Trời đã tối, trên bầu trời ngàn sao lấp lánh, trên
cổng thành một dãy đèn và loạt bội kiếm bên hông các thị vệ cũng đang âm thầm phản chiếu.
Thiên tử giá lâm, chợt thấy loạt ánh sáng hơi tối kia bỗng thấp xuống một đoạn. Y không dừng bước, giọng thoải mái. “Miễn lễ.”
Sau đó y quay lại nhìn nàng, thấy nàng đang xách váy, cẩn thận bước
lên bậc đá thì chần chừ vươn tay về phía nàng. Trong ánh sáng phản chiếu đó, nàng ngước mặt lên, dường như cũng hơi chần chừ rồi đặt tay mình
vào tay y.
Để y dìu mình lên hai bậc thang cuối cùng, đập vào mắt nàng là hành
lang bằng thẳng trên cổng thành và một dãy gì đó trùng trùng điệp điệp
sừng sững giữa bóng đêm. Có điều không thể nhìn rõ những thứ chồng lên
nhau ấy là gì, có ánh sao chiếu xuống thì cũng chỉ thấy những đường nét
đen đen mờ mờ.
Hạ Vân Tự nghi hoặc nhìn y. “Hoàng thượng định cho thần thiếp nhìn gì vậy?”
Y nhìn vào bóng đêm phía trước, mỉm cười. “Chúng ta đến hơi sớm, đợi thêm một lát nữa.”
Nói xong đưa mắt ra hiệu, Phàn Ưng Đức hiểu ý xua tay cho các thị vệ lui ra, bản thân hắn cũng lui xuống dưới thành.
Cả không gian trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như trên thế
gian này chỉ còn hai người họ, không có quyền thế quấy nhiễu, cũng không có yêu hận đan xen.
Hạ Huyền Thời bước tới bên tường thành, nhàn nhã ngồi xuống rồi nhìn
nàng bảo: “Đên đây nào.” Nói xong thì nhìn lên bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh.
Hạ Vân Tự vừa đi tới, vừa nhìn theo ánh mắt của y, hỏi: “Hoàng thượng đang ngắm sao à?”
Y đáp: “Không phải.”
Hạ Vân Tự lập tức mỉm cười. “Vậy thần thiếp biết lễ vật là thứ gì rồi.”
Y nhướng mày nhìn nàng. Nàng vẫn cười tươi tắn. “Pháo hoa đúng không?”
Với những người đang hào hứng chuẩn bị quà mà nói, một khi món quà bị đoán trúng thì sẽ mất vui. Nhưng ngày sau đó nàng lại nói: “Thần thiếp
rất thích!” Nói xong nàng ôm hai gối, mắt sáng long lanh nhìn lên bầu
trời. Dáng vẻ mong ngóng ấy đẹp đến nỗi khiến tim người ta phải loạn
nhịp.
Nhưng y lại cười khẽ. “Đoán sai rồi.”
Hạ Vân Tự ngẩn ra, quay đầu nhìn y. “Vậy thì là gì?”
Y không chịu nói. “Đợi tí nữa sẽ biết.”
Nàng không khỏi sinh lòng tò mò, hơi do dự một chút rồi không hỏi thêm nữa, chỉ im lặng nhìn trời và chờ đợi.
Không lâu sau, khoảng rừng phía trước cổng thành bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Hạ Vân Tự không khỏi rùng mình, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh
những con dã thú. Nhưng nghĩ lại thì mình đang ở trên cổng thành, hơn
nữa núi rừng gần hành cung thì làm gì có những thứ ấy nên bèn yên tâm
trở lại.
Dỏng tai lắng nghe, những âm thanh kia ngày càng nhiều, ngày càng to, ngày càng gần. Tim nàng bất giác đập nhanh hơn. Nàng nhìn về phía hoàng đế với tâm trạng vừa tò mò vừa hồi hộp. “Hoàng thượng.”
Y chỉ mỉm cười nhìn ra phía xa xa, nắm lấy tay nàng. “Sắp đến lúc rồi.”
Vừa nói xong, một điểm sáng lờ mờ màu vàng ập vào mắt Hạ Vân Tự.
Nàng bình tĩnh lại thì thấy đốm sáng ấy cách chỗ này ít nhất vài
trượng, nhìn không rõ lắm, càng không biết đó là thứ gì, chỉ thấy nó từ
từ bay lên trời.
Nàng đang nghi hoặc thì lại thấy vô số những đốm sáng màu vàng giống
nhau cùng bay lên, hệt như một đàn đom đóm bị giật mình cùng nhau bay
khỏi mặt đất, nối tiếp những ngôi sao ở phía chân trời.
Lại một đợt như thế bay lên, gần với nơi này hơn một chút.
Cuối cùng Hạ Vân Tự cũng nhận ra được đó là thứ gì, đôi mắt đẹp ngạc nhiên mở to, không kìm nén được xuýt xoa một hơi.
Sau đó mỗi một đợt lại càng gần hơn, giống như là một biển đèn vàng
đang từ từ kéo đến, cuối cùng khoảng rừng phía trước cũng trở nên sáng
rực, ngay cả dãy núi đen kịt xa xa cũng được chiếu sáng rõ ràng hơn.
Hạ Vân Tự ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện sau lưng cũng bị biển đèn
này bao trùm không biết từ bao giờ. Những nơi mà tầm mắt nàng nhìn thấy: trước mắt, sau lưng, trên trời đều là vầng sáng mông lung, như trong
mộng ảo.
Nàng chưa từng nhìn thấy nhiều đèn Khổng Minh cùng bay lên như vậy.
Nói đúng hơn, trong thiên hạ này chắc cũng không có mấy người được nhìn
cảnh tượng kỳ vĩ này.
Có điều, trước kia nàng và đèn Khổng Minh đã có mối duyên nợ với nhau.
Đèn Khổng Minh và việc đốt lửa tạo khói làm tín hiệu có nguồn gốc
giống nhau, đều là thứ để truyền tin trong quân đội. Sau này dần có
những biện pháp tốt hơn nên đèn Khổng Minh dần được lan truyền trong dân gian, trở thành vật cầu phúc của bách tính.
Hạ gia nguyên quán không phải ở kinh thành, mấy đời trước bắt đầu
phất lên rồi chuyển đến đây, cũng mang theo vài tập tục của phương nam.
Trong đó có một tập tục là mỗi khi có một đứa bé ra đời thì phải thả một ngọn đèn Khổng Minh, cầu cho đứa bé khỏe mạnh, bình an.
Nhưng Hạ Vân Tự là con thứ, lúc ra đời mẹ nàng đã không được sủng,
lại khó sinh mà qua đời nên khi đó tình hình hỗn loạn, làm gì có ai nhớ
mà thả đèn Khổng Minh cho nàng.
Mãi năm lên tám tuổi nàng mới nghe được chuyện này, lúc đó tỷ tỷ và
Mộ Vương đã đính hôn nhưng chưa thành thân, Hạ Huyền Thời thường đến phủ chơi và đúng lúc bắt gặp nàng vì chuyện này mà khóc nhè.
Lúc con nít mà cáu kỉnh thì làm gì nói chuyện đạo lý, hơn nữa nàng
nổi tiếng là đứa ngang bướng, tỷ tỷ dỗ dành thế nào nàng cũng không
chịu, cứ cảm thấy mình thiệt thòi, tỷ tỷ vội vàng sai người làm đèn cho
nàng cũng không có ích gì.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thứ nàng mong muốn đâu chỉ là một cái đèn mà là muốn nhân dịp này trút hết những ấm ức của mình bao nhiêu năm nay.
Cuối cùng tỷ tỷ không biết làm sao, đành phải dỗ nàng rằng. “A Tự
đừng khóc! A Tự của chúng ta mạng lớn, không có cái đèn đó chẳng phải
cũng khỏe mạnh lớn lên sao? Muội cứ ngoan đi, đợi khi muội thành hôn ta
sẽ nói với cha bảo cả phủ đều thắp đèn cho muội, chúc muội bạc đầu giai
lão, con cháu đầy đàn được không?”
Những lời này đã dỗ được nàng, bởi vì nàng tưởng tượng ra cảnh nếu cả phủ đều thả đèn thì chắc chắn sẽ rất lung linh.
Nhưng nhiều nhất nàng cũng chỉ nhớ được ba ngày, trẻ con mau quên,
lúc đó nàng còn phải đọc sách viết chữ, đâu rảnh để nghĩ mấy thứ này.
Sau đó, lúc nhớ lại chuyện này thì tỷ tỷ đã qua đời. Khi nghĩ đến lời hứa này, nàng thở dài rằng tỷ tỷ đã gạt mình, cứ thế mà nhắm mắt xuôi
tay.
Người thân yêu nhất đã không còn, làm sao nàng còn để tâm đến chuyện bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn chứ.
Nghĩ đến những điều này, vẻ xúc động trên mặt nàng rất chân thật,
không hề giả dối. Quay đầu qua, nàng nhìn hoàng đế với giọt lệ hoen mi.
“Hoàng thượng vẫn nhớ à?”
Y nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt ấm áp như ngọn đèn trên bầu trời. “Ừ, trẫm vẫn nhớ.”
Y nắm tay nàng, nàng không né tránh, để mặc y cúi sát mình, thì thầm. “Tỷ tỷ bảo nàng chăm sóc trẫm thay nàng ấy, trẫm cũng rất muốn được
chăm sóc nàng.”
Nàng nhoẻn miệng cười, ánh đèn ấm áp phản chiếu trong đôi mắt nàng,
vừa quyến rũ lại rất dịu dàng. “Hoàng thượng vẫn luôn chăm sóc thần
thiếp rất tốt.”
Ánh mắt y trở nên sâu hơn. Ngập ngừng giây lát, y từ từ thốt ra tám chữ: “Bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn…”
Tay của nàng bỗng rụt lại. Y lập tức ngẩng đầu nhìn sắc mặt của nàng, trong mắt mang theo vẻ hoảng hốt rất ít thấy ở bậc đế vương.
Còn nàng thì lại càng hoảng hốt hơn cả y. “Hoàng thượng…”
“A Tự!” Tay y dịu dàng vén tóc nàng. “Nàng chưa từng nghĩ đến điều này sao?”
——
Trong hành cung, cách đó vài trượng.
Hành cung xây tựa vào núi, các cung trải dần lên sườn núi nên cửa
cung và cổng thành đều thấp hơn bên trong hành cung, từ trong nhìn ra có thể thấy rất rõ cả khoảng trời tràn ngập ánh đèn lung linh kia.
Trên hành lang, Chiêu Phi ngẩn ngơ nhìn lên trời. Mấy cung nữ đều cúi đầu đứng cách đó không xa, không dám khuyên nhủ, cũng không dám nói gì
khác.
Lượt đèn này chưa tắt là lại có lượt đèn khác được thắp lên, rực rỡ
chói mắt, giống như bữa tiệc sinh nhật có nam nhân bên ngoài vào tham
gia chiều nay vậy, tất cả đều thể hiện long ân, sủng ái.
Chiêu Phi cứ đờ đẫn nhìn thật lâu, đến khi thể xác mệt mỏi, tinh thần rã rời.
Gần đây quyền lực bị đoạt mất, thẻ bài bị cất đi, người bị giam lỏng
nhưng chưa khi nào nàng cảm nhận sự đáng sợ của hai chữ thất sủng rõ
ràng như giờ phút này.
Đáng sợ hơn là, khi nhớ lại lúc mình còn được sủng ái nhất hậu cung,
dường như chưa bao giờ có thể khiến hoàng đế hao tâm tổn sức vì mình như thế.
Quý Phi cũng chưa từng. Khi được sủng bọn họ từng rất chói mắt, ai ai cũng hâm mộ nhưng vẫn kém xa Hạ tuyên nghi giờ phút này.
Hạ gia đúng là chuyên sinh ra những yêu tinh họa thủy.
Chiêu Phi nhớ lại những lời trò chuyện bí mật giữa Đàm Tây Vương và phụ thân mình, khóe môi nhếch thành nụ cười lạnh lẽo.
Đấu không lại. Nàng sớm biết mình đấu không lại, cũng không nên tiếp tục nhiệm vụ này khiến bản thân mệt mỏi chán chường.
Tính ra, dường như nàng đã thua từ sớm rồi.
Không phải từ lúc tiến cung, không phải từ lúc Hạ tuyên nghi vào cung mà bắt đầu từ lúc tân đế giá lâm đất phong của Đàm Tây Vương, bước vào
Đàm Tây Vương phủ, nàng vô tình nhìn thấy y thì đã thua rồi.
Nàng hiểu rõ tất cả nhưng lại u mê cho rằng mình có thể thắng, cảm thấy mính có thể chiếm được trái tim người đàn ông này.
Ngốc chết được.
“Thải Tinh…” Chiêu Phi khẽ gọi.
Một cung nữ cắn răng bước tới nghe lệnh. “Nương nương.”
Chiêu Phi liếc mắt nhìn, lúc ấy mới hoảng hốt ý thức được Thải Tinh
đã mất mạng. Ánh mắt nàng ta trở nên lạnh lẽo, cuối cùng trở thành nụ
cười tự giễu. “Không có gì, lui ra đi.”
Nàng thở ra một hơi thật dài.
Bây giờ nàng thật là thê thảm. Trong thảm cảnh này, đi suy xét thị phi đúng sai của ngày xưa thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Còn sống sót mới là quan trọng nhất.
——
Trên cổng thành, những ngọn đèn Khổng Minh trên màn trời dần tắt đi
rồi lại có một đợt mới được thả lên, khung cảnh mộng ảo này cứ kéo dài
không dứt.
Hạ Vân Tự nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của hoàng đế, nhất thời ngẩn ngơ, chỉ biết im lặng.
Ngay sau đó, nàng lập tức rút tay về, hoảng hốt cúi đầu, hơi thở bất
ổn khiến giọng nói cũng run run. “Hoàng thượng…” Nàng kinh hãi lắc đầu.
“Thần thiếp…” Cắn môi một chút, nàng nói: “Thần thiếp chưa từng nghĩ
đến.”
Y không tức giận nhưng vẫn nhìn nàng chằm chằm. “Nàng thật sự chỉ xem ta là tỷ phu thôi sao?”
Nàng hơi nghẹn lại, mười ngón tay níu lấy mép váy, dường như rơi vào
một tình thế rất phức tạp. Im lặng như thế một lúc, cuối cùng y nghe
nàng thì thầm nhỏ như muỗi kêu. “Thần thiếp… thần thiếp ái mộ hoàng
thượng.”
Y vô cùng vui mừng, nhưng bỗng có cái gì đó nghẹn trong cổ họng.
Nàng ái mộ y, nhưng lại nói chưa từng nghĩ đến chuyện bạc đầu giai lão là tại sao?
Đáp án bỗng hiện lên trong đầu, không làm y ngạc nhiên nhưng lại khiến y ảo não mất mát.
Bởi vì Giai Huệ hoàng hậu.
Ái thê của y, tỷ tỷ của nàng, trở ngại khó có thể vượt qua giữa họ.
Y liền ủ rũ cụp mắt xuống, không nói tiếng nào, lẳng lặng chờ đợi nàng nói ra đáp án.
Nhưng nàng lại nói: “Hậu cung ba ngàn mỹ nhân… Người trong lòng hoàng thượng nhiều như vậy, thần thiếp có là gì đâu?”
Y bất ngờ ngước mắt lên, trái tim hoàn toàn bị nàng làm cho loạn nhịp, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Nàng buồn bã thì thào: “Cho nên thần thiếp thà giữ khoảng cách thế
này với hoàng thượng. Hoàng thượng có vô số mỹ nhân hậu cung nhưng chỉ
có duy nhất một muội muội bầu bạn bên cạnh, như thế thần thiếp sẽ cảm
thấy mình là người đặc biệt.”
Giọng nói khẽ khàng mang vẻ phiền muộn khiến người ta đau lòng.
Giọng y khàn khàn: “Nhưng trẫm…” Do dự giây lát, y đưa tay nắ lấy
tay nàng. “Nhưng trẫm không chỉ xem nàng là muội muội… cũng không xem
nàng là một phi tần bình thường.”
“Thế sao?” Nàng hơi nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào y với vẻ nghiền ngẫm.
Sau đó, nàng chậm rãi thốt ra từng tiếng khiến y mất hồn mất vía. “Nhưng thần thiếp lại không cảm nhận được điều đó.”