Câu này vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.
Hạ Huyền Thời sững người trong giây lát, chỉ cảm thấy mùi hương trên
người nàng ngày càng nồng nàn quyến rũ khiến y – vốn là người cố ý tạo
ra cảnh tượng mộng ảo này – bị lôi cuốn vào, chìm đắm trong đó.
“Nàng muốn trẫm phải làm sao?” Y giống như một thư sinh bị hồ ly tinh hút mất hồn phách, không tự chủ mà thốt ra câu này.
Sắc mặt nàng vẫn buồn bã, có vẻ như bao nhiêu ánh lửa ở đây đều không thể chiếu sáng trái tim nàng.
Nàng cúi đầu. Ngay cả những tua rua của chiếc trâm cài trên mái tóc
cũng cảm nhận được cảm xúc của nàng, im lặng cụp xuống, đẹp đẽ nhưng ủ
rũ.
Nàng thở dài một hơi. “Hoàng thượng là đấng cửu ngũ chí tôn, thần
thiếp nào dám yêu cầu điều chi, cứ như thế này là được, hoàng thượng
thấy sao?”
Giọng của nàng rất thành khẩn nhưng lại khiến y hưng phấn hơn. Nếu
thứ mà nàng để ý chính là những phi tần khác trong hậu cung chứ không
phải Giai Huệ hoàng hậu làm người ta khó có thể gạt bỏ thì vấn đề này dễ giải quyết hơn nhiều. Làm sao y có thể thỏa mãn với mối quan hệ lúc
này, y muốn tiến thêm một bước với nàng.
Y không cần nghĩ ngợi gì, nói ngay: “Nàng muốn thế nào, cứ nói ra đi, trẫm không trách nàng đâu.”
Dường như nàng khá bất ngờ nên ngẩng đầu nhìn trân trân vào y rồi lại cúi đầu xuống, trầm ngâm một lát và tiếp thục thở dài: “Nếu không có di nguyện của tỷ tỷ thì thần thiếp cũng muốn tìm người một lòng một dạ,
trọn đời trọn kiếp…” Không đợi y kịp lên tiếng, nàng liền nói tiếp:
“Nhưng hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, thần thiếp không dám mong hoàng thượng chỉ sủng mình thần thiếp.” Ngập ngừng một chút, đôi mắt trong
trẻo của nàng lại nhìn vào khuôn mặt y, hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng
nghiêm túc: “Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng mãi mãi tốt với thần
thiếp, đừng giống như hôm đi chợ… tùy tiện nghi ngờ thần thiếp, được
không?”
Những lời này khiến lòng y se thắt lại, tình cảm dạt dào dâng lên như nước thủy triều.
Thứ mà nàng đang dè dặt cầu xin bất quá là một sự bảo đảm – một sự bảo đảm mà dù y bội ước thì nàng cũng không làm gì được.
Hơn nữa y ý thức được hôm ở chợ, mình đã làm nàng bị tổn thương. Y
bỗng cảm thấy vô cùng áy náy, bất giác không còn mặt mũi nào để đối diện với nàng – người vô duyên vô cớ bị nghi ngờ nhưng vẫn cảm thấy không
vui vẻ nếu tiệc sinh nhật không có y.
Y vội vàng gật đầu, giọng run run nhưng rất trịnh trọng. “Trẫm hứa với nàng.”
“Thần thiếp không bắt hoàng thượng phải tin tưởng thần thiếp vô điều
kiện.” Dường như sợ y hiểu lầm điều gì nên nàng giải thích. “Có điều lúc trước thần thiếp vì di nguyện tỷ tỷ mới vào đây, tuy trước mắt có ý ái
mộ hoàng thượng nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời dặn của tỷ ấy, chỉ muốn
hoàng thượng được vui vẻ chứ thật lòng không muốn dính líu đến chuyện
tranh giành trong hậu cung, càng sẽ không chủ động gây thị phi.”
“Trẫm hiểu.” Y trả lời, giọng khàn khàn, đầy vẻ áy náy.
Hạ Vân Tự vờ như không biết, mỉm cười nhẹ nhõm. “Thần thiếp đa tạ hoàng thượng.”
Hai má ửng hồng, nàng lại cúi đầu, thẹn thùng nói: “Có điều… trước
nay thần thiếp cứ nghĩ hoàng thượng không có ý gì với mình nên chưa
chuẩn bị gì. Bây giờ xin hoàng thượng cho thần thiếp thêm một thời gian
để thần thiếp thích nghi đôi chút.”
Nàng đang muốn “thuận theo tự nhiên”.
Y có thể hiểu được nên thoải mái đồng ý. “Không vội…” Nói xong cười
gượng. “Chuyện đó… ừm… không vội. Trẫm chỉ quan tâm đến trái tim nàng.”
Lời này có hàm ý là: Trẫm đâu phải con quỷ háo sắc.
Những lời này khiến Hạ Vân Tự cảm thấy mỉa mai.
Ngay lúc này, có thể y không phải con quỷ háo sắc. Nàng tốn công sắp
xếp bao lâu nay, từng bước khiến cho y dần động lòng cũng chỉ vì muốn có địa vị quan trọng hơn trong lòng y.
Nhưng những người khác thì sao?
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, có lẽ có rất nhiều người đều đang si tâm
vọng tưởng khiến mình trở thành đặc biệt trong lòng hoàng đế, nhưng y
làm gì có nhiều trái tim đến vậy để mà rung động.
Chuyện khác không nói, chỉ riêng trường hợp của Linh thải nữ, y hiển
nhiên là không có chút tình cảm nào, nếu không dù Thải Linh có mắc lỗi
thì y cũng không đến mức vô tình với một cung tần đang mang thai như
vậy.
Người đàn ông này ấy à…
Ra vẻ quân tử đạo mạo, nhưng nhiều lúc e là đang dối gạt ngay cả chính bản thân mình.
Thật là thú vị.
——
Hai người ngồi trên cổng thành rất lâu, gió đêm nhẹ nhàng phất qua,
họ tựa lưng vào tường, cùng ngắm đèn, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, còn lại thì tận hưởng sự yên tĩnh.
Năm tháng tĩnh lặng mà người ta nói hẳn là như thế này đây. Đáng tiếc ngay lúc này đây, chỉ có một người thật sự tận hưởng không khí hài hòa
này, trong khi người còn lại thì lòng đầy toan tính.
Cả đời này chắc nàng cũng không thể nào được trải nghiệm cảm giác ngọt ngào e thẹn khi một thiếu nữ ở cạnh người mình thích.
Khi gió đêm dần trở nên lành lạnh, y ôm nàng bước xuống thành, trở vào hành cung. Cung nhân, thị vệ lặng lẽ đi theo.
Y tiễn nàng về tận Ngọc Trúc Hiên. Mấy người Oanh Thời nhìn thấy nàng được hoàng đế ôm trong lòng như vậy đều thầm cả kinh rồi vội vội vàng
vàng cụp mắt xuống, hành lễ.
Thần sắc của y vẫn như thường nhưng giọng nói đã trở nên ôn hòa hơn.
“Miễn lễ. Hôm nay nương tử của các ngươi đã mệt rồi, hầu hạ nàng ấy nghỉ sớm đi.”
Các nàng cúi người vâng một tiếng, sau đó y nắm tay nàng. “Trẫm đi đây.”
“Ừm.” Nàng mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn y ra tận cửa.
Bóng lưng của y rất đẹp, cao ráo thanh thoát, hệt như người quân tử trong sách miêu tả.
—–
Sau một đêm ngon giấc, buổi sáng thức dậy thì Phàn Ưng Đức đến truyền chỉ tấn phong cho Hạ Vân Tự một cấp, lên thành tòng tứ phẩm cơ.
Các phi tần có mặt ở đó đều không khỏi xôn xao bàn tán. Cung tần chưa thị tẩm mà được tấn phong là một trường hợp hiếm thấy ở triều Đại Túc
xưa nay. Trước kia nàng từ chính lục phẩm tài nhân nhảy lên thành chính
ngũ phẩm tuyên nghi đã là một phẩm, bây giờ lại tấn phong thành tòng tứ
phẩm cơ, tức là chưa thị tẩm mà đã lên một phẩm rưỡi.
Phàn Ưng Đức vờ như không nghe thấy những lời xôn xao này, chỉ cúi
người bước tới trước, nói với Hạ Vân Tự. “Theo quy định, lên đến tòng tứ phẩm là có thể đặt phong hào. Hoàng thượng đã sai Thượng Cung Cục chuẩn bị, mời người lát nữa đến Thanh Lương Điện một chuyển để chọn.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, gật đầu đáp: “Ta biết rồi, làm phiền công công.”
Nói xong thì nhìn Oanh Thời, bảo: “Em đi tiễn công công đi.”
Oanh Thời khách khí tiễn Phàn Ưng Đức ra cửa. Họ vừa đi khỏi, Nghi
quý cơ liền liếc nhìn Hạ Vân Tự, bật cười. “Ban nãy bản cũng nghĩ được
tấn phong đã là vinh hạnh, bây giờ nghe ra tấn phong chỉ là chuyện nhỏ,
phong hào mới khiến mọi người hâm mộ. Phong hào trước nay là do hoàng
thượng ban cho, chưa bao giờ có chuyện tự bản thân phi tần được chọn.”
Lập tức, có vài phi tần phụ họa theo. Nghi quý cơ dùng khăn che
miệng, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Xem ra việc Hạ muội muội thăng
làm quý cơ bằng vai phải lứa với ta cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ bản cung chúc mừng trước vậy.” Sau đó đôi mắt đẹp lại liếc nhìn Hàm Ngọc
ngồi bên cạnh Hạ Vân Tự. “Nhưng sao không thấy muội muội đề bạt người
bên cạnh mình với. Đến nay chiêu nghi nương nương vẫn chưa có phong hào, Chu mỹ nhân đã lâu cũng không được tấn phong, Ngọc thải nữ thì… nửa chủ nửa tớ. Muội muội hãy nghe bản cung khuyên một câu, có phúc cùng hưởng, nếu không sau này có họa thì…” Nàng ta chậc lưỡi vài cái. “Không có ai
cùng chịu đâu.”
Thuận Phi ngồi ở ghế chủ tọa lãnh đạm liếc một cái. “Ăn nói kiểu gì
vậy? Hạ muội muội được tấn phong, cô có lòng thì chúc một tiếng, không
thì thôi, đừng làm mất hình ảnh chủ tử một cung.”
Tình hình trở nên khá kịch tính.
Chiêu Phi là người bên trong cay nghiệt nhưng bên ngoài thì rất sĩ
diện. Trước kia khi nàng ta nắm quyền, rất hiếm khi nói những lời cảnh
cáo thẳng thắn thế này.
Nghi quý cơ đâm chọt rất rõ, Thuận Phi cảnh cáo càng trực tiếp hơn
khiến ánh mắt của các tần phi đang có mặt đều đổ dồn về phía ba người,
đợi xem kịch hay.
Hạ Vân Tự vờ như không nghe thấy những lời của Thuận Phi, chỉ mỉm
cười đáp lại Nghi quý cơ. “Quý cơ nương nương nói thế là có ẩn ý đấy à.
Thần thiếp nghe nói địa vị quý cơ của nương nương là do Quý Phi nương
nương thỉnh phong lúc còn sống, còn hai năm nay quý cơ đi theo Chiêu Phi nương nương cũng không thấy nhúc nhích chút nào. Những lời của nương
nương khi nãy là đang nhắc nhở thần thiếp hay đang nói bóng nói gió, oán trách Chiêu Phi nương nương không đề bạt quý cơ?”
“Cô…” Sắc mặt Nghi quý cơ tái nhợt. “Đừng có mà gây chuyện thi phị.”
Giọng điệu thì cứng rắn nhưng thật ra trong lòng đang rất hoảng loạn. Đương nhiên nàng ta phải lo sợ, trong cung tai vách mạch rừng, lại có
nhiều người thích đặt điều gây chuyện, nếu những lời này truyền đến tai
Chiêu Phi, không biết Chiêu Phi sẽ nghĩ thế nào.
Thuận Phi mỉm cười, làm như không nghe thấy lời đáp trả của Hạ Vân Tự và lời trách mắng của Nghi quý cơ. “Hôm nay giải tán tại đây. Hạ muội
muội mau đến Thanh Lương Điện chọn phong hào để Lễ Bộ còn nhanh chóng
chọn ngày lành tháng tốt cử hành lễ phong cho muội.”
“Vâng.” Hạ Vân Tự đáp rồi cùng mọi người hành lễ chào trước khi ra về. “Thần thiếp cáo lui.”
Rời khỏi chỗ Thuận Phi, nàng không vội đến Thanh Lương Điện mà về
Ngọc Trúc Hiên trước, thong dong dùng bữa sáng, chơi với Tĩnh Song một
lát rồi mới trang điểm, thay xiêm y.
Càng đến những thời khắc quan trọng, nàng càng phải điềm tĩnh. Hôm
qua còn lạt mềm buộc chặt mà hôm nay đã nóng vội đến tìm y thì không ổn
lắm.
Huống chi sự đa nghi của đế vương làm sao có thể thật sự thay đổi chỉ vì những lời khẩn cầu của nàng hôm qua. Bây giờ nàng vì phong hào mà
vội vàng qua đó chẳng khác nào khiến y nghĩ mình thích theo đuổi danh
lợi.
Cho nên lúc nàng đi vào Thanh Lương Điện thì đã gần trưa, y đang xem
tấu chương, ngẩng đầu thấy nàng bèn đặt bản tấu chương trên tay xuống.
“A Tự!”
Nàng mỉm cười hiền lành. “Hoàng thượng cứ làm cho xong việc đi, thần thiếp ngồi đây đợi một chút cũng được.”
Y lắc đầu. “Tấu chương vấn an mà thôi không vội.”
Sau đó y vẫy tay, có một hoạn quan nhanh chóng bước vào gian phòng bên cạnh, không lâu sau bưng một cái khay ra.
Trên cái khay là ba tờ giấy. Y cười khẽ một tiếng, không được hài
lòng lắm. “Nội Quan Giám không nghĩ được phong hào nào mới mẻ cả. Nàng
xem trước đi, nếu không thích thì nghĩ một phong hào khác đưa cho
chúng.”
Hạ Vân Tự bước tới nhìn, cả ba phong hào đúng là không có gì sáng
tạo. Chữ đầu tiên là Thư, chữ thứ hai là Dĩnh, đều là những chữ có ý
nghĩa tốt đẹp thường dùng. Chữ thứ ba là Trang, càng không liên quan gì đến phong cách của nàng.
Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi cười trêu chọc y. “Phong hào phải do
hoàng thượng ban chứ. Bây giờ lại đẩy cho thần thiếp tự nghĩ, đúng là
lười biếng.”
“Ai lười biếng hả?” Y lườm nàng. “Trẫm cũng đang nghĩ đây, có rảnh rỗi đâu.”
Nàng cười hì hì. “Thế còn nghe được.” Nói xon lại ngẫm nghĩ rồi ung
dung bảo. “Nhưng cứ nghĩ thế này cũng khó, chi bằng thần thiếp lấy một
cuốn sách ra, hoàng thượng lật đến trang nào thì thần thiếp sẽ từ trang
đó chọn một chữ mà mình thích?”
Mang chuyện phong hào ra thành trò đùa thế này, bình thường chắc chắn không phi tần nào dám làm.
Y cũng cau mày, cầm bản tấu chương lên gõ vào trán nàng. “Chuyện phong hào mà nàng xem như trò đùa ấy nhỉ.”
“Nghe nói rất nhiều người đọc sách lúc đặt tên con đều giở sách ra
xem mà.” Nàng nhướng mắt lên. “Nó là trò hên xui, nhưng cũng có thể cho
là thuận theo ý trời đúng không? Người ta nói ngẩng đầu ba thước có thần linh, xem xem ông trời chọn cho thần thiếp phong hào nào.”
“Tào lao.” Y lắc đầu nhưng lại mỉm cười, chỉ vào gian phòng nhỏ bên cạnh. “Giá sách ở bên kia.”
Hạ Vân Tự tươi cười hành lễ rồi hớn hở đi về phía đó. Nhìn một lượt, cuối cùng nàng chọn bản Kinh thi vốn có nhiều từ có ý nghĩa hay.
“Đây.” Nàng đưa sách cho y. Y nhận lấy, đang định giở ra thì thấy nàng đi vòng qua phía sau y.
Nàng cúi người bịt mắt y lại. “Hoàng thượng lật đi.”
Giọng nói trong trẻo phả vào tai khiến y nổi da gà, lòng cũng tê dại.