Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Tự cảm thấy máu trong
người mình cũng ngừng chảy, tay chân cứng đờ rồi tê dại như có kim châm, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Đầu óc nàng lập tức suy tính. Giây phút ấy, nàng nghĩ hay là nhận đi, cứ thành thật nói thẳng ra vậy. Bởi vì đã nằm trong dự đoán của y, nếu
nàng nói năng khéo léo, tỏ ra mình cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi thì hẳn
là y sẽ không truy cứu.
Nhưng dù không truy cứu thì nàng cũng sẽ thiệt hại quá nhiều.
Dựng vở kịch này lên, mục đích chính là làm giảm bớt sự tin tưởng của y đối với Chiêu Phi, một khi thừa nhận mình cũng tham gia tính kế trong đó thì sự tin tưởng y dành cho nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí nó
còn trở thành lá bùa hộ mệnh của Chiêu Phi. Trong lòng y, Chiêu Phi vốn
có địa vị quan trọng, nàng để lộ khuyết điểm há chẳng phải trở thành cái cớ để y bao biện cho Chiêu Phi sao?
Cắn chặt răng, Hạ Vân Tự buộc mình phải bình tĩnh lại. “Sao hoàng thượng lại hỏi thế?”
Hạ Huyền Thời cười lạnh. “Chuyện này bắt nguồn từ lá bùa, Như Lan
không nhận thì thôi nhưng nàng cũng hoàn toàn không nhắc đến, chỉ truy
cứu chuyện hạ độc. Nàng thành thật nói với trẫm trong chuyện này có bao
nhiêu thứ xuất phát từ tay nàng.”
Hỏi thẳng thắn hơn khi nãy nhiều, càng khiến người ta hãi hùng lo sợ.
Hạ Vân Tự buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt y, không tỏ ra chột dạ mà chỉ để lộ vẻ oan ức. “Chính vì thần thiếp không muốn nhắc đến nên hoàng thượng liền cho rằng thần thiếp gây ra sao?”
Y hơi ngẩn ra, nàng lập tức quay mặt đi, bướng bỉnh giãy khỏi bàn tay đang nắm cằm của mình. “Âm mưu chốn thâm cung cực kỳ hiểm độc, hoàng
thượng biết được bao nhiêu.”
Hạ Huyền Thời không lên tiếng, chỉ nhìn nàng bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, quan sát từng nét mặt của nàng.
Hạ Vân Tự thở một hơi, quay đầu lại nhìn thẳng vào y lần nữa, không
chút e ngại. “Hoàng thượng biết đó là loại bùa chú gì không? Ngay hôm ấy thần thiếp đã sai người đi điều tra, đó là lá bùa nguyền rủa thần thiếp chết không được yên thân. Bùa chú này không chỉ cần ngày sinh tháng đẻ
của thần thiếp mà còn phải kết hợp với chiêm tinh, nghe nói một khi
thành công thì trong vòng bảy ngày người trúng bùa sẽ tâm thần bất ổn,
như điên như dại, sau đó xuất huyết mà chết.”
Những điều này lẽ ra nên do Cung Chính Ti bẩm báo lại với y sau khi
điều tra. Đến lúc đó y sẽ nhớ đến phụ thân của Chiêu Phi ở Khân Thiên
Giám, từ đó càng thêm nghi ngờ.
Bây giờ nàng đành phải nói ra trước.
“Thần thiếp còn nghe nói bùa này quá tàn độc, bị danh môn chính phái
khinh thường nên đã bị cấm từ lâu.” Ngừng lại thở một hơi, nàng nhìn
thẳng vào y, giọng chậm lại, nói rõ từng tiếng một: “Sau khi chuyện này
xảy ra, thần thiếp đêm không thể ngủ yên, nghĩ tới cảnh người yểm bùa vì muốn lấy mạng thần thiếp mà không tiếc hao tâm tổn sức quan sát chiêm
tinh, ngay cả loại bùa bị cấm này cũng tìm ra, nhất định hận thần thiếp
đến tận xương tủy. Rồi lại nghĩ thần thiếp ngoài sáng kẻ đó trong tối,
một lần đâm không trúng nói không chừng còn chuẩn bị ra tay lần nữa…”
“Thần thiếp nhắm mắt lại là trước mắt lại hiện lên cảnh mình xuất
huyết chết thảm đành phải cố ép mình không được nghĩ đến nó nữa.”
Nói xong nàng dừng lại, ánh mắt toát ra vẻ châm chọc không sao giấu
được. “Mấy ngày nay thần thiếp luôn ở bên cạnh hoàng thượng, cứ nghĩ là
sẽ được che chở, yên tâm một chút. Không ngờ hoàng thượng lại nghi ngờ
thần thiếp thế này, thần thiếp tin lầm người rồi!”
Đôi mắt lãnh đạm của y cuối cùng cũng trở nên nghiêm khắc, y quát khẽ: “A Tự!”
Hạ Vân Tự mím môi, quỳ xuống đất. “Thần thiếp lỡ lời, xin hoàng thượng trách tội.”
Là “xin hoàng thượng trách tội” mà không phải “xin hoàng thượng thứ
tội”, nghe có vẻ như đã vô cùng thất vọng, cam tâm dùng tương lai của
mình để chứng tỏ trong sạch.
Nói xong, nàng liền im lặng không chịu nói thêm tiếng nào. Xe ngựa
không rộng lắm, nàng quỳ như thế chỉ cách vạt áo của y trong gang tấc,
lớp gấm màu xanh thẫm có thêu hoa văn chìm tỏa ra hương tùng bách thoang thoảng nghe rất ấm nhưng lúc này lại khiến tim nàng đập thình thịch.
Y lẳng lặng nhìn nàng một lát. Nàng biết y đang cân nhắc thật giả nên cứ im lặng quỳ ở đó.
Trên đời này có rất nhiều điều thiện ác đúng sai được quyết định chỉ
dựa vào một ý niệm của y. Trước nay nàng rất rõ điều này nhưng đến bây
giờ mới thật sự thấm thía nó đáng sợ thế nào.
Cuối cùng, y đưa tay đỡ nàng dậy.
Khoảnh khắc ấy, nàng bộc phát toàn bộ cảm xúc của mình, mắt lập tức
đỏ lên, nghẹn ngào biện minh cho mình như một đứa trẻ bị vu oan. “Không
phải thần thiếp làm mà!”
“Được rồi được rồi.” Giọng y dịu lại, nhẹ nhàng dỗ dành nàng. “Tại trẫm không tốt, không nên nghi ngờ nàng.”
Hạ Vân Tự thút thít ngồi về chỗ của mình, cúi đầu sa sầm mặt, lấy chiếc khăn gấm ra lau nước mắt.
Hạ Huyền Thời thở dài một hơi. “Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đi dạo chợ đi.”
Hạ Vân Tự gật đầu, không dám mong đợi gì nhiều, cứ thế theo y xuống xe.
Y là hoàng đế, có thể nói ra câu “tại trẫm không tốt” đã là không dễ
dàng gì, hơn nữa nàng cũng đâu thật sự đau lòng, sao phải so đo vài câu
an ủi. Chỉ có tỷ tỷ thật lòng trao trọn trái tim cho y thì mới đau buồn, sinh bệnh vì hành động lời nói của y.
—–
Sau đó hai người liền đi dạo chợ đến hết ngày. Tất cả đều ổn, chỉ có
Hạ Vân Tự cải trang hoàn toàn không giống đàn ông, lúc giao tiếp với
người bán hàng, họ cứ nhìn nàng cười tủm tỉm.
Vài ba lần như thế, Hạ Vân Tự cũng cảm thấy mất mặt nên khi bị nhìn
vậy một lần nữa thì cố tỏ ra mạnh mẽ, trừng mắt trở lại. “Nhìn gì, chưa
từng thấy thư sinh sao?”
Chủ quán là một phụ nữ đã ngoài năm mươi, nghe thế thì cười càng to
hơn, còn trêu ghẹo. “Đúng là chưa từng nhìn thấy thư sinh nào anh tuấn
thế.” Xong quay sang hỏi Hạ Huyền Thời. “Là phu nhân của cậu à?”
Hạ Huyền Thời nhìn nàng một cái, mắt sâu thẳm, không trả lời thẳng
vào câu hỏi: “Nàng ấy ở trong phủ thấy buồn chán quá nên nằng nặc đòi
theo ta ra ngoài đi lòng vòng.”
Nói xong y lựa hai cái túi thơm trên quầy hàng, trả tiền, đưa cho nàng. “Đeo lên xem."”
Hạ Vân Tự đảo mắt một vòng, vừa khẽ mỉm cười vừa nhận lấy túi thơm, sau đó tiện tay đưa cho Hàm Ngọc.
Nữ nhân trong cung đều xem tâm ý của y như châu báu còn nàng thì không quan tâm, lúc gần lúc xa khiến y càng muốn bắt được nàng.
Hàm Ngọc lo lắng thay cho nàng, mặt cũng tái đi nhưng y thì không nói gì, chỉ mỉm cười bảo: “Tìm một tửu lâu dùng bữa nhé.”
Hạ Vân Tự gật đầu. “được.”
Xung quanh chợ là hàng loạt những hàng quán, trong đó hơn một nửa là
tửu lâu. Cái chợ này đã có từ xa xưa nhưng tửu lâu thì gần như mới mở
sau khi hành cung được xây dựng, Bởi vì hành cung xây xong, mỗi khi
hoàng đế đến tránh nóng thì sẽ có rất nhiều quý tộc, quan lớn đi theo,
mở tửu lâu là dễ kiếm tiền nhất.
Trước khi kế vị, Hạ Huyền Thời cũng từng đến những tửu lâu này xem có gì mới mẻ không nên y dựa vào trí nhớ của mình, tìm một tửu lâu cho là
khá ổn và đặt phòng trên lầu hai.
Từ căn phòng này nhìn xuống có thể thấy một khuôn viên nhỏ nhắn nhưng tinh tế. Đình đài lâu các ao hồ đều có cả, còn có một bức tường đá hình tròn trông khá kỳ quái, hoàn toàn không phù hợp với cảnh sắc xung
quanh.
Lúc Hạ Huyền Thời gọi thức ăn, tiểu nhị thấy nàng cứ nhìn ra cửa sổ
thì thức thời giải thích. “Ngài cũng nhìn thấy bức tường đá đó rồi phải
không? Bức tường đá đó rất kỳ diệu, nếu đứng giữa nói chuyện thì tiếng
vọng lại sẽ lớn như tiếng chuông.
Hạ Vân Tự không khỏi bật cười. “Thật sao? Thật thú vị.”
Hạ Huyền Thời nhìn nàng một cái. “Trò lừa bịp mà thôi.”
Trên thiên đàn mà hoàng đế tế trời cũng có thứ giống như vậy, tuy to lớn, hoành tráng hơn nhiều nhưng nguyên lý thì như nhau.
Y định nói nếu nàng cảm thấy có hứng thú với nó, có cơ hội y sẽ dẫn
nàng đi xem nhưng nghĩ lại ở Đại Túc, mấy ai có thể tùy tiện ra vào
thiên đàn, trước mặt tiểu nhị không tiện lên tiếng.
Nàng liền nhìn y bằng đôi mắt trong veo. “Tiểu nhân muốn đi xem thử, lang quân cùng đi nhé?”
Hạ Huyền Thời nghĩ ngợi rồi cười khẽ. “Đi đi, ta ở đây gọi thức ăn đợi ngươi.”
Hạ Vân Tự nói “cũng được” rồi một mình ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Nàng đi vào khuôn viên đó từ cửa sau của tửu lâu, thẳng đến chỗ bức
tường.
Thật ra nàng đã nghe tỷ tỷ kể bức tường vây quanh thiên đàn cũng có
tác dụng như vậy, cũng không cảm thấy có hứng thú cho lắm. Có điều hôm
nay hơi đặc biệt, y vừa mới nghi ngờ nàng, tuy sau khi giải thích y có
vẻ đã tạm tin nhưng chưa chắc đã tin hoàn toàn.
Phải tỏ ra hào hứng như trẻ con thế này để cởi bỏ mối nghi ngờ của y mới được.
Nàng liền nghiêm túc đứng giữa bức tường một lúc, khi thì thích thú
nói chuyện với nó, khi thì cẩn thận quan sát nó, sờ sờ mó mó xem có gì
khác với những bức tường bình thường khác.
Bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy bóng người mặc áo xanh thẫm đứng trên lầu hai, Hạ Vân Tự giơ tay lên vẫy vẫy, có vẻ như tâm trạng rất vui vẻ.
Hạ Huyền Thời không khỏi mỉm cười, cũng vẫy tay lại với nàng.
Nàng đưa hai tay lên miệng, ngửa đầu nhìn y. “Thú vị lắm, lang quân không xuống đây xem thử à?”
Nhưng âm thanh này bị bức tường vọng lại từng hồi khiến y không nghe
rõ nàng nói gì, bèn chỉ vào tai mình, ra hiệu không nghe thấy.
Tự tìm niềm vui được một lát, Hạ Vân Tự cũng thật sự yêu thích nơi này.
Dường như từ sau khi tỷ tỷ qua đời, nàng rất hiếm khi được vui vẻ như vậy. Sau khi tiến cung thì càng tệ hơn, nói cười đều phải tính toán,
vui buồn yêu ghét gì cũng là giả vờ.
Bây giờ tuy cũng đang giả vờ nhưng có lẽ vì chỉ có mình nàng nên nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, bất giác cũng thích thú với nó.
Chừng nửa khắc sau, đoán là thức ăn đã được mang lên, nàng liền trở lại tửu lâu. Vừa bước qua bậc cửa, chân liền khựng lại.
Nàng đứng ở cửa sau, vừa vặn đối diện với cửa trước, chỉ cách đại
sảnh. Cửa trước đang có một người bước vào, mặc bộ giáp mềm, hông mang
bội kiếm, trông oai phong lẫm liệt.
Hắn cũng nhìn thấy nàng, ngẩn ra một chút rồi bước nhanh về phía này.
“Tứ tiểu thư.” Từ Minh Nghĩa chắp tay chào, nhìn nàng một cái rồi khẽ thở dài. “Cô vẫn vào cung thật à.”
Nàng khẽ nhún vai. “Ta ở trong cung rất tốt, ngươi không cần lo lắng.”
Hắn lắc đầu. “Từ khi Giai Huệ hoàng hậu qua đời, có khi nào cô thật sự “tốt” đâu.”
Hạ Vân Tự khẽ cụp mắt xuống. “Tướng quân lúc nào cũng cho là hiểu
ta.” Mắt nàng lơ đãng lướt qua mu bàn tay hắn, sững ra trong giây lát.
Hắn mỉm cười bất đắc dĩ. “Vậy không nói nữa.” Nói xong để ý thấy ánh mắt nàng nên cũng cúi đầu nhìn.
Trên mu bàn tay hắn có một vết sẹo, đã nhiều năm rồi mà vẫn không nhạt đi.
Đây là do nàng gây ra.
Lúc đó nàng còn nhỏ, tính tình ương bướng nên tỷ tỷ bèn tìm Từ Minh
Nghĩa đến chơi với nàng. Nhưng tính nàng hay cáu kỉnh, bực bội trong
lòng là nhìn ai cũng chướng mắt. Một hôm, quên mất là vì lý do gì, nàng
nổi cáu, nhất quyết đuổi Từ Minh Nghĩa đi. Từ Minh Nghĩa không chịu đi,
nàng liền nhặt đá dưới đất lên ném hắn. Hắn đưa tay ra đỡ thì bị một hòn đá có cạnh sắc cắt trúng, thế là có dấu vết hiện nay.
Vì chuyện này mà tỷ tỷ mắng nàng một trận.
Sau khi tỷ tỷ qua đời, nàng ở trong phủ hay nhìn cảnh nhớ người, mỗi
cành cây ngọn cỏ đều khiến nàng hồi niệm. Vì không muốn làm nàng đau
lòng, hắn liền tìm một mảnh vải đen buộc cả hai bàn tay của mình lại,
bảo là gần đây tập võ sợ bị thương nhưng thật ra là để che vết sẹo ấy.
Bây giờ vết sẹo bị nàng phát hiện ra, hắn vô thức muốn giấu đi nên
ngượng ngùng hắng giọng. “Ta có hẹn với bạn, xin phép đi trước.”
Hạ Vân Tự hoàn hồn lại, gật đầu bảo: “Tướng quân đi nhé.”
Nàng còn chưa nói xong thì hắn đã cất bước lên lầu. Nàng không nhúc
nhích, yên lặng đợi một lát đến khi đoán là hắn đã đi vào phòng của mình thì mới đi lên.
Vừa đẩy cửa ra, Hạ Huyền Thời ngước mắt lên thấy nàng bèn mỉm cười.
“Vui thế sao? Nàng mà không về là trẫm đói đến nỗi sai người đi trói
nàng trở lại đó.”
Nàng cũng cười, chủ động nói: “Vô tình gặp Từ tướng quân dưới lầu nên hỏi thăm vài câu. Làm hoàng thượng phải đợi rồi.”
Hạ Huyền Thời cũng không để bụng. Y cầm đũa gắp một miếng vịt quay bỏ vào đĩa của nàng. “Chỗ này làm còn ngon hơn trong cung, nàng nếm thử
đi.”
Không khí tự nhiên, thoải mái này rất giống với cách sinh hoạt thường ngày giữa những người trong gia đình.