như Chiêu Phi làm sao ngăn
được y yêu thương tứ muội muội chứ?
Hậu cung này ấy à, quả là từng giờ từng phút đều có biến động.
“Phàn Ưng Đức.”
Đang miên man suy nghĩ, Phàn Ưng Đức bỗng nghe thấy tiếng gọi nên vội vã bước lên, cung kính đáp: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế đứng dưới mái hiên ngắm ráng chiều phía chân trời nhưng rõ
ràng là tâm trạng không yên, rồi bỗng dưng hào hứng nói: “Hạ tuyên nghi
thích mặc váy áo màu xanh ngọc nhưng hơi ít trang sức để phối hợp. Trẫm
nhớ lần này vào cung Đàm Tây Vương có dâng lên một ít trang sức điểm
thúy[1], ngươi mang qua cho muội ấy đi.”
Phàn Ưng Đức giật cả mình.
Điểm thúy hiếm có. Trong cung từ khi Giai Huệ hoàng hậu đề xướng việc tiết kiệm thì dù là các phi tần cấp cao cũng khó mà tìm được vài món
trang sức điểm thúy.
Nhưng nghe ý của hoàng thượng là muốn tặng hết tất cả những món ấy cho Hạ tuyên nghi ư? Cộng lại tất cả cũng phải mười mấy thứ.
Phàn Ưng Đức không quan tâm hoàng đế sủng ái ai, dù gì hắn cũng chỉ trung thành với một chủ nhân duy nhất là hoàng đế.
Thầm tặc lưỡi, hắn khom người đáp: “Vâng.”
“Đợi đã.” Hoàng đế bỗng đổi ý, nhíu mày nghĩ ngợi rồi lắc đầu. “Thôi vậy.”
Hắn bỗng nhiên nhớ ra, Giai Huệ hoàng hậu không thích điểm thúy, nàng nói điểm thúy phải sát sinh nhiều, lông chim phỉ thúy đẹp nhất là khi
mọc trên người chim phỉ thúy hoang dã.
Tuy tính cách của hai tỷ muội khác nhau nhưng dù sao cũng lớn lên bên nhau, cách nhìn nhận vấn đề chắc cũng không khác nhau là mấy.
Tặng đồ cho nàng thì phải nghĩ đến cảm xúc của nàng.
Y liền đổi ý, nói: “Bảo thợ thủ công nhanh chóng làm một ít trang sức tráng men xanh[2] cho muội ấy.”
Phàn Ưng Đức hơi ngẩn người, sau đó lại cung kính “vâng” một tiếng.
Hắn biết hoàng đế đang nghĩ gì rồi.
Hoàng đế nhớ đến Giai Huệ hoàng hậu cũng không có gì lạ, mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến nàng.
Nhưng quan trọng là y bất giác cân nhắc tâm tư của Hạ tuyên nghi.
Với tình hình hậu cung hiện nay, đây mới là chuyện đại sự.
……
Kiểu Nguyệt Điện trong Cẩm Hoa Cung, Chiêu Phi khách khí tiễn cung
nhân đến truyền đạt lời của hoàng đế xong, gương mặt liền sa sầm lại.
Đanh mặt đứng ngoài cửa điện một lát, nàng ta quay người đi vào trong, bưng chén trà lên, hậm hực ném mạnh xuống đất.
Mảnh sứ văng tứ tung, Nghi quý cơ vốn đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Chiêu Phi cũng thầm run lên.
Dạo này Chiêu Phi ném vỡ không biết bao nhiêu chén trà rồi.
Không, nói chính xác hơn, từ lúc Hạ thị vào cung đến nay, Kiểu Nguyệt Điện thỉnh thoảng lại vỡ cái này cái kia, chén trà là nhiều nhất, còn
có bình sứ, lọ sứ.
Nghi quý cơ vốn là người do Quý Phi đề bạt lên, đã từng không ưa gì
Chiêu Phi. Sau này Quý Phi mất, nàng ta bị thất sủng nên không thể không cúi đầu quy thuận Chiêu Phi.
Quy thuận một người chủ mới, tuy trong lòng Nghi quý cơ cảm kích
Chiêu Phi chịu giúp mình nhưng cũng có chút không cam tâm khó nói, bình
thường cũng sẽ móc mỉa vài câu cho sướng miệng.
Nhưng thấy Chiêu Phi tức giận đến mức này, nàng ta cũng không dám lên tiếng.
Đợi Chiêu Phi dịu lại đôi chút, Nghi quý cơ bước tới trước, mỉm cười: “Nương nương đừng giận.”
“Làm sao có thể không giận.” Giọng Chiêu Phi căm tức. “Làm sao bản cung không giận cho được.”
Thở hổn hển, ngực phập phồng, Chiêu Phi nghiến răng nghiến lợi: “Bản
cung hầu hạ thánh thượng bao năm nay, bây giờ muốn bệnh cũng không được
ư! Thế mà muốn thu lại quyền xử lý hậu cung giao cho thái hậu!”
“Hoàng thượng cũng chỉ… cũng chỉ hỏi thăm mà thôi.” Nụ cười của Nghi
quý cơ có vẻ hơi gượng gạo. “Nương nương nói mình không sao, chẳng phải
người của hoàng thượng lập tức khách khí ra về ư? Có lẽ… có lẽ hoàng
thượng chỉ quan tâm đến sức khỏe của nương nương, sợ nương nương bị mệt
thôi.”
Còn chưa nói xong, ánh mắt Chiêu Phi đã lạnh lẽo quét tới. “Các ngươi tưởng bản cung dễ lừa gạt lắm hả?”
Nghi quý cơ vội vã im miệng.
“Không phải tại ả Hạ thị thì là ai?” Chiêu Phi nghiến răng. “Từ khi
hoàng thượng vô duyên vô cớ tấn phong cho ả, bản cung liền biết chuyện
này không ổn mà. Giờ thì hay rồi, tấu chương cho ả đọc, Tử Thần Điện
cũng tùy ả ra vào, trong mắt hoàng thượng còn có chúng ta không!”
“Vậy…” Nghi quý cơ vắt hết óc để an ủi nàng ta. “Nói cho cùng thì
cũng vì Giai Huệ hoàng hậu, hoàng thượng không thể không nể mặt nàng
ta.”
“Chết rồi thì là cái thá gì đâu?” Chiêu Phi quát lên, ngắt lời Nghi quý cơ.
Nghi quý cơ toát mồ hôi, mặt tái mét nhìn nàng ta một lúc. “Nương nương nói năng cẩn trọng…”
Chiêu Phi cũng ý thức được mình vừa lỡ lời nên im lặng trong giây
lát, sau đó đi về phía trường kỷ, ngồi xuống với vẻ hậm hực. “Bây giờ Hạ thị còn chưa được sủng hạnh mà đã tác oai tác quái, không chịu an phận. Một nửa quyền lực chuyển giao cho Thuận Phi, đứa bé trong bụng Thải
Linh cũng thuộc về Thuận Phi, đến khi ả được sủng hạnh chắc chúng ta
chết không có chỗ chôn.”
“Nương nương nói thế là hơi quá lời rồi.” Nghi quý cơ cười khổ, sau đó bỗng khựng lại, quên cả hít thở. “Lẽ nào…”
Nàng ta kinh hãi nhìn Chiêu Phi. “Nương nương có cảm thấy ả đã biết… chuyện Giai Huệ hoàng hậu?”
“Không thể nào!” Chiêu Phi lập tức phủ nhận, đằng sau tiếng quát mạnh mẽ ấy là sự chột dạ.
Trấn tĩnh lại, nàng ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Không thể nào.”
Ngừng một chút, giọng càng chắc chắn hơn. “Hơn nữa Quý Phi đã chết,
chuyện đó liên quan gì đến chúng ta! Là do Giai Huệ hoàng hậu yếu đuối
nên mới khó sinh, trách ai được.”
“Vâng.” Nghi quý cơ đành miễn cưỡng trả lời nhưng lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Cách trả lời như có tật giật mình của Chiêu Phi càng khiến nàng ta thấy không an lòng.
……
Trong suốt hơn một tháng sau đó, hậu cung im ắng, yên ổn.
Chiêu Phi không cáo bệnh đóng cửa nữa, các phi tần mỗi sáng lại đến
vấn an theo quy định. Có điều trông tinh thần của nàng ta không tốt lắm, đôi khi uể oải nói vài câu với mọi người xong là bảo ai về cung nấy,
không muốn gây chuyện thị phi.
Tại Vĩnh Minh Cung, sau khi bị giáng xuống thành thải nữ, Thải Linh
liền biết điều hơn, không dám gây chuyện nữa. Trở về vị trí nửa chủ nử
tớ này, dường như nàng ta trở nên cẩn trọng hẳn, mỗi ngày đều đến vấn an Thuận Phi, sợ Thuận Phi có gì bất mãn với mình.
Thuận Phi cũng không đến mức bạc đãi nàng ta, chỉ khách khí bảo nàng ta yên tâm dưỡng thai, giữa hai người coi như là êm đẹp.
Phía Tử Thần Điện, gần đây hoàng đế có rất nhiều chuyện chính sự, hơn cả tháng mà chỉ lật thẻ bài có bốn lần. Chu Diệu hai lần, Hàm Ngọc một
lần, còn một lần là Hạ Vân Tự nói bóng nói gió nên sủng hạnh Hứa chiêu
nghi.
Cục diện trong cung trở nên xoay chuyển, phía Chiêu Phi thì yên ắng, phía Khánh Ngọc Cung thì nhộn nhịp.
Đến cuối tháng tư, Hạ Vân Tự liền nhận được những món trang sức tráng men mà hoàng đế lệnh cho thợ thủ công tranh thủ làm riêng cho nàng.
Hạ Vân Tự không thiếu những thứ này. Tỷ tỷ nàng là đại tiểu thư cao
quý, từ nhỏ nàng lại thân cận với tỷ tỷ, nàng ấy có gì cũng sẽ phân cho
nàng một phần, châu báu nào mà nàng chưa từng thấy.
Nhưng gần một trăm món trang sức do mười mấy tên hoạn quan đồng loạt trình ra trước mặt, nhìn đúng là hoành tráng.
Hạ Vân Tự cầm một chiếc thoa cài tóc lên ngắm nghía, Phàn Ưng Đức
đứng bên cạnh tươi cười giải thích. “Hoàng thượng biết nương tử thích
mặc y phục màu xanh ngọc nhưng thấy trang sức để phối hợp hơi ít nên đã
cố ý sai người làm gấp. Hoàng thượng vốn muốn tặng cho nương tử những
món trang sức điểm thúy mà Đàm Tây Vương tiến cống nhưng nghĩ lại thì
Giai Huệ hoàng hậu không thích điểm thúy, sợ nương tử cũng không thích
nên đổi thành tráng men.”
“Đúng vậy, ta không thích điểm thúy.” Lựa chọn này của y làm Hạ Vân
Tự cảm thấy rất hài lòng, nàng lẩm bẩm: “Lông chim phỉ thúy đẹp nhất là
khi mọc trên người chim phỉ thúy hoang dã.”
Hạ Vân Tự không phải là người lương thiện gì, nhưng chuyện sát hại
những sinh vật vô tội như thế, tỷ tỷ không thích thì nàng cũng không
thích.
Hoàn hồn lại, thấy Phàn Ưng Đức dường như còn có gì muốn nói nên mỉm cười hỏi: “Công công còn có việc gì sao? Xin cứ nói.”
“Nương tử khách khí rồi.” Phàn Ưng Đức cúi người. “Là thế này, năm
nay trời nóng quá nên thái hậu đề nghị đến hành cung tránh nóng sớm hơn
mọi năm, hoàng thượng nói vậy thì chuẩn bị qua đó. Đường đến hành cung,
rẽ một đoạn là tới hoàng lăng. Hoàng thượng nhớ ngày kỵ của hoàng hậu
nương tử không thể đến hoàng lăng bái tế được nên nói nếu nương tử muốn
tiện đường dến đó một chuyến thì người sẽ đi với nương tử.”
Hạ Vân Tự đặt cây thoa trở lại cái khay được hoạn quan dâng lên, điềm nhiên nghĩ ngợi rồi đáp: “Trước đây ta đã theo tỷ tỷ đến hành cung. Từ
hoàng cung đến hành cung mất chừng hai ngày một đêm nhỉ?”
Phàn Ưng Đức cười bảo: “Vâng.”
Hạ Vân Tự từ tốn nói: “Nếu đến hoàng lăng một chuyến, “rẽ một đoạn”
là phải thêm một ngày một đêm, còn mệt hơn là chỉ đi từ hoàng cung đến
hoàng lăng thôi. Thánh thượng xuất hành cần có bao nhiêu là cung nhân,
thị vệ đi theo, bắt nhiều người như vậy phải vất vả vì ta, tỷ tỷ ở trên
trời sẽ trách mắng ta mất.”
“Cái này…” Mặt Phàn Ưng Đức cứng đờ, cảm thấy hơi khó xử. “Nương tử
quan tâm đến Giai Huệ hoàng hậu, hoàng thượng cũng vậy, không hề có ý
kiến hoàng hậu nương nương không vui.”
Hắn đang ám chỉ những lời của nàng hắn không tiện bẩm báo lại, đâu thể chỉ trích hoàng đế suy nghĩ không chu toàn.
Hạ Vân Tự mỉm cười, đôi mắt đẹp đảo một vòng rồi tìm cách diễn đạt
khác càng khéo léo hơn. “Vậy nhờ công công bẩm lại với hoàng thượng bây
giờ thời tiết đang nóng dần, đi đi lại lại như thế không khỏi khiến mọi người mệt mỏi rã rời. Tỷ tỷ nhân từ, bất luận là để hoàng thượng hay
các cung nhân, thị vệ phải chịu nắng nóng vất vả, tỷ ấy cũng không nỡ
lòng nào, xin hoàng thượng không cần vì ta mà hao tâm tổn sức. Trong
lòng ta luôn có tỷ tỷ, ở trong cung tưởng niệm hay đến hoàng lăng tế bái thì cũng không khác nhau là mấy.”
Nói xong, nàng thấp giọng, ngữ điệu cũng dịu dàng hơn. “Hoàng thượng
nghĩ cho ta và tỷ tỷ, chúng ta đều hiểu. Đi hay không cũng không có gì
khác nhau.”
Phàn Ưng Đức thở phào, dõng dạc chắp tay trả lời: “Vâng, nương tử suy nghĩ rất chu đáo.”
Ha, nàng đương nhiên phải suy nghĩ chu đáo rồi.
Tuy hoàng lăng và hành cung đều nằm phía bắc kinh thành nhưng một cái ở hướng đông, một cái ở hướng tây, rất xa nhau.
Y đang muốn dùng tỷ tỷ để lấy lòng nàng.
Đây là hoàng ân, nếu nàng đồng ý thì phải cảm tạ ân đức mênh mông của y. Đồng thời, quá trình đồng hành chính là cơ hội để y và nàng bên
nhau.
Tuy ở trong cung y và nàng cũng thường gặp riêng nhưng đổi một hoàn
cảnh khác, ở một nơi chật hẹp như trong xe ngựa thì lại khác.
Dù y cố kìm nén, không làm gì nàng nhưng có lẽ sẽ nảy sinh rất nhiều ám muội.
Nàng không sợ những ám muội này, cũng biết sớm muộn gì cũng phải đi
đến bước cuối cùng. Nhưng đi thế nào phải do nàng điều khiến, không thể
để cho y chuyển từ bị động sang chủ động.
Để y dễ dàng đạt được thì trò hay còn gì hấp dẫn nữa?
————–
[1] Điểm thúy: cách chế tác trang sức vô cùng công phu, tinh tế của Trung
Quốc. Dùng lông của một loài chim phỉ thúy (chim trả) quý hiếm để khảm
tỉ mỉ lên bề mặt trang sức khiến trang sức có màu xanh óng ánh, rực rỡ.
[2] Tráng men: Trang sức hoặc vật trang trí bằng đồng được nhúng qua một lớp men thật mỏng.
Hình bên trên là điểm thúy, bên dưới là tráng men. Nếu để ý kỹ sẽ
thấy điểm thúy có những đường nhỏ, chính là những sợi lông chim.